Tiếu Nhất Ngôn cũng không dối gạt bọn họ. Cậu ta đã hỏi thăm Kiều Phong có bao nhiêu tiền, sau đó cậu ta và chú Trương nói thầm một hồi, rồi từ sau gian hàng ôm ra tới mấy cuộn tranh chữ.

Trừ bỏ Kiều Phong và Tiếu Nhất Ngôn đối với thi họa có chút hiểu biết ra, mặt khác ba cô bé kia đều là dốt đặc cán mai.

Vì ngồi không có việc gì làm nên hai bạn nữ dứt khoát đi giúp Trần Gia Hân phân loại đồng xu.

Nguyễn Giai và Tống Thêu chỉ biết phân biệt những đồng xu đơn giản nhất, nên chỉ phụ trách rửa sạch đồng xu thật tốt. Trần Gia Hân chọn lựa ra đồng xu Ngũ Đế có giá trị hơi cao một chút và đặt qua một bên, vì cô muốn dùng làm cái lắc tay cho hai người họ.

Bình thường mà nói, dân gian muốn trừ tà đều dùng loại đồng xu Ngũ Đế này, và sẽ lấy đồng xu đúc ra tại triều Thanh từ năm Thuận Trị đến năm Gia Khánh.

Trần Gia Hân tốt xấu gì cũng đã xem xong thư tịch lịch sử tiền cổ mà phó giáo sư Trương đã mượn cho cô. Từ thời đại nhà Tần cho đến mạt đại hoàng triều, diễn biến của tiền tệ đều từ trong miệng cô kể ra, như là một cuốn từ điển lịch sử vậy.

“Cô bé thật lợi hại!”

Ngoại trừ ông chủ và Tiếu Nhất Ngôn ra, trong tiệm còn có các khách nhân khác cũng nghe thấy Trần Gia Hân nhẹ nhàng giảng giải lịch sử tiền tệ và đều cảm thấy cô rất có kiến thức.

Đặc biệt là thời điểm Trần Gia Hân giảng giải, cô còn dùng tơ hồng để kết xuyến cái lắc đồng xu, sau đó mang vào cổ tay của Nguyễn Giai, rồi cô lại kết xuyến cái lắc đồng xu cho Tống Thêu.

Trần Gia Hân: “Nữ nhi thường mang loại đồ vật này trên tay. Quê nhà Giai Giai bên kia khả năng tin tưởng hơn một ít, rằng trên tay mang đồng xu Ngũ Đế là sẽ bảo đảm bình an. Bên quê nhà Thêu Nhi còn gọi đây là ‘thiên địa nhân, tam tài kết’, càng thiên hướng tư tưởng Nho Gia.”



Bên trong đống lớn đồng xu đã lấy ra được bốn cái đồng xu Ngũ Đế, trong đó một cái có chút hư hại.

Trần Gia Hân căn cứ vào tính cách của hai bạn học nữ mà tuyển chọn riêng cho mỗi người một phương thức để bọn họ tiếp nhận chút lễ vật này. Và cũng là thay lời cảm ơn của cô đến hai bạn học nữ vì đã hỗ trợ cô rửa sạch đồng xu, cũng như để kéo gần mối quan hệ.

Còn dư lại hai cái thì cô tính toán sẽ tặng mẹ mình và Diêm Minh Lễ. Nếu vận khí tốt mà lại đào thêm ra đồng xu Ngũ Đế, vậy chú Bân và Tôn Siêu cũng sẽ có.

Tiếu Nhất Ngôn: “Gia Hân, cậu trọng nữ khinh nam rồi nha!”

Tiếu Nhất Ngôn cảm thấy không vui nên lọ mọ chạy tới, sau đó đóng gói lại mớ đồng xu kia, rồi cậu ta ném bịch một phát lên trên bàn.

Trần Gia Hân: “Này, cậu cũng tin trò này sao?”

Trần Gia Hân dở khóc dở cười, giải thích đây là cái trò chơi nhỏ, chứ bọn họ cũng không tin loại chuyện mê tín này. Đồng xu Ngũ Đế đặt trên tay bọn họ cũng chỉ là làm chút trấn an tâm lý mà thôi.

Ông chủ tiệm tranh vui vẻ hớn hở khi nhìn các bạn học sinh, và ông còn nói rằng chính ông nơi này cũng có không ít đồng xu. Ông ấy nhờ Trần Gia Hân giúp mình kết xuyến lắc tay để mình gác lên tiệm bán.

Ông chủ chỉ nói chơi và Trần Gia Hân cũng không nghĩ là thật.

Tơ hồng được lấy ở trong tiệm tranh, cô đưa tiền nhưng ông ấy không lấy, cuối cùng Trần Gia Hân đành phải kết xuyến mấy cái lắc tay đồng xu để lấy vật đổi vật.



Kiều Phong tuyển chọn một bộ tác phẩm thư pháp giá trị hơn 1000 nguyên, cho nên ông chủ liền tặng cậu ta một cái hộp gỗ tinh xảo để đựng tranh.

Khi đi ra cửa hàng, hai bạn nam sinh chủ động vác mớ đồng xu trên lưng, Tiếu Nhất Ngôn nói muốn dẫn bọn họ đi ăn uống các món ăn vặt chính cống của thành phố.

Tống Thêu và Nguyễn Giai hẹn giữa trưa ngày hôm sau sẽ đi rồi cả đám cùng nhau đi ăn cơm tối. Gần bên khách sạn liền có tiệm cơm ngon.

Ăn xong bọn họ về phòng cất đi mớ đồng xu và tác phẩm thư pháp, rồi cả đám lại ra ngoài tìm đến một con hẻm nhỏ. Dưới sự dẫn đường của Tiếu Nhất Ngôn, cả đám đi vào một căn nhà có bề ngoài thường thường không có gì lạ.

Tiếu Nhất Ngôn: “Các bạn đừng xem thường nơi này, căn nhà này là do ông bác tôi đã thiết kế đấy, chỉ tiếc khi tay nghề truyền tới ông ấy thì đã giảm đi hơn phân nửa, nhưng cũng đã là tác phẩm nhất tuyệt rồi.”

Tiếu Nhất Ngôn vừa nói chuyện vừa xốc lên rèm cửa và dẫn bọn họ đi vào, bên trong căn nhà có một phong cảnh khác biệt.

Bên trong được trang hoàng lộng lẫy, có một hàng phòng hai bên và con đường lát đầy đá xanh. Mỗi gian phòng đều không lớn, nhiều nhất chỉ có thể ngồi năm sáu người.

Bọn họ đi đến gian phòng cuối trên lầu, vừa ngồi xuống thì liền có bồi bàn đến tiếp đón.

Bồi bàn: “Tiểu Ngôn lại dẫn bạn bè tới nữa à? Hôm nay các bạn có vận khí rất tốt, vì có đồ uống mới là trà sữa trân châu Đài Loan! Vậy các bạn có muốn dùng thử hay không?”

Đám người đều chưa từng uống qua thứ này, nên mang ánh mắt trông mong mà nhìn về phía Tiếu Nhất Ngôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play