A An bị đánh thức bởi cảm giác ẩm ướt và sự ấm áp không bình thường, tiếp đến cô nghe thấy tiếng nói chuyện của Miêu Vân Anh “An Bảo tè dầm rồi, thằng ba con đi lấy thau nước ấm đến đây để mẹ giúp An Bảo đổi tả lót.”
A An không để ý đến cách xưng hô của Miêu Vân Anh với mình, hiện tại cô chỉ cảm thấy cảm thấy cả người không được khỏe.
Tè dầm, không ngờ cô lại tè dầm? Tiếp đến hai cẳng chân của cô được nâng lên, liền cảm thấy hổ thẹn.
Nội tâm trong linh hồn thành thục của cô cảm thấy bi thương ngược dòng thành sông.
Sau khi dọn dẹp xong, bên dưới đã được lót một tấm tả lót mới vô cùng ấm áp, dễ chịu. A An cảm thấy bụng mình trống rỗng nên vô thức chép miệng. Miêu Vân Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy, bà nói: “An Bảo đói bụng rồi, thằng ba gọi vợ con dậy đi xem có xuống sữa chưa.”
Miêu Xuân Hoa ngủ không sâu, chỉ kêu một tiếng liền tỉnh.
“Xuân Hoa, An Bảo đói bụng, con lau ngực rồi xem xem có sữa hay không.”
Nghe mẹ chồng bảo phải cho con bú, Miêu Xuân Hoa - người mới vừa làm mẹ ngượng ngùng vén vạt áo lên, nhìn thấy con gái mới chào đời mà lòng mềm nhũn.
“An Bảo là tên của bé sao mẹ?”
“Ừ, nhũ danh là An Bảo, còn tên của bé thì sẽ đặt sau.” Miêu Xuân Hoa lại đem những chuyện vừa rồi giải thích lại một lần nữa.
“Mẹ lấy tên đều rất dễ nghe.” Tính tình Miêu Xuân Hoa nhu thuận, nhũ danh mẹ chồng đặt cho bé hàm chứa ý nghĩa rất tốt, cô liền cảm thấy gọi An Bảo không chỉ thuận miệng mà còn dễ nghe, thậm chí giọng nói cũng ôn nhu vài phần.
Đây là âm thanh tràn ngập tình thương của mẹ. Tuy A An chưa từng được ba mẹ yêu thương - lúc này nên gọi là An Bảo dù không thấy rõ gương mặt của Miêu Xuân Hoa, nhưng vẫn cảm thấy được thanh âm của mẹ mình vừa ấm áp lại vừa dễ nghe, trong giọng nói tràn ngập tình yêu thương đối với cô.
Hơn nữa, cô cảm giác được cả bố mẹ và bà nội đều rất yêu thương mình. Điều này khiến cô rất mong chờ vào cuộc sống trong tương lai.
Thế nhưng, cũng qua cách xưng hô cô cảm nhận được một vài điều không thích hợp. Cô biết nơi này là ở nông thôn nhưng không biết rõ là thuộc địa phương nào, cách xưng hô nghe rất lạ. Tuy nhiên, những điều này không ảnh hưởng gì cả, điều cô quan tâm là người thân trong gia đình.
Miêu Vân Anh bế An Bảo đi về hướng mẹ bé, ai ngờ cô gái nhỏ vừa rồi còn ngoan ngoãn liền không an phận, đầu nhỏ xoay ra bên ngoài, dáng vẻ kháng cự.
Nội tâm An Bảo kháng cự vạn phần, đây là bình sữa hình người nha, cô không hạ miệng được.
Có điều An Bảo chỉ là một đứa bé mới sinh mềm mại, không có sức lực, rất nhanh miệng nhỏ đã bị nhét vào bầu ngực ấm áp. Mặc dù, nội tâm An Bảo kháng cự, nhưng phản ứng tự nhiên của thân thể lại bắt đầu hút sữa. Khi đã bắt đầu thì An Bảo liền thuận theo tự nhiên. Dân dĩ thực vi thiên, không ăn sẽ bị đói.
* Dân dĩ thực vi thiên: Nghĩa là “Dân lấy ăn làm trời”, ý chỉ cái ăn hay lương thực rất quan trọng với người dân.
Nhưng An Bảo không biết, cuộc sống của Trần gia cũng không quá tốt. Trong nhà cả người lớn và đứa nhỏ lên đến mười mấy nhân khẩu, không thể tránh được việc nhiều người ăn ít. Trong thời gian Miêu Xuân Hoa mang thai cũng phải xuống ruộng làm việc, tuy chỉ là những việc đơn giản nhưng chế độ dinh dưỡng thì lại thiếu hụt. Vì thế, An Bảo vừa ăn chưa kịp no sữa đã hết, đổi sang bên còn lại vẫn ăn không no.
Miêu Vân Anh nhìn dáng vẻ cháu gái nhỏ còn muốn ăn thì liền nhíu mày.
Miêu Xuân Hoa cũng có chút sốt ruột: “Bây giờ không đủ sữa thì làm sao đây mẹ? Đều tại con không tốt, không có nhiều sữa lắm.”
Trần Hữu Phúc đau lòng con gái mới sinh, cũng đau lòng vợ mình, nhưng anh cũng biết điều kiện trong nhà.
Đang suy nghĩ thì anh liền thấy mẹ đứng dậy nói chuyện với vợ mình: “Con đi nghỉ trước đi, để mẹ đi thúc giục chị dâu con nhanh làm cơm cho con ăn, nói không chừng có thể xuống sữa.”
Bà cảm thấy một phần là vợ thằng ba sữa không nhiều lắm, một phần là do sức ăn của cháu gái mình cũng không nhỏ. Chỉ cần nhìn con bé vừa mới sinh ra làn da trắng trẻo không chút nhăn nheo là có thể thấy được bé hấp thụ được nhiều dinh dưỡng từ trong bụng mẹ. Bây giờ, bà chỉ muốn vợ thằng ba có thể ăn nhiều một chút để có thêm sữa cho em bé bú.
Rốt cuộc An Bảo cũng không phải thật sự là tiểu hài tử, hai tai liền nghe được động tĩnh. Tuy rằng cô chỉ no hơn phân nửa, nhưng kiếp trước khi cô giúp đỡ mẹ viện trưởng ở cô nhi viện chăm sóc em bé, có nghe mẹ viện trưởng nói qua sữa mẹ có liên hệ mật thiết với nhịp thở của người mẹ, dường như sữa sinh ra từ máu. Vì thế, cô đau lòng cho thân thể hư nhược của mẹ mình liền vội nhắm mắt lại ngủ.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, trong lòng Miêu Xuân Hoa càng tự trách, cảm thấy thân thể của mình không biết cố gắng, không có đủ sữa cho bé bú.
Trần Hữu Phúc cũng đi theo sau Miêu Vân Anh “Mẹ, hay để con đi ra sông xem có thể bắt được con cá nào không, nếu có cũng có thể hầm được canh cá.” Chỉ là con sông ở phía trước thôn của bọn họ trước giờ vốn không có nhiều cá, thêm nữa bây giờ ai cũng đến đó bắt cá. Bởi vậy nơi đó làm gì có cá, nếu có thì cũng chỉ là cá nhỏ nhưng ít nhiều vẫn coi như là có thịt.
“Vậy con đi đi” Miêu Vân Anh nói xong liền đi đến nhà bếp, thấy Diêu Thúy Phân đang nấu cơm liền nói “Sữa của Xuân Hoa không nhiều lắm không đủ cho An Bảo bú, con mau nấu cơm cho em dâu ăn. Còn vợ thằng hai đâu sao không thấy ra phụ giúp?”
“Em dâu hai rất nhanh sẽ đến.” Diêu Thúy Phân tính tình rộng lượng lại có đầu óc, cảm thấy lúc này trở về phòng ngủ không nhất định sẽ ngủ ngon, còn không bằng làm thêm một chút chuyện, như vậy cũng làm mẹ chồng vừa lòng hơn.
Cô ấy vừa nói vừa nhanh tay đảo thức ăn: “Bánh canh làm nhanh, lại nấu thêm một quả trứng như vậy có thể có thêm sữa.”
“Được, vậy con làm đi.” Miêu Vân Anh rất bé lòng vợ của con trai cả, nấu bánh canh đúng là nhanh hơn làm mì sợi, đứa con dâu này cũng muốn vợ thằng ba nhanh được ăn để có thể xuống sữa cho cháu gái bú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT