Một bên khác, thầy giáo Triệu mặt đầy hồng quang dặn dò Vệ Trung.
“Vị giáo viên này là bạn thời đại học kiêm đồng nghiệp của thầy, chuyên môn nghiên cứu về thi giải bậc trung học. Thầy đã nhờ quan hệ mà tìm được thầy ấy, và thầy ấy đã đáp ứng giúp em ôn thi. Vậy em phải nắm chắc cơ hội này đấy.”
“Vị thầy giáo chuyên môn này đã vội về quê để chịu tang, xong rồi thầy ấy liền ở quê nghỉ ngơi hai tháng. Chờ đến học kỳ sau thầy ấy sẽ trở về thành phố để tiếp tục ôn thi cho các học sinh thi giải.”
“Dù sao thầy ấy cũng không nhàn rỗi, nhưng khi nhận được điện thoại mời hỗ trợ thì thầy ấy cũng muốn nể cái mặt mũi của thầy mà nhận lời.”
Thầy giáo Triệu dẫn theo Vệ Trung ngồi trên xe taxi để đi đến trung tâm thành phố. Nhà thầy giáo kia liền ở bên này, là dạng kiến trúc thời kỳ cổ.
Thầy giáo này họ đồng, đã sắp 40 tuổi, nhìn qua rất nho nhã, nói giọng Bắc Kinh tiêu chuẩn, Vệ Trung nghe được liền tê cả da đầu.
Đề thi thử chỉ là sàng chọn mà thôi, dù điểm đúng chót cũng đều có thể thông qua, nên không thể đại biểu các thông qua học sinh đều thích hợp con đường thi giải này.
Thầy giáo Đồng thực sự rất ổn trọng, khống chế cảm xúc rất tốt. Thầy ấy lật xem xong nhưng thái độ vẫn y như lúc ban đầu.
“Tới đây thầy cho em hai bộ đề! Em liền ở chỗ này ngồi làm. Trong vòng một giờ phải làm xong. Em có thể làm được chứ?”
Đôi mắt Vệ Trung vừa nhìn vào bộ đề là đã sáng lên, không chút do dự mà liền gật đầu rồi móc ra hộp bút để làm bài.
Thầy giáo Đồng cũng không chậm trễ thầy giáo Triệu mà lôi kéo nhau đi tới phòng khách rồi nhỏ giọng trao đổi.
Thời gian một giờ cũng không nhiều không ít, vừa vặn đủ để Vệ Trung đem hai bộ đề làm xong.
“Ừm, bạn học Vệ Trung này có cơ sở không quá ổn, nhưng ý tưởng rất tốt. Nhưng em ấy trước kia không có tiếp xúc qua phương diện huấn luyện thi giải chuyên nghiệp này, mà lại có thể làm được như vậy thì thực không tồi. Như vậy đi, dù sao hai tháng này tôi cũng không bận, nếu ông đồng ý thì một ngày cuối mỗi tuần hãy dẫn em ấy lại đây cho tôi hướng dẫn. Còn có thể học được bao nhiêu thì cần xem ngộ tính của chính em ấy.”
Thầy giáo Đồng cũng xem trọng sự thành thật của Vệ Trung, tuy rằng cơ sở còn cần thêm vững chắc một chút, nhưng tư duy sinh động mới là thứ thầy ấy coi trọng nhất.
Đối với một danh sư như thầy giáo Đồng, Vệ Trung khẳng định không muốn từ chối. Anh ta vốn dĩ rất tràn ngập hứng thú với môn vật lý, nên khi có thể được danh sư chỉ điểm thì nằm mơ cũng đều cười cho tỉnh.
Thầy giáo Đồng cũng là một người sảng khoái, thầy ấy không cần nhà Vệ Trung trả phí mà chỉ cần cầu Vệ Trung nghiêm túc dựa theo phương pháp huấn luyện của mình. Nếu Vệ Trung không thể theo được thì sẽ tùy thời ngưng huấn luyện.
Vệ Trung đương nhiên không có ý kiến, anh ta bị choáng đầu mới không đi nắm thật chắc cơ hội hó được này.
Buổi chiều, thầy giáo Triệu dẫn Vệ Trung trở về trường học, trên đường về còn dặn dò anh ta không thể đem chuyện này nói cho các bạn học khác biết. Nếu có người hỏi thì cứ thầy giáo Triệu dẫn đi tham gia một cuộc thi giải cỡ nhỏ.
Tài nguyên giáo dục không sợ thiếu mà chỉ sợ chia không đều.
Thầy giáo Triệu đã làm chủ nhiệm lớp vài thập kỷ, cho nên đám học sinh nghĩ cái gì thì thầy ấy đều biết.
Thầy giáo Triệu chỉ sợ đám học sinh không thi giải nhưng luôn có thành tích tốt hơn so với Vệ Trung, các em ấy liền sẽ cảm thấy có phải Vệ Trung đã cho thầy giáo Triệu bao lì xì nên thầy giáo Triệu mới có thể ưu ái anh ta như vậy hay không?
Nhưng thật ra thành tích tốt không nhất định thích hợp đi thi giải, vì chuyện này chênh lệch quá lớn. Hơn nữa để thi giải sẽ không hạn chế trong kiến thức cơ bản.
Thầy giáo Triệu cũng không ngốc nên thầy ấy sẽ không tự mình bắt con rận bỏ trên đầu.
Vào buổi tối lúc về nhà, Vệ Trung mới nói cho Trần Gia Hân biết chuyện hôm nay.
Vệ Trung mang vẻ mặt khâm phục, nói: “Anh cảm thấy thầy giáo Đồng có trình độ thật sự rất lợi hại. Thầy giáo Triệu đã giỏi rồi nhưng thầy giáo Đồng càng giỏi hơn. Hôm nay để giải hai bộ đề kia thì anh phải dùng hết mọi biện pháp mới giải ra được. Còn thầy giáo Đồng chỉ tùy tiện chỉ điểm cho anh một chút, mà một hơi liền dùng ba loại biện pháp để giải! Quá lợi hại!”
Vệ Trung tựa như một người điên cuồng nói mê, khi nói lên ba chữ “Thầy giáo Đồng” này thì anh ta đều mang theo một sự thành kính.
Trần Gia Hân thu dọn vở bài tập toán, nói: “Vậy anh phải học cho thật tốt nhé! Đúng rồi, thầy giáo Triệu có nói gì về chuyện thu phí không?”
Vệ Trung cũng có chút buồn rầu nói: “Không có! Thầy giáo Triệu nói là thầy ấy đã hỏi qua, và thầy giáo Đồng có ý là để anh theo học mấy buổi trước, nhằm nhìn xem anh có thích không con đường này hay không? Nếu không thích hợp thì anh liền chuyên tâm học tập rồi tranh thủ thông qua kỳ thi đại học.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT