Đương nhiên một chút nọc rắn không là gì với Phượng Cửu Nhi.

Từ khi còn nhỏ nàng đã tiếp xúc với các loại chất độc khác nhau, máu trong cơ thể nàng cũng mang chút độc tính.

Trúng độc, ngược lại có thể làm cho độc trong máu tự hoá giải độc từ bên ngoài.

Đây là lý do vì sao nàng đã biết trong hộp gỗ có rắn độc mà vẫn dám bỏ tay vào.

Phượng Cửu Nhi ngủ một giấc thoải mái dễ chịu, khi tỉnh dậy mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng cổ kính.

Không khí xung quanh thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng yên bình.

Trên mu bàn tay vẫn còn chút đau đớn.

Nàng cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện vết rắn cắn trên mu bàn tay đã được xử lý qua, còn băng bó rất tốt.

Trong phòng có người khác!

Ánh mắt lạnh lùng hờ hững dừng lại trên người nàng.

Còn chưa kịp nhìn rõ, Phượng Cửu Nhi đã cau mày rên rỉ: “Đau quá, Cửu Nhi đau quá.”

Nam nhân không có bất kì động tĩnh nào, ánh mắt vẫn luôn khoá chặt trên mặt nàng.

Lạnh lùng như vậy, hờ hững như vậy nhưng lại rất tập trung.



Phượng Cửu Nhi nhìn vào người đang phát ra hơi thở lạnh buốt kia, không kịp kinh diễm, miệng nhỏ đã lầu bầu: “Cửu Nhi đau quá.”

Mới đến thời đại này có mấy ngày ngắn ngủi mà không biết đã dùng chiêu giả ngây giả dại ngu ngốc này biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng Cửu vương gia vẫn luôn thanh dật tuấn lãng trước mắt, đối với sự ngu dại ngốc nghếch của nàng không có ghét bỏ, không có thương tiếc, tóm lại, không có bất kì phản ứng gì.

Phượng Cửu Nhi khẽ cắn môi dưới, đối mặt với nam nhân không có chút gợn sóng nào nơi đáy mắt, bắt đầu có cảm giác bất an.

Nam nhân này, thật sự là quá lạnh nhạt rồi!

“Ta muốn uống nước.” Không biết đã qua bao lâu, Cửu Nhi đã trở lại “bình thường”, nhẹ giọng nói.

Chiến Khuynh Thành đang ngồi trên ghế dài chỉ một ngón tay, một ly nước ấm trong không khí bay đến trước mặt nàng.

Cửu Nhi trong lòng chấn động, vội giơ tay, phản xạ có điều kiện nhận lấy.

Nàng siết chặt cái ly trong tay, trong lòng dâng lên một tia hoảng loạn, nàng bại lộ rồi!

“Thân thủ không rồi.” Chiến Khuynh Thành ngồi tựa lưng vào ghế, ngón tay đột nhiên lại chỉ một cái, có thứ gì đó bay ra ngoài.

Lần này hộp gỗ bay ra rất nhanh, sức lực so với chiếc ly vừa rồi còn lớn hơn nhiều, cứ như vậy thẳng tắp bay về phía mặt nàng!

Cửu Nhi đến thời gian suy nghĩ cũng không có, chân tay luống cuống chặn lại.

Đau!



“Vương gia!” Hắn đang thử nàng!

Nếu hắn đã nhìn thấu việc nàng đang giả ngây giả dại mà còn tiếp tục giả vờ, chỉ sợ sẽ chọc giận nam nhân này.

Phượng Cửu Nhi bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của hắn, cho rằng hắn sẽ vì hành động vừa rồi của mình mà nghiêm khắc.

Nhưng, ánh mắt của Cửu vương gia tựa hồ vẫn lãnh đạm như cũ, vậy mà cũng không thấy có chút vui vẻ nào.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng đã bị vẻ tao nhã vô song của hắn thu hút, sợ là cái gì suýt nữa đã quên mất.

Hắn nhìn nàng, đang thăm dò. Nàng nhìn hắn, đang phòng bị.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Ngự Kinh Phong đi tới: “Vương gia, thức ăn đã chuẩn bị xong, có thể mang vào được chưa?”

“Ừm.” Chiến Khuynh Thành đáp lại, giọng nói nhỏ như vậy khiến cho Phượng Cửu Nhi thực sự sợ người bên ngoài không nghe thấy.

Nhưng, rõ ràng là mình lo lắng dư thừa rồi, tai của Ngự Kinh Phong tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.

Ngự Kinh Phong đẩy cửa ra, dẫn theo mấy hạ nhân phía sau dọn lên một bàn đầy đồ ăn.

Bọn họ thậm chí còn không nhìn đến Phượng Cửu Nhi đang ở trên giường, đặt đồ ăn xuống liền xoay người rời đi.

Đợi cửa phòng đóng lại, giọng nói lãnh đạm của Cửu vương gia liền vang lên: “Lại đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play