Kiều Phong: “Trà sữa trân châu Đài Loan sao? Uống có ngon không vậy?”
Bồi bàn: “Ha ha ha ha! Bạn học nhỏ cứ thử đi rồi biết!”
Kiều Phong náo loạn ra chê cười nên ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Tiếu Nhất Ngôn: “Vậy cho tụi em năm ly đi anh trai!”
Tiếu Nhất Ngôn thuần thục gọi đồ và lại bắt đầu chém gió về lịch sử của căn nhà này.
Kiều Phong: “Anh bạn à, cậu không đi làm hướng dẫn viên thì thật sự là một tổn thất lớn cho quốc gia đó!”
Kiều Phong bị nói cho mê mang mà phải vỗ vỗ bả vai Tiếu Nhất Ngôn và tỏ vẻ bái phục.
Tiếu Nhất Ngôn: “Các giáo viên nói là kỳ nghỉ hè sẽ có một buổi trại hè, vậy các bạn có muốn tới tham gia không?”
Buổi trại hè này được tiến hành bên trong nhà văn hóa thành phố, cho nên danh ngạch cũng không nhiều lắm, chỉ những học sinh đoạt giải như bọn họ mới có thể được ưu tiên báo danh, để bảo đảm có một cái danh ngạch. Tuy nhiên chi phí tham gia trại hè cũng không thấp, 14 ngày tổng cộng 2300 nguyên, bao gồm tiền xe đi lại và tiền cơm với tiền trang phục.
Tiếu Nhất Ngôn: “Ban đầu cũng không có cao như vậy, nhưng mà tôi nghe nói buổi trại hè lần này sẽ mời đến vài vị giáo sư để thuyết giảng, cho nên mới sẽ tăng giá lên.”
Tống Thêu lắc đầu và có chút ủ rũ nói: “Khả năng là tôi tới không được rồi!”
Cô không nói nguyên nhân nhưng mọi người đều biết, nhà Tống Thêu cũng chỉ là gia đình bình thường, trại hè tầm 1000 nguyên thì cô còn có thể tham gia, chứ 2300 nguyên thì đã tương đương với hai tháng tiền lương của cha mẹ cô rồi. Phỏng chừng chính cô đều đang ngượng ngùng mở miệng.
Trần Gia Hân có chút do dự.
Tiền thì bây giờ cô không thiếu, nên cô có muốn tới tham gia thì cha mẹ cô cũng sẽ không phản đối. Tuy nhiên cô có nên tham gia cái này hay không thì cô còn phải suy xét một chút.
Cô tính toán kỳ nghỉ hè sẽ tìm một cơ hội kiếm thêm chút tiền, nếu cô tới thành phố ngây ngốc nửa tháng, vậy khẳng định sẽ ảnh hưởng lớn đến kế hoạch của cô.
Nguyễn Giai: “Ài, không có việc gì không có việc gì! Các bạn cứ trở về rồi lại suy nghĩ, dù sao chúng ta đều đã để lại phương thức liên hệ rồi. Nếu không về sau muốn liên hệ cũng không được.”
Nguyễn Giai nhìn thấy hai cô bạn tốt của mình khó xử nên liền trừng mắt nhìn Kiều Phong một cái, sau đó liền đổi đề tài.
Rốt cuộc Trần Gia Hân đã có tâm tính thành thục hơn rất nhiều, nên cô cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng. Nhưng Tống Thêu thì lại để cho cảm xúc của mình hạ xuống, nên về sau đã không thể nào mở miệng nói chuyện.
Nguyễn Giai: “Thêu Nhi, nếu kỳ nghỉ hè có phương tiện thì chúng tôi sẽ tới nhà cậu chơi, cậu sẽ phải phụ trách tiếp đãi chúng tôi đó.”
Nguyễn Giai lôi kéo tay Tống Thêu, truy vấn xem nhà Tống Thêu bên kia có món gì ăn ngon hay không, vì dù sao cô cũng không muốn nhìn thấy Tống Thêu khổ tâm.
Ngày hôm sau dậy sớm, năm người ước hẹn đi đến bên hồ thành phố để gặp mặt ăn sáng.
Trước đó vào buổi tối, Trần Gia Hân đã rửa sạch mớ đồng xu, còn những đồng xu nào không dùng được thì đều đem cho Tiếu Nhất Ngôn. Vì mớ đồng xu nặng như vậy nên cô không có khả năng mang về nhà được.
Ăn sáng xong không bao lâu, Diêm Minh Lễ đã đúng hẹn mà đến, anh ta lái một chiếc ô tô Jetta.
Trần Gia Hân: “Chào Diêm đại ca!”
Bọn người Nguyễn Giai đều đi theo giáo viên đến ga tàu hỏa, cũng chỉ có Trần Gia Hân và Tiếu Nhất Ngôn ước hẹn cùng nhau đi leo núi, và dự tính giữa trưa ăn cơm xong sẽ đi nhà sách Tân Hoa dạo một vòng.
Diêm Minh Lễ bảo hai người Trần Gia Hân lên xe.
Diêm Minh Lễ: “Chiếc ô tô này là Đường ca của tôi mua! Vì muốn dẫn em ra ngoài chơi nên tôi đã cố ý mượn dùng. Bây giờ là lúc giao thông cao điểm, tới nơi chắc cũng đến giờ ăn cơm trưa.”
Có xe ô tô sẽ tiện hơn rất nhiều, hơn nữa Diêm Minh Lễ cũng không đi theo đại lộ, nên hai bên đường có rất nhiều nhà trệt thấp bé, còn có chút nhà ở nhìn qua như lung lay sắp đổ.
Diêm Minh Lễ: “Nơi này trước kia là nông thôn nhưng hiện tại đã đô thị hóa, nhưng mấy gian nhà ở kia không có ai ở đâu! Và mấy năm sau liền sẽ đập bỏ! Trước đây từng nói sẽ hủy chúng đi nhưng kết quả vẫn như cũ!”
Nhà bác của Diêm Minh Lễ liền ở trong một nơi tại đây, trước đó là xưởng sắt thép của thành phố, sau này xưởng sắt thép di dời nên trở thành một mảnh “Khu dân nghèo”.
Tiếu Nhất Ngôn: “Bên kia đang bán nhà sao?”
Bọn họ đi đường nông thôn, và trên đường nhìn thấy có người đề bảng bán nhà treo trên cửa.
Diêm Minh Lễ: “Đừng nên mua nhà ở nơi này, vì có mua được cũng không thể ở. Không nước không gió mà chỉ có điện, nhưng điện đuốc cũng không được tốt, vừa đến mùa hè thì mỗi buổi tối liền đứt cầu dao.”
Nhà ông nội của Tiếu Nhất Ngôn và tình huống bên này không khác nhau lắm, nhưng lại nằm ở phía bắc. Hai bên đường phía bắc còn có không ít đồng ruộng, và nhân khí so với bên này muốn thịnh vượng hơn nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT