Vào buổi sáng hôm nay, cô giáo dạy tiếng Anh đã đến tham gia hội nghị giảng dạy. Cô ấy đã bị hỏi đến chuyện giảng dạy và còn đặc biệt bị thái độ. Cho nên cô giáo tiếng Anh mới giận dữ như vậy.
Hôm nay cô giáo tiếng Anh yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc, các vấn đề tại hội nghị giảng dạy đều bị đưa ra tra hỏi. Trong lúc nhất thời toàn bộ bạn học đều trở nên lúng túng, sợ chính mình chính là người tiếp theo bị tra hỏi.
Rốt cuộc Trần Gia Hân là người có tâm lý cứng hơn rất nhiều so với các bạn học, và cô cũng biết các giáo viên sẽ không vô duyên vô cớ trách mắng học sinh, cho nên cô cũng không có cảm thấy sợ hãi. Thậm chí Trần Gia Hân còn nguyện ý chủ động hấp dẫn hỏa lực.
Cô giáo dạy tiếng Anh cũng liền táo bạo tra hỏi ngay khi vừa mới bắt đầu vào tiết học. Sau khi một số bạn học trả lời vấn đề, thật ra cô giáo đã bình ổn lại rất nhiều. Nhưng đến khi gặp hai cái bạn học dở tệ thì tính tình cô giáo thiếu chút nữa lại hỏng bét.
“Cô đã nói bao nhiêu lần với các em rồi? Về nhà phải tập đọc lớn tiếng và diễn cảm theo băng đĩa. Có phải các em đang xem lời cô nói như gió thổi bên tai hay không? Tự mình nghe một chút xem, một câu này chỉ có mười mấy từ đơn, thế mà em run run nói như là 30 từ là sao?”
Cô giáo dạy tiếng Anh vừa nói vậy thì liền có bạn học nhịn không được mà phụt cười một tiếng.
“Em cười cái gì? Em cười người ta thì em lên trả lời cho cô!”
Đang ngồi ăn dưa ăn thì tai họa bỗng ập đến trên đầu mình, khiến cho cậu ta lộ ra vẻ mặt đau khổ mà đứng lên với ý đồ tỏ ra vẻ thương hại nhằm chạy thoát sự đả kích.
Cô giáo dạy tiếng Anh thấy vẻ mặt của cậu ta như sắp trợn trắng mắt, cuối cùng cô giáo đành phải gọi Trần Gia Hân lên. Sau đó Trần Gia Hân đã đem bài khảo sát này hoàn thành mỹ mãn.
“Trần Gia Hân, bắt đầu từ buổi sáng ngày mai, em sẽ phụ trách dẫn thoại cho từng bạn và theo chân bọn họ đối thoại. Nếu ai đối thoại không được thì liền ra hành lang đứng, sau đó nhìn ra sân thể dục và lớn tiếng tự đọc đối thoại diễn cảm mười lần thì mới được về lại chỗ ngồi.”
Lời nói vừa dứt thì trừ bỏ mấy bạn học miễn cưỡng có thể đạt tới yêu cầu của cô giáo ra bên ngoài, những bạn học khác đều thiếu chút nữa đã dập đầu xuống bàn học.
Chuyện phóng hỏa kia đã bị toàn bộ giáo viên áp chế xuống, không tới hai ngày đã không hề có người nào đi nghị luận nữa.
Là do bài tập không đủ nhiều, hay là do đi học không đủ vội vã? Thế mà vẫn có những người bỏ ra tinh lực để đi chú ý chuyện này! Không bằng để dành tinh lực làm một cái đề thi còn tốt hơn nhiều!
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của một số bạn học, nhưng trong lớp khẳng định vẫn còn có người đang lén lút nghị luận.
Mẹ Vệ Trung rất lợi hại, chẳng những bắt được một đề thi giải môn vật lý, mà bác ấy còn đồng thời cầm về đề thi giải môn toán học và hóa học.
Sau ba buổi tối thì Vệ Trung đã làm xong ba bộ đề.
Ngoại trừ hóa học kém hơn một chút, còn toán học và vật lý đều ở top cao trong ban sàng chọn thi giải. Vệ Trung có thể thỏa thỏa tiến vào kỳ thi giải thử nghiệm. Bộ đề này mà đưa cho thầy giáo Triệu và thầy giáo Mã xem qua thì hai vị thầy giáo đều sẽ nói chính mình không có biện pháp phụ đạo cho Vệ Trung.
Nan đề đang bày ra trước mắt.
Vệ Trung muốn tham gia thi giải, vậy hoặc là chuyển vào trường chuyên, hoặc là mời giáo viên chuyên môn đến kèm cặp.
Giáo vien có khả năng phụ đạo thì há có thể dễ tìm? Dù cho có tìm được thì nhà Vệ Trung cũng chi không nổi khoảng tiền kèm cặp này.
Sự tình liền khó ở chỗ này, nhưng Vệ Trung thật ra còn tốt. Anh ta chỉ từng bước đi học và làm bài tập, và nhiều nhất chỉ ưa thích làm qua đề thi giải mà thôi. Tuy nhiên cha mẹ Vệ Trung lại rất nôn nóng khi biết con mình có thiên phú, nhưng bọn họ lại không thể cung cấp điều kiện học tập cho con mình.
“Vệ Trung, nhanh thu thập cặp sách rồi đi theo thầy.”
Thầy giáo Triệu đột nhiên xuất hiện trong tiết ngữ văn, ông ấy làm cho Vệ Trung ngẩn ngơ. Các bạn học tức khắc kích động lên và sôi nổi suy đoán Vệ Trung đã gây ra hoạ gì đó.
“Không đến mức gây hoạ đâu! Vệ Trung có tính tình thế nào thì các bạn cũng không phải không biết! Cho cậu ta cầm cây gậy thì cũng đánh không ra cái rắm gì! Ngoại trừ việc làm đề ra thì cậu ta không hề thích gây chuyện. Tôi đoán cậu ta đã bị thầy giáo Triệu dẫn đi giải đề rồi đó!”
Cái suy đoán này quá không đáng tin cậy, làm cho các nam sinh đang bàn tán đều bật cười.
Thật ra Trần Gia Hân đã đoán được một chút, nhưng cô không nói ra. Vì nhỡ đâu cô đoán sai rồi bị truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến Vệ Trung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT