Đúng lúc này Trần Hữu Lương đến đây tìm bà.

“Mẹ, lông gà đều giữ lại sao?”

“Đương nhiên là phải giữ lại, lông gà này chỉ cần giặt sạch là sẽ có chỗ dùng đến.” Lông gà rừng lần trước bà cũng giữ lại, bây giờ thêm phần lông gà này vừa lúc có thể làm chổi lông gà, có thể đến trạm thu mua đổi điểm gia dụng.

Lông gà gừng ở chỗ bọn họ màu sắc tươi sáng, sặc sỡ, nên chổi lông gà được làm từ lông gà rừng còn quý hơn vài phần so với gà nhà, bên cạnh đó còn dựa vào tay nghề của mỗi người để quyết định giá cả.

“Bà nội, có thể để lại cho con mấy cái lông gà không?” Nhìn thấy những chiếc lông gà đó, Trần Đại Nha kiềm nén cảm giác thẹn thùng trong lòng nắm tay Nhị Nha tiến lên hỏi, tâm trạng bất an nắm chặt góc áo.

Ánh mắt Miêu Vân Anh nhìn cháu gái lớn của mình mang theo vài phần từ ái. Hiện giờ, đứa nhỏ này cũng biết yêu cầu những đồ vật mình muốn, nhìn thuận mắt hơn nhiều so với dáng vẻ nhát gan yếu đuối trước kia, cũng cùng bà thân cận hơn nhiều so với trước kia.

“Cháu muốn lông gà để làm gì?”

Trần Đại Nha rất hâm mộ những bé gái nào trong thôn có cầu lông gà, mỗi lần chơi bé chỉ có thể mượn của người khác; hơn nữa vì ít khi được luyện tập nên bé đá không tốt lắm, do đó bé vẫn luôn muốn có một quả cầu của chính mình. Chỉ là mỗi ngày mẹ bé đều muốn bé hỗ trợ làm việc, thấy bé chơi liền nổi giận.

Nếu giờ bé lại muốn quả cầu lông gà thì nhất định sẽ bị đánh.

“Con muốn làm một quả cầu lông gà.” Bé nâng mắt nhìn bà nội mình, ánh mắt mang theo vài phần kiên định mà đến bé cũng không biết, bé muốn dũng cảm lên vì bà nội là người tốt.

“Chị, đá cầu.” Nhị Nha đứng một bên vỗ tay nhỏ, không ngừng hò hét “Chị ơi, quả cầu.”

Có thể Đại Nha đã từng nói qua nên Nhị Nha nhớ rất kỹ, cô bé này hoạt bát hơn nhiều so với chị gái. Tuy dáng người gầy gò, làn da cũng không quá trắng nhưng bộ dạng lại khá thanh tú, khuôn mặt nhỏ thường được Đại Nha lau sạch sẽ, cách nói chuyện không quá lưu loát nhưng lại có nét đáng yêu.

Miêu Vân Anh liền cười, duỗi tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Đại Nha rồi nói: “Được, để cha mấy đứa chọn mấy chiếc lông đẹp làm cầu đá; chỉ là quả cầu lông gà còn cần phải có một ít sắt vụn, chờ bà nội nói cha mấy đứa tìm sắt vụn về, đục lỗ rồi sẽ làm cầu lông gà cho mấy đứa.”

Lúc trước, cầu lông gà thường dùng đồng tiền để làm đế lót, nhưng sau khi cải cách thì dù trong nhà còn tiền đồng cũng không ai dám lấy ra để làm cầu cho mấy đứa nhỏ, bây giờ thường thay bằng sắt.



Đại Nha không nghĩ đến bà nội sẽ đồng ý, hơn nữa còn tự tay làm cho bé, thật là quá tốt mà. Cô của bé nói rất đúng, bà nội nhìn thì nghiêm khắc nhưng thật ra lại rất dễ mềm lòng.

Trần Đại Nha kích động gật đầu thật mạnh, khiến mảnh vải màu vàng dùng để cột hai bím tóc cũng lắc lư theo.

Trần Hữu Lương nhìn gương mặt tươi cười của con gái lớn cũng không nhịn được mà nở nụ cười. Tuy hắn cảm thấy con trai sẽ là người làm chủ gia đình, nhưng dù gì cũng là con ruột của mình nên mỗi lần hắn thấy Vương Tiểu Thảo đánh bé cũng đứng ra ngăn cản, nhưng hắn ăn nói vụng về nên lần nào cũng bị vợ giận dỗi cãi lại.

Nhìn con bé ngoan ngoãn, mẹ mình còn chủ động làm cho con bé quả cầu, hắn tự nhủ sau này không để vợ mình đánh con bé nữa.

Miêu Vân Anh nhìn Trần Đại Nha nắm tay Nhị Nha đi theo thằng hai chọn lông gà đẹp, còn bà thì đi đến tây phòng.

“Mẹ.” Miêu Xuân Hoa vừa đặt An Bảo xuống giường, định đem chén nước đường Ninh Tu Ngạn vừa uống xong xuống bếp để rửa, thì nhìn thấy mẹ chồng tiến vào.

“An Bảo ngủ rồi sao?” Miêu Vân Anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường đất, thấy hai cánh tay mũm mĩm của bé đặt hai bên người, bụng nhỏ phình phình, nhịn không được mà nở nụ cười: “Con bé ngủ thật ngon, chắc là mệt mỏi do vừa từ nên ngoài về. Đến lúc con bé tỉnh dậy thì canh cũng được hầm xong, có thể uống một ít.

Thời điểm chặt thịt, bà cố ý thả một cái chân thỏ và xương thỏ vào hầm với nhau. Xương thỏ đổi từ nhà Hứa Nhị Thắng cũng không có thịt, nếu không hầm thêm ít thịt thì chẳng có mùi vị gì.

“Tu Ngạn muốn ở đây trông em gái sao?” Miêu Vân Anh cúi đầu nhìn Ninh Tu Ngạn đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh An Bảo “Ông nội cháu hiện đang ở nhà chính nói chuyện với ông Trần, cháu có muốn đến đó không?”

“Con ở lại trông em gái.” Tuy thím đã dùng chăn vây quanh giường đất, nhưng cậu vẫn lo lắng An Bảo ngủ không thành thật, xoay người sẽ rơi xuống đất.

“Vậy được. Cháu cứ ở đây đợi một lát sẽ ăn cơm.” Miêu Vân Anh vỗ bả vai cậu nhóc. Sở dĩ bà không xoa đầu một cách thân mật là vì Ninh lão gia tử đã từng cố ý nói, đứa nhỏ này ghét nhất người khác sờ đầu cậu. Đôi khi cậu không nhịn được trơ khuôn mặt lạnh băng với người sờ đầu cậu.

Miêu Xuân Hoa đi theo sau Miêu Vân Anh đến gian ngoài liền giữ chặt bà lại, thấp giọng hỏi: “Mẹ, làm thế nào lại có nhiều thịt như vậy?” Việc này cô vẫn phải hỏi lại mẹ chồng mới cảm thấy tâm an.

Miêu Vân Anh vốn tính toán cùng hai vợ chồng thằng ba nói về việc này, lúc này liền nói trước với con dâu: “Gà rừng và thỏ hoang hôm nay có được đều là nhờ phúc khí của An Bảo, ngay cả những thứ mà thằng ba bắt được lúc trước cũng có quan hệ với con bé. Trước khi An Bảo chào đời, nhà chúng ta làm gặp được những chuyện tốt như vậy. Vừa rồi mẹ nhìn khoai tây thằng ba mang về, lớn hơn trước kia rất nhiều.”

Lời mẹ chồng nói không sai biệt lắm với suy đoán của cô; cô cũng cảm thấy sau khi con gái mình sinh ra mang theo hồng quang, chuyện tốt trong nhà liên tục đến, còn không phải là đứa bé mang phúc lành sao? Nhưng chuyện khoai tây là như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play