“Thế nào mà tôi lại thấy nhà thông gia mang đến mấy bó rau, đây là trong nhà không được phân lương thực nên cuộc sống rất khổ cực sao? Sao tôi không nghe Tiểu Thảo nói gì với tôi, vậy mà tôi lại nghe được Cẩu Đản nhà bà mỗi ngày đều ăn một cái trứng gà bồi bổ.”

Thời đại này, trứng gà rất quý nên nhiều nhà đều luyến tiếc không nỡ ăn. Vì trứng gà có thể mang đến trạm thu mua bán lấy tiền, hoặc trực tiếp mang đi trao đổi đồ vật.

Vương gia đến đông đủ cả nhà, dù không mang tiền biếu nhưng nếu mang theo một ít trứng cũng được, vậy mà lại chỉ mang mấy bó rau khô héo.

Tiệc trăng tròn hôm nay Trần gia bọn họ cũng cắt một miếng thịt để làm thức ăn, có thể để mọi người ăn no.

Vương gia từ già trẻ lớn bé đều đến ăn tiệc, bà vốn dĩ dự tính đủ số bàn tiệc, bọn họ còn có thể ăn nhiều hơn sao? Dù có bà cũng không nghĩ để Vương gia chiếm tiện nghi.

Khóe miệng bà Vương co rút lại, thầm nghĩ bà già này thật đúng là kỳ quặc, không biết giữ thể diện cho nhà thông gia, liền nói thẳng ra như vậy để cả nhà bọn họ làm trò trước mặt mọi người.

Bà ta cứ nghĩ Miêu Vân Anh làm mất mặt mình, lại không nghĩ đến vốn dĩ chính bà ta không cần mặt mũi, vậy mà còn muốn trông cậy người khác giữ mặt mũi cho mình.

“Bà thông gia cũng đừng quá so đo, không phải tôi đã sớm đưa tiền biếu cho Tiểu Thảo sao.” Bà Vương đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, không chút sợ hãi khi bị Miêu Vân Anh vạch trần, đôi mắt liếc xéo nhìn về phía con gái mình, lên tiếng: “Tiểu Thảo à, tiền mẹ đã đưa cho con rồi, đúng không? Tại sao con lại không nói lại với mẹ chồng?”

Vương Tiểu Thảo ngây người, vốn muốn hỏi mẹ khi nào đã đưa tiền cho mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của bà, cộng thêm nỗi sợ hãi vì nhiều năm bị mẹ mình chi phối nên đành ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, đã đưa cho con.”

Miêu Vân Anh nhìn bà già họ Vương nói hươu nói vượn, một người tàn nhẫn giống Chu Bái Bì như bà ta có thể đưa tiền cho Vương Tiểu Thảo hay sao? Ngược lại nếu bà ta không moi tiền từ Vương Tiểu Thảo bỏ vào túi mình liền không phải người Vương gia.

*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá trong tác phẩm của tác giả Cao Ngọc Bảo. Thời xưa, khi chưa có đồng hồ nên sẽ dựa vào tiếng gà gáy để bắt đầu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm, nửa đêm giả tiếng gà gáy để mọi người thức dậy làm việc. Ở đây “bái bì” còn có nghĩa là lột da.

“Phải không? Vậy mà tôi lại không biết.” Miêu Vân Anh vỗ tay một tiếng thật kêu “Nếu bà thông gia có thành ý như vậy, thì cũng không thể để bà ngồi riêng một bàn trong sân, nhìn rất kỳ cục.”



Sau đó bà liền cất giọng gọi Diêu Thúy Phân: “Thúy Phân à, con cùng Tiểu Thảo dọn dẹp căn phòng kia một chút, đem một chiếc bàn vào đó để Vương gia ăn cơm được ngon miệng hơn.”

Miêu Vân Anh nháy mắt với mấy chị em có quan hệ tốt với mình, lập tức có người đến lôi kéo bà Vương cùng mấy người con dâu đi đến phòng của Vương Tiểu Thảo ăn cơm. Người Vương gia liền đi theo, trên mặt mang vẻ đắc ý, còn nghĩ Miêu Vân Anh cũng thật thức thời, một lát nhất định phải ăn nhiều một chút.

Miêu Vân Anh ôm An Bảo nhìn mấy người Vương gia đều đi vào phòng Vương Tiểu Thảo, liền nhỏ giọng dặn dò Diêu Thúy Phân vài câu: “Con chú ý đến mấy người trong đó, trước tiên mang đầy đủ các món chay lên cho họ ăn, cuối cùng mới mang các món có thịt lên nhưng chỉ vớt một ít rau với nước thôi.”

Nếu không phải hôm nay là tiệc đầy tháng của An Bảo, không nghĩ khiến mọi người mất hứng thì bà đã đuổi mấy người Vương gia đi. Thế nhưng, dù không thể đuổi đi thì bà vẫn có thể quản việc ăn uống của bọn họ, quay đầu bà sẽ bù lại từ phía Vương Tiểu Thảo, nghĩ muốn chiếm tiện nghi của Miêu Vân Anh này dễ lắm sao.

Không có cửa đâu, đến cửa sổ cũng không có!

An Bảo nằm trong ngực bà nội mình, nghe bà dặn dò bác gái lớn như vậy lại thấy vẻ mặt tán đồng của bác gái liền mở rộng tầm mắt.

Bà nội cô cũng thật lợi hại, còn có thể làm như vậy; không biết vì sao bỗng nhiên cô lại muốn thắp cho bác hai gái một ngọn nến.

Rốt cuộc hôm nay cô cũng gặp được vị bác hai gái trong truyền thuyết này, không nghĩ đến là một phụ nhân thanh tú nhưng tính tình lại có chút “cá tính”.

Còn có hai người chị họ, cô vẫn luôn cho rằng bà nội không phải là người trọng nam khinh nữ, nhưng xem ra bà không yêu thương hai người chị họ giống như cô.

Hai người chị họ trông khá gầy, chị họ lớn mới vài tuổi mà bác hai gái đã để chị ấy cõng chị họ nhỏ, còn sai bảo chị ấy làm việc này việc nọ. Cô cảm thấy bác hai gái mới đúng là trọng nam khinh nữ.

Suy nghĩ nhiều khiến An Bảo không thể chống đỡ nổi liền đi gặp Chu Công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play