Diêu Thúy Phân cảm thấy em dâu hai thật ngốc, ở Trần gia không ai không biết cha mẹ của em dâu ba có ơn với mẹ chồng. Hiện giờ, bên phía nhà mẹ đẻ thì mẹ chồng cô cũng chỉ qua lại với nhà mẹ đẻ của em dâu ba, bà đã đoạn tuyệt quan hệ với mấy người anh ruột cả rồi.
“Ngoài ra, mẹ cũng sẽ mang hai cái chân thỏ qua nhà dì cả, mấy năm nay dượng cả đã giúp nhà chúng ta rất nhiều. Hiện tại phải nhanh chóng đưa qua cho bọn họ, vừa lúc bọn họ có thêm chút thức ăn mặn, nếu lại để lâu thịt sẽ hỏng mất.”
Miêu Vân Anh nói với nhóm con dâu ý định của mình: “Mặt khác, cũng không thể bỏ qua hai người em của chồng các con. Mẹ sẽ đưa mỗi người một nửa con thỏ, bên phía Ngọc Phương thì ngày mai thằng cả sẽ mang qua; còn bên Ngọc Liên thì thôi, có biếu cũng không đến lượt mấy đứa cháu của mẹ được ăn, để thằng cả trên đường trở về từ công xã đưa tin cho Ngọc Liên về đây ăn là được.”
Tính đi tính lại thì tám con mồi giờ còn dư lại không đến ba con rưỡi: “Ngày mai chúng ta ăn nửa con gà, còn lại sẽ ướp muối để dành ăn từ từ. Còn có việc này, các con chỉ cần đưa thịt qua là được, còn việc nhà chúng ta có bao nhiêu thịt thì không được nói nửa lời. Nếu có ai hỏi thịt từ đâu mà có thì cứ nói là mẹ nhặt được lén đưa cho các con mang về nhà mẹ đẻ, những chị em dâu khác đều không có, hiểu không?”
Như vậy, không một nhà nào sẽ đi khoe khoang với bên ngoài là con gái họ lén mang thịt về nhà mẹ đẻ, nếu không con gái mình sẽ bị nhà mẹ đẻ của mấy chị em dâu khác bất mãn, tốt nhất là lặng lẽ ăn.
Diêu Thúy Phân cùng Miêu Xuân Hoa lập tức gật đầu, chỉ có Vương Tiểu Thảo lên tiếng: “Nếu con nói mẹ chỉ cho con nửa con thỏ mà không cho chị dâu cùng em dâu ba thì mẹ con cũng không tin a.”
“Vậy cứ nói cô trộm lấy về đi.” Miêu Vân Anh lập tức đáp “Dù sao cô cũng không phải là lần đầu tiên làm ra chuyện này.”
Con dâu lấy trộm đồ vật của nhà chồng đưa cho nhà mẹ đẻ mà còn giả vờ giả vịt, thật sự nghĩ bà không biết sao. Chỉ là bà cảm thấy nếu không có gì quá phận, thì liền mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
“Chỉ là ba người các con không thể đi cùng một lúc, các con tự mình bàn bạc thời gian đi, cố gắng sắp xếp thời gian cách nhau một chút.” Tất cả đều về nhà mẹ đẻ thì việc nhà cùng công việc dưới ruộng ai sẽ làm?
Sau khi sắp xếp mọi việc, Miêu Vân Anh liền đến tây phòng. Bà không yên tâm một mình Trần Hữu Phúc trông coi An Bảo, tên kia rất thích chọc An Bảo cười; còn có một lần chọc quá trớn khiến An Bảo cười quá to, thiếu chút nữa đã bị sặc.
Diêu Thúy Phân nói: “Hai người không cần quan tâm đến chị, nhà chị gần nên lúc nào cũng có thể bớt chút thời gian trở về.”
Nhà mẹ đẻ của Vương Tiểu Thảo và Miêu Xuân Hoa đều khá xa, cách đây khoảng mười dặm đường, đi bộ qua lại cũng phải mất trên dưới một tiếng rưỡi, cụ thể còn phải xem đi nhanh hay đi chậm.
“Hai đứa có muốn ở lại nhà mẹ đẻ ăn trưa hay không?” Diêu Thúy Phân nhắc nhở một câu.
“Em sẽ đi vào buổi chiều.” Sắc mặt Vương Tiểu Thảo có phần khó coi, nhà mẹ đẻ cô ta cũng không muốn cô ta ở lại ăn cơm. Ngần ấy năm cô ta về nhà mẹ đều không được giữ lại ăn cơm. Mẹ cô ta nói đồ ăn trong nhà không dư dả như bên nhà chồng, nếu bảo cô ta mang nhiều lương thực từ nhà chồng về thì có phần khó coi, không bằng lấy ít một chút nhưng không ở lại ăn cơm là được.
Ban đầu, cô ta cảm thấy như vậy rất tốt, mẹ làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho cô ta. Nhưng nhìn hai chị em dâu mỗi lần đều ăn cơm ở nhà mẹ đẻ xong mới trở về, hơn nữa quà biếu các cô đưa đều như nhau liền cảm thấy khó chịu trong lòng. Nhưng nghĩ lại tình huống nhà mẹ đẻ cô ta không bằng hai chị em dâu, vì thế không ăn thì không ăn, dù sao cô ta cũng đã quen rồi.
Miêu Xuân Hoa ở nhà mẹ đẻ được sủng ái, nếu chỉ tặng đồ mà không ở lại ăn cơm thì mẹ và các anh trai của cô liền không vui.
Vì thế cô nói: “Vậy em sẽ đi buổi sáng, ăn cơm xong liền trở lại, nếu không thì không kịp thời gian.” Vì cô còn phải chăm An Bảo, lại phải cho bé bú sữa, đây đều là những việc làm vào buổi sáng sớm nên cũng sẽ không chậm trễ công việc.
“Vậy tôi sẽ đi vào sáng sớm, khi bắt đầu làm việc thì sẽ trực tiếp xuống ruộng luôn.” Diêu Thúy Phân nhanh chóng quyết định thời gian về nhà mẹ đẻ, vừa lúc trên đường đi có thể nói chuyện với mẹ cô cũng như mấy chị em dâu.
Chuyện về nhà mẹ đẻ rất nhanh đã được quyết định xong xuôi. Cuối cùng những phần thịt còn lại, bao gồm cả phần sẽ đưa cho nhà Trần Ngọc Phương đều được ướp muối. Mọi người cùng nhau bắt tay vào làm nên rất nhanh đã hoàn tất, sau đó treo lên.
Thịt sau khi ướp muối sẽ được treo lên phía trên bếp lò để hun khói, hoặc treo ở những nơi râm mát thông gió để hong gió; như vậy sẽ bảo quản được lâu hơn.
Miêu Vân Anh cảm thấy treo thịt ở nhà bếp nếu bị người khác đến nhìn thấy thì khó có thể giải thích, vì thế liền treo ở phía bên kia cửa sổ, khu vực này đã bị khoá lại nên chỉ cần không đi vào thì sẽ không nhìn thấy được.
Nhưng thịt ướp muối này khác với loại thịt khô được làm vào mùa đông; vì không thể để lâu nên Miêu Vân Anh tính toán sẽ ăn hết số thịt này trước khi tiết trời ngày càng oi bức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT