Tuy rằng Miêu Vân Anh đanh đá, mọi người trong thôn đều biết bà không dễ chọc; nhưng mọi việc trong nhà ngoài ngõ bà đều có thể làm được, hơn nữa còn giáo dục mấy đứa trẻ rất tốt.

“Nghe nói Văn Quốc nhà thím thành tích thi cử lần này rất khá, đứa nhỏ này cũng thật thông minh.”

Năm nay Trần Văn Quốc học năm ba tiểu học, thành tích học tập rất tốt nên thường làm nhóm phụ nữ trong thôn hâm mộ, cảm thấy đứa nhỏ nhà mình sao lại không được thông minh như đứa bé Trần gia, có thể thì tốt như vậy.

Miêu Vân Anh cười tủm tỉm nói: “Thằng bé rất chăm chỉ học tập. Tôi cũng mong ngóng đứa nhỏ này hiếu học, tiếp tục học lên cao trung sau này sẽ tìm được một công việc tốt. Mấy đứa nhỏ nhà các thím cũng không rồi, hơn nữa còn rất lanh lợi, có thể bây giờ còn nhỏ nên chưa đoán được tính cách sẽ như thế nào, chỉ cần lớn lên chăm chỉ học tập là tốt rồi.”

An Bảo nghe bà nội cô đang cùng các bà các thím trong thôn khen ngợi mấy đứa nhỏ trong nhà, mỗi người đều cảm thấy mĩ mãn khi nghe lời khen của đối phương. Cô cảm thấy bà nội mình nói chuyện rất có học vấn nên cũng muốn học hỏi kinh nghiệm.

Chỉ là hiện tại cô còn có chuyện cần làm, vì thế liền giương miệng nhỏ ngắt lời bà nội: “Di, di…” thật ra cô muốn nói là đi về phía trước nhưng lại không kiểm soát được lời nói của mình nha.

Không những vậy, cô còn cố gắng rướn thân mình nhỏ bé của mình về phía trước.

Thấy vậy, Miêu Vân Anh vội vàng nói với nhóm phụ nữ trong thôn: “Đứa nhỏ này muốn đi dạo nên tôi không thể cùng mấy bà nói chuyện được, chờ khi khác chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

Mấy đứa bé đều cảm thấy tò mò với thế giới bên ngoài, vì thế mọi người đều hiểu ý, cười cười rồi nghiêng người để Miêu Vân Anh đi qua; sau đó bọn họ lại tiếp tục cười nói, dường như chỉ cần như vậy liền xua tan cảm giác mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả.

“An Bảo muốn đi đâu nào?” Miêu Vân Anh thấy An Bảo cứ muốn đi về phía trước liền cảm thấy kỳ quái, làm thế nào mà đứa bé này lại chỉ về hướng trong núi.

Kỳ thật, lần này đi ra ngoài An Bảo cũng đã sớm có sự chuẩn bị. Vài lần trước khi được ôm ra cửa cô đã chú ý, con đường này dẫn đến ngọn núi phía sau thôn, mặt khác Trần gia trụ ở phía bắc của thôn nên rất gần với sau núi, vì thế An Bảo rất tự tin mà chỉ hướng đi về sau núi.



“An Bảo muốn đi trong núi sao?” Ninh Tu Ngạn đột nhiên hỏi.

Miêu Vân Anh đã quên Ninh Tu Ngạn vẫn luôn đi theo sau bà, nên khi cậu mở miệng khiến bà sửng sốt nhưng sau đó lại cảm thấy rất bình thường. Đứa bé này rất thích chơi cùng An Bảo, An Bảo đi đâu thì chắc chắn cậu cũng sẽ đi theo.

“An Bảo muốn đi vào trong núi sao?” Miêu Vân Anh cũng cảm thấy hình như chỉ hướng đi vào núi nên bà thử thăm dò, cũng không nghĩ An Bảo sẽ đáp lại. Tuy bà cảm thấy An Bảo rất thông minh nhưng dù sao vẫn còn quá nhỏ, chưa chắc đã nghe hiểu những gì bà nói.

“Đi!” An Bảo cố gắng phát âm thật chính xác, đồng thời dùng sức gật đầu, tay nhỏ kiên định chỉ hướng sau núi.

Miêu Vân Anh nhìn sắc trời cũng không muốn lắm, quyết định: “Được, chúng ta đi vào đó một chút.”

Lúc này, sau khi tan tầm cũng có một số người đi về hướng sau núi để cắt cỏ heo hoặc đi săn, biết đâu vận khí tốt có thể bắt được thỏ hoang; cũng có vài đứa nhỏ chưa đến giờ về nhà mà chạy vào trong núi chơi điên cuồng.

Núi Thành Dương được nối liền thành một dãy từ phía đông sang phía tây, nhưng bình thường mọi người cũng chỉ hoạt động bên ngoài, bên trong núi sâu quá nguy hiểm, nên hiếm có ai đi vào. Để đảm bảo an toàn, mấy đại đội ở các thôn lân cận còn cố ý dùng cọc gỗ bên trên cọc cột một mảnh vải để cảnh báo mọi người. Hơn nữa, trước đó xảy ra sự việc có người đi vào núi bị mất mạng, nên mọi người đều tự giác chỉ hoạt động bên ngoài, không đi sâu vào trong núi.

Mấy đứa bé cũng bị người lớn vặn lỗ tai dặn dò là không được đi vào trong núi, bị răn dạy nên không đứa nhóc nào dám đi. Mặt khác, càng đi sâu vào núi cây cối càng cao lớn, cảnh sắc âm u đến dọa người. Cũng nhờ vậy mà trong mấy năm qua, những thôn quanh đây không xảy ra sự việc có người gặp nạn khi đi vào núi.

An Bảo cũng từ những cuộc nói chuyện của người lớn mà biết được một ít chuyện liên quan đến núi Thanh Dương, cũng biết địa phương bà nội dẫn bọn cô đến là nơi an toàn mà mọi người thường đi, vì thế An Bảo hứng thú bừng bừng nhìn trái ngó phải.

“Tu Ngạn à, cháu nắm chặt góc áo của bà để tránh bị lạc.” Tuy Ninh Tu Ngạn nhìn giống như người lớn, còn có thể chăm sóc An Bảo, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé mới năm tuổi, vì thế Miêu Vân Anh liền dặn dò cậu không được đi lung tung.

“Vâng.” Ninh Tu Ngạn nói.



Xưa nay cậu rất ít nói, chỉ thích nói chuyện với một mình An Bảo, còn với những người khác thì cậu chịu đáp lời đã là tốt lắm rồi. Miêu Vân Anh đã chăm sóc nhiều cháu trai cháu gái, nên có chút thương tiếc đứa trẻ chịu kinh hách từ nhỏ như cậu, lại thêm việc cậu không được chung sống với bố mẹ nên bà đối xử với cậu gần giống với mấy đứa cháu trai của mình.

Thời còn trẻ, Trần Hữu Lực học thợ mộc, nhưng hiện tại do chính sách thay đổi nên không thể kiếm tiền bằng nghề này, cũng không có quan hệ nên không thể vào làm việc ở xưởng gia cụ; tuy nhiên nhờ tay nghề tốt nên nếu xung quanh có nhà nào cần làm gia cụ sẽ đặt hắn làm, trả công bằng lương thực hoặc tiền, giá cả thường sẽ rẻ hơn khi đi mua ở các cửa hàng.

Thế nhưng loại việc này hắn cũng không dám nhận nhiều, chỉ nhận làm cho những gia đình quen biết với nhà hắn, thời điểm nói chuyện cũng chỉ là nói hỗ trợ chứ không phải làm việc lấy tiền; hơn nữa hắn chủ yếu là xuống ruộng làm việc để lấy công điểm nên cũng không nhận nhiều gia cụ về làm.

Hôm nay, Trần Hữu Lực thừa dịp công việc dưới ruộng không nhiều lắm nên xin phép nghỉ một ngày đến hỗ trợ bên nhà mẹ đẻ của Diêu Thúy Phân; trên đường đi hắn nhìn thấy mẹ mình từ xa, hình như là đang ôm một đứa bé đi vào núi.

Đứa bé mẹ hắn ôm trong lòng đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng nhạt, trắng trẻo xinh đẹp, vừa nhìn liền biết là cháu gái nhỏ An Bảo. Mẹ hắn nhất định là ôm An Bảo đi dạo, bên cạnh còn có cháu trai của Ninh lão gia tử lẽo đẽo theo sau. Nhưng tại sao lúc này bà ấy lại đi vào núi nhỉ?

Trần Hữu Lực muốn gọi mẹ mình một tiếng, nhưng bước chân bà thoăn thoắt nên hắn chỉ đành im lặng, tiếp tục đi về phía nhà mẹ đẻ của Diêu Thúy Phân.

Bên này Miêu Vân Anh ôm một đứa bé lại dẫn theo một đứa khác, đi theo con đường đã được người khác phác ra sẵn mà đi vào núi.

“An Bảo, cháu muốn xem cái gì nào? Hiện tại trên núi cũng không có gì ngon để ăn, lúc trước có một ít quả dại nhưng đã bị bọn nhỏ trong thôn hái hết rồi. Bên kia chỉ có quả hạnh, quá chua nên không ai đến hái, vì dù có hái cũng không thể ăn.”

Đâu là lần đầu tiên An Bảo lên núi Thanh Dương, nên nhìn đâu cũng cảm thấy mới lạ, miệng nhỏ nở nụ cười sung sướng.

Miêu Vân Anh liếc mắt thấy cô vui vẻ như vậy, liền vừa chỉ vừa giải thích về từng loại cây trong rừng cho cô và Ninh Tu Ngạn cùng nghe. Có thể An Bảo nghe không hiểu, nhưng đứa bé Tu Ngạn này lớn hơn một chút có thể sẽ hiểu được chút ít; hơn nữa ngày thường cậu cũng không đi vào núi nên nhất định sẽ cảm thấy hiếu kỳ.

Mấy đứa nhóc trong thôn thấy Miêu Vân Anh ôm một bé gái mũm mĩm trắng trẻo, mặc áo ngắn làm bằng vải bố và một quần nhỏ, trên đầu còn đội chiếc mũ quả dưa màu vàng nhạt liền tò mò chạy qua nhìn, nếu có quen biết thì liền chạy đến chào hỏi; dựa theo bối phận người lớn đã dạy mà gọi bà Trần, thím Trần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play