Sau một tiếng vang thật lớn, Trần Gia Hân đang nằm trên giường mê mê mang mang thì bỗng nhiên run lên một chút. Cô đột nhiên ngồi dậy, cả người dồn dập hô hấp, kinh hãi không thôi.
Cô vẫn nhớ rõ chính mình đang làm tăng ca thì trời đất đột nhiên tối sầm, rồi sau đó lại bừng tỉnh.
Định thần một lúc, cô phát hiện nơi này không quá thích hợp. Căn phòng này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, nhưng rõ ràng vẫn nằm trong trí nhớ của cô.
Một giọng nam mang theo sự giận dữ vang lên: "Lưu Thục Anh, cô có thể đừng gây rối vô cớ nữa được không? Cô đưa tiền cho em trai cô, vậy cô có nghĩ tới cả nhà chúng ta phải sống thế nào hay không? Tiền học phí, tiền sách vở của con gái; đến con trai cũng sắp đi học tiểu học! Còn cả tiền bảo hiểm nữa! Có thứ nào mà không cần tiền đâu chứ?”
Bỗng nhiên, một giọng nói bén nhọn của phụ nữ đâm vào màng nhĩ cô: "Tôi có ý của tôi, anh đừng có quan tâm!”
Giọng nói này làm cho đầu của Trần Gia Hân đau đớn một chút, cô theo bản năng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, lại khẽ cử động chỗ đau ở bả vai, khiến cho cô khẽ kêu a lên một tiếng.
Chiếc rèm vải phía mép giường bỗng nhiên bị kéo lên, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông vẫn còn trẻ tuổi, nhưng lại mang nét khắc khổ tiều tụy.
Trần Gia Hân nhìn thấy ông mà nước mắt lập tức chảy ra, kêu lên: “Cha! Cha!”
Cha Trần Gia Hân cẩn thận giúp con gái điều chỉnh băng vải một chút, nói: “Gia Hân! Con làm sao vậy? Con đừng có nhúc nhích cánh tay bị thương nhé! Bác sĩ nói phần cơ bắp bị thương sẽ cần phải cẩn thận bồi dưỡng, vậy mới có thể khôi phục được. Con mới tỉnh dậy hả? Mẹ con đã để lại phần cơm cho con, cha sẽ đi hâm nóng cơm một chút cho con ăn nhé!”
Mẹ Trần Gia Hân cũng không xuất hiện, Trần Gia Hân nghiêng đầu nhìn xem một chút và cô nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh cửa ra vào. Bà ấy đang lau đi nước mắt, tại vùng thái dương của bà còn có chút xanh tím.
Trần Gia Hân hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.
Cô không nghĩ tới, sau khi bất tỉnh lúc tăng ca, lúc tỉnh dậy lại thấy mình quay về thời điểm cấp ba, hơn nữa cha mẹ mình lúc này vẫn chưa ly hôn. Gia đình cô hiện tại vẫn còn chịu đựng được.
Thật tốt! Hết thảy vẫn còn kịp để cứu vãn!
Trần Gia Hân rất muốn khóc, cô rất muốn lao vào lòng cha mẹ mình để khóc lớn một hồi cho thỏa mãn.
Cha Trần Gia Hân mang đồ ăn đã hâm nóng tới, ông để lên bàn và đỡ con gái xuống giường ăn cơm.
“Xem con này, tay nhỏ chân nhỏ, tự nhiên kéo lại mẹ con làm gì? Cái bắp tay này bị thương rồi, vậy ngày thi cuối kỳ của con phải làm sao đây?”
Trong lòng Trần Gia Hân lộp bộp một chút, đưa mắt nhìn về phía cha mình.
Cô còn nhớ rất rõ, vào ngày thứ năm trước hôm thi cuối kỳ, cha mẹ cô đã đi làm thủ tục ly hôn.
Điều này khiến cho cô như người mất hồn mất vía, cho nên thành tích thi cử không được như mong muốn. Sau đó, Trần Gia Hân từ ban cao rớt xuống ban thấp. Về sau cô lại phí thật lớn sức lực mới đậu vào một trường đại học chuyên nghiệp. Đến khi tốt nghiệp, cô xin vào làm quản lý phân xưởng cho một công xưởng. Công việc áp lực mà tiền lương lại không cao, và bởi vì yếu tố gia đình nên cô đã ba mươi mấy tuổi rồi nhưng cũng chưa kết hôn.
May mắn là Trần Gia Hân vẫn chưa kết hôn, không thì cô sẽ tưởng tượng không nổi, nếu như mình vì lao lực mà chết, vậy con mình sẽ sống thế nào đây? Hiện tại thật tốt, cô không có vướng bận gì, nói không chừng là do ông trời đang bồi thường cho cô.
Trần Gia Hân: “Cha, hôm nay là thứ mấy?”
Cha Trần Gia Hân: “Con ngủ mê hả? Hôm nay là thứ ba! Con không bị gì chứ?”
Trần Gia Hân: “Không có! Là do con bị đau đầu, sau đó suy nghĩ lung tung nên không nhớ rõ. Cha à, ngay cả ngày thi cuối kỳ mà con cũng đều không nhớ nổi là ngày nào nữa!”
Cha Trần Gia Hân trìu mến sờ đầu cô, nói: “Không có việc gì! Chỉ còn có mấy ngày nữa thôi! Thứ tư tuần sau mới bắt đầu thi! Lần này con bị té ngã mà còn bị cụng đầu, bác sĩ nói khả năng con đã bị chấn động não. Hiện tại con có cảm thấy khó chịu gì không?”
Khi nghe thấy cha mình nói như vậy, khiến cô hồi tưởng lại thời điểm cấp ba, quả thật là cô đã bị té ngã một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT