Sau khi đổi tã lót, An Bảo cảm thấy rất thoải mái, lúc này bụng lại có chút đói nên Miêu Xuân Hoa liền định cho cô bú sữa. Ninh Tu Ngạn vốn dĩ định xoay người về, nhưng nghe thấy An Bảo muốn bú sữa nên lại xoay mặt sang lại bên kia.

Cậu không nhớ đã từng nghe trẻ con nhà nào đó nói rằng: người trưởng thành như cậu không thể nhìn chằm chằm khi em bé bú sữa.

Thật ra, nếu Miêu Xuân Hoa dùng một tấm vải chắn ngang vẫn được nhưng cô lại ngại. Trong thôn có không ít phụ nữ cho con bú bên đường; thậm chí có người còn cõng theo con xuống ruộng làm việc, khi bé đói bụng thì chỉ cần xốc vạc áo lên cho bú. Cuối cùng Miêu Xuân Hoa cũng không che chắn, cô cảm thấy dù gương mặt nhỏ của Ninh Tu Ngạn khá lạnh nhạt, nhưng cũng chỉ là một đứa bé mới bốn tuổi nên không quá để tâm.

An Bảo vừa bú sữa vừa đảo mắt quan sát xung quanh, khi nhìn thấy sườn mặt nhỏ của Ninh Tu Ngạn thì ánh mắt cô liền bất động.

Tuy Ninh Tu Ngạn còn nhỏ, gương mặt trẻ con vẫn còn khá mũm mỉm nhưng vẫn rất đẹp trai. An Bảo nghĩ chỉ cần không thay đổi quá nhiều thì với nhan sắc bậc này khi lớn lên rất định rất khó lường. Thừa dịp hiện tại cô còn nhỏ phải nhìn nhiều một chút, hơn nữa vừa bú sữa vừa ngắm mỹ nhân đúng là thích mắt mà.

Miêu Vân Anh nghe thấy âm thanh cháu gái nhỏ uống sữa thì nở nụ cười tươi như hoa; chỉ là ánh mắt bà dừng lại trên quần áo của An Bảo như đang suy tư điều gì; sau đó bà xoay người đi nhanh ra ngoài.

“Ngọc Phương, đến đây với mẹ một chút.” Chờ khi tiệc tan, người trong thôn cũng lục tục rời đi, Miêu Vân Anh liền đi tìm cô con gái thứ hai của mình, sau đó dẫn cô vào phòng bà.

“Có việc gì vậy mẹ?” Trần Ngọc Phương tò mò nhìn mẹ mình.

“Không phải chồng con làm việc ở xưởng dệt sao? Con về hỏi một chút xem có thể mua được vải dệt cho bé gái hay không? Mẹ định làm xiêm y cho An Bảo, làn da An Bảo trắng nộn nên tìm loại vải mềm mại một chút, nếu là vải hoa thì càng tốt.”

Chiếc váy nhỏ An Bảo đang mặc được làm từ y phục cũ của Miêu Xuân Hoa, tuy không có mụn vá lớn nhưng có chút khó coi, Miêu Vân Anh cảm thấy như vậy là ủy khuất cháu gái mình.

Chồng Trần Ngọc Phương là Đinh Thắng Lợi làm việc ở xưởng dệt - đây cũng là nơi Vương Nhị Trụ đang làm. Nhưng Miêu Vân Anh lại không ưa vợ của Vương Nhị Trụ, hơn nữa Đinh Thắng Lợi là con rể bà, đương nhiên bà sẽ nhờ vả người trong nhà.

Tuy nhiên, nếu là chồng của con gái lớn thì Miêu Vân Anh cũng sẽ không nhờ. Bởi vì, nhà chồng của cô con gái lớn không dễ sống chung, trong khi đó mối quan hệ của cô con gái nhỏ với mẹ chồng khá tốt, con rể cũng đối xử rất tốt với con bé. Do đó, bà tìm cô con gái nhỏ sẽ thích hợp hơn.



“Được, trở về con sẽ nói lại với Thắng Lợi.” Quả nhiên, Trần Ngọc Phương đáp ứng ngay. Chỉ là cô không nghĩ mẹ mình lại coi trọng cô cháu gái nhỏ này đến vậy.

Khi cô đến đây có mang theo một tấm vải bố, đây là đưa cho mẹ cô: “Có lẽ phải mất vài ngày mới có, nếu không để con nói Thắng Lợi đổi với người khác.”

Thật ra cô vẫn còn vải, là sau khi may quần áo cho con gái mình còn dư lại, tuy mềm mại nhưng không phải vải hoa.

Vải hoa khá quý, hơn nữa con gái cô khá mũm mỉm, dù mặc quần áo đẹp cũng không nhìn ra, nên cô chưa bao giờ bỏ tiền làm quần áo bằng vải hoa cả.

“Con xem mà làm.” Miêu Vân Anh vừa nói chuyện vừa lấy tiền đưa qua: “Cũng sẽ không để con tiêu tiền, tiền này mẹ sẽ bỏ ra.”

Trần Ngọc Phương vội đẩy trở về: “Không cần vậy đâu mẹ, dù gì cũng là người một nhà sao con lấy tiền được. Coi như vải này là người cô nha con cho An Bảo.”

Miêu Vân Anh vừa nghe liền cười, nhưng vẫn đưa tiền qua: “Con cứ cầm lấy, mẹ biết cuộc sống của con cũng không mấy dư dả, vải mà mẹ muốn cũng không phải rẻ, con có lòng là được rồi.”

Bà làm vậy cũng vì không muốn con rể suy nghĩ nhiều, dù con rể không để ý thì bà cũng không thể làm như vậy: “Cũng không phải chỉ mua lần này, sau này vải may quần áo cho An Bảo đều phải nhờ Thắng Lợi mua giúp.”

Vải mà Đinh Thắng Lợi mang về có màu sắc đa dạng, giá cả cũng rẻ hơn so với vải bán ở cung tiêu xã. Mặc dù có một chút tỳ vết những không đáng ngại, chỉ cần lúc may quần áo biết cách giấu đi là được, nếu bị rách thì chỉ cần dùng miếng vải khác may đắp lên là được.

“Vậy con sẽ cầm tiền.” Trần Ngọc Phương cũng không chối từ, dứt khoát nhận tiền, đến lúc đó nói với Thắng Lợi mang về nhiều vải tốt một chút là được.

Miêu Vân Anh lại nói: “Mẹ sẽ không nói gì thêm với con, chỉ muốn con về sau đối xử tốt với An Bảo một chút. Mẹ rất yêu thích con bé, hơn cả mấy đứa con trai của các anh con.”

Con gái nhỏ của bà là người thông minh, tuy rằng Miêu Vân Anh không thể để lộ điều gì với cô ấy, nhưng vẫn muốn cuộc sống sau này của cô ấy ngày càng tốt lên. Nếu muốn vậy thì cần đối xử tốt với An Bảo. Bằng chứng là vợ thằng hai, suốt ngày không vừa mắt An Bảo liền liên tục gặp phải xui xẻo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play