Gió đầu thu xào xạc, cảnh sắc và không khí đêm thu lạnh lẽo.
Thôn trang Thanh Dương dưới chân núi, mọi người đang say giấc nồng. Tại một căn phòng trong một nhà tựa vào chân núi, Trần lão bán - Trần Căn Sinh đang ngủ, tiếng ngáy khò khè không ngừng vang lên, Trần lão thái thái Miêu Vân Anh đang ngủ bên cạnh ông đột nhiên ngồi bật dậy, vỗ ngực thở hỗn hển.
“Cha bọn nhỏ, tỉnh dậy, mau tỉnh dậy.” Miêu Vân Anh đánh Trần Căn Sinh một cái, mí mắt cụp xuống che đậy tâm trạng vừa kinh hỉ lại vừa kinh hách.
Trần Căn Sinh đang ngủ ngon lại bị người khác lay tỉnh, tuy là cả đời chưa cùng bà vợ nhà mình cãi nhau, nhưng giọng nói của ông vẫn không được tốt lắm, lẩm bẩm nói: “Lão bà tử, hơn nữa đêm không ngủ bà lại lăn lộn cái gì?”
Miêu Vân Anh hai tay ôm mặt, đôi bàn tay rám nắng vì thường xuyên làm việc đồng áng hằn lên các nếp nhăn. Lúc này biểu tình của bà quái dị mang theo một chút vặn vẹo. Hiện tại không phải mùa đông giá rét, nếu không Trần Căn Sinh đã bị dọa sợ đến phát lạnh.
Bỗng một đôi tay hữu lực do nhiều năm lao động bắt lấy Trần Căn Sinh: “Lão già à, vừa rồi tôi nằm mơ thấy mẹ, bà ấy báo mộng cho tôi nói nhà chúng ta sắp phát tài, có một đứa bé mang mệnh thần tiên muốn đầu thai đến nhà chúng ta...”
Trần Căn Sinh vừa bị bà vợ chụp một cái đau đến nhe răng, lúc này nghe bà ấy nói vậy liền giật mình, không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Ông đột nhiên ngồi dậy che miệng Miêu Vân Anh lại: “Bà ngủ mớ nói bậy cái gì đó, bên ngoài hiện tại bài trừ phong kiến mê tín rất nghiêm ngặt, bà đã quên mấy ngày trước bà cốt kia vừa bị phê đấu sao.”
Lại còn mẹ về báo mộng, nếu thật sự báo mộng tại sao không báo mộng với con trai ruột mà lại nói với con dâu? Trần Căn Sinh trực tiếp làm lơ Miêu Vân Anh.
Sau đó ông lại nói: “Có phải bà lại nhớ mẹ chúng ta hay không, tôi biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa bà và mẹ rất tốt, chờ một ngày nào đó tôi sẽ âm thầm dập đầu với bà.”
Thời đại này, muốn đến dập đầu trước mồ mả tổ tiên cũng phải lén lút, cũng không có chỗ bán vàng mã, càng không ai dám đốt các loại vàng mã nữa.
Trần Căn Sinh thở dài lên tiếng: “Được rồi, bà không mệt à? Chúng ta mau ngủ thôi.”
Đời này, người mà Trần Căn Sinh cảm thấy có lỗi nhất chính là bà vợ nhà mình. Bởi vì, thời trẻ ông được triệu tập đi linh rồi bị thương một chân, bước đi khập khiễng, chân không có nhiều sức nên chỉ có thể làm những việc đơn giản, còn Miêu Vân Anh thì trở thành lao động chính trong nhà.
Thời trẻ bà làm tất cả mọi việc trong nhà, không nề hà những việc nặng nhọc hay dơ bẩn. Khi con cháu dần lớn lên bà mới đỡ được phần nào gánh nặng. Nhưng cứ vài ba năm lại xảy ra thiên tai, không ăn không uống lại phải làm việc vất vả.
Nhưng cũng may tình cảm giữa hai người rất tốt, Miêu Vân Anh cũng không oán không hận. Bà cố gắng hết sức nuôi các con trưởng thành rồi cưới vợ gả chồng cho chúng.
Trần Căn Sinh cũng được xem như anh hùng bị thương trong kháng chiến chống Nhật, nên ở thôn Thanh Dương cũng xem như có tiếng nói. Hơn nữa, Miêu Vân Anh tính tình đanh đá, chị em họ bên nhà mẹ đẻ của bà cũng được gả đến đại đội bên này, hiện đang là đại đội trưởng, nên cũng không ai dám đến chọc bà.
Trần Căn Sinh biết tình tính bà vợ nhà mình tuy đanh đá nhưng không làm việc gì quá đáng. Tính cách này của bà đều hoàn toàn vì già trẻ lớn bé trong nhà.
Miêu Vân Anh không ngủ mà lại tiếp tục lay cánh tay của Trần Căn Sinh, thấp giọng hưng phấn nói: “Tôi thật sự mơ thấy mẹ, bà ấy đã nói là có đứa bé của tiên gia muốn đầu thai đến nhà chúng ta, dặn chúng ta phải chăm sóc bé thật tốt về sau nhất định sẽ được phúc báo. Lão già chết tiệt này, tôi cảm thấy đây chính là thật sự, vợ thằng ba nhà chúng ta không phải sắp sinh sao, vì thế việc này không sai được đâu.”
Trần Căn Sinh vẫn chưa tin: “Không phải bà sốt ruột mong ngóng có cháu trai nên nằm mộng chuyện tốt như vậy. Nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải đến đại đội sản xuất làm việc. Sắp đến thời điểm thu hoạch vụ thu rồi bà không sợ mệt hay sao, mau ngủ.
Thay vì cứ mãi suy nghĩ về giấc mộng còn không bằng đi ngủ sớm, để sáng mai tỉnh táo tinh thần, làm việc kiếm công điểm. Trần Căn Sinh trở mình tiếp tục ngủ, căn bản không để ý đến bà vợ nhà mình.
“Cái lão già này, ông còn không tin tôi.” Miêu Vân Anh thấp giọng lầm bầm hai câu, cảm giác hưng phấn trong lòng bị dập tắt không ít. Nghĩ đến ngày mai còn không ít công việc cần làm, tinh thần mệt nhọc cả ngày của bà cũng chịu không nổi đành nằm xuống cũng không biết đã ngủ mất lúc nào.
Tuy nhiên, Miêu Vân Anh vẫn canh cánh trong lòng về giấc mộng đêm qua. Vì thế, hôm sau khi làm việc bà thỉnh thoảng vẫn suy nghĩ về chuyện này. Khi trời tối, công việc kết thúc, bà về nha nhưng khi vừa đến cổng đã thấy vợ thằng cả là Diêu Thuý Phân vội vàng bước ra.
Khi thấy bà liền lên tiếng: “Mẹ à, Xuân Hoa đau bụng muốn sinh. Con đang định đi tìm người hỏi không biết lúc này có nên mời bà đỡ đến không?”
Hầu hết những phụ nữ trong thôn ít khi sinh con tại trung tâm y tế của thị trấn. Đa số đều mời những bà đỡ có kinh nghiệm, thôn Thanh Dương của bọn họ hiện có hai bà đỡ.
“Mẹ, con đi thôn đông tìm Mã bà tử sao?”
Ở phía tây của thôn có bà đỡ họ Vương, nhưng Trần gia thường mời bà tử họ Mã. Mẹ chồng cô nói Mã bà tử nhìn người phúc hậu, còn Vương bà tử có chút gian manh.
“Ai da, hiện tại muốn sinh sao?” Miêu Vân Anh vội vàng buông cái cuốc trong tay, đi vào bên trong, gương mật già nua tràn đầy ý cười.
“Con nhanh đi tìm Mã bà tử, nói bà ấy một lát đến đây. Vợ thằng ba là thai đầu nên sẽ không sinh nhanh được, một rồi qua đây cũng được.” Bà vừa nói xong thì đã đi đến tây phòng, tay vén rèm lên đi vào bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT