“Tiểu Thảo, xuống bếp canh lửa đi.”

Miêu Vân Anh vô cùng chướng mắt vợ của Vương Nhị Trụ, cảm thấy cô ta là kẻ phá đám, kiến thức thì hạn hẹp nhưng lỗ mũi lại hếch lên trời, miệng rộng nói nhiều. Vốn dĩ, tính tình đứa con dâu thứ hai này đã khó coi, bà lo lắng cô ta nếu tiếp xúc nhiều với vợ của Vương Nhị Trụ thì sẽ ngày càng quá đáng hơn.

“Vâng, con đến liền.” Vương Tiểu Thảo còn ra bên ngoài nhìn thử xem, thầm nghĩ nhà mẹ đẻ mình sao bây giờ còn chưa đến, nếu còn không đến liền sắp bắt đầu ăn cơm rồi.

Miêu Vân Anh cùng mọi người chào hỏi, nói chuyện nhưng trong lòng lại nhớ thương An Bảo, sợ nhiều người khiến bé sợ hãi.

Chờ khi đi qua bà liền thấy An Bảo nằm trong chăn được quấn trong bọc nhỏ, ánh mắt đen láy nhìn ngó xung quanh, còn múa may tay nhỏ trông rất hưng phấn, bà liền từ trong tay Miêu Xuân Hoa ôm An Bảo lên: “Ai ui, tiểu An Bảo của bà nội, hôm nay là tiệc trăng tròn của con, có phải rất cao hứng hay không?”

“Chị dâu Trần, cháu gái chị lớn lên trông rất có tinh thần, nhìn giống chị.” Một bà thím đứng bên cạnh thấy Miêu Vân Anh yêu thích đứa cháu gái nhỏ này như vậy liền cảm thấy gai mắt, ngày trước cũng không thấy Miêu Vân Anh hiếm lạ Đại Nha hay Nhị Nha, thế mà lại yêu quý đứa cháu gái mới sinh. Nhưng đúng là đứa bé này lớn lên trông rất đáng yêu, làn da trắng nõn nà.

Miêu Vân Anh cười tươi hằn lên những nếp gấp ở khoé mắt: “Giống bà già như tôi da dẻ không tốt, phải là giống mẹ con bé dáng dấp mới đẹp như vậy.” Đây chính là đứa bé thần tiên ban cho, đương nhiên là đẹp rồi, tốt nhất là có thể nhận được những ưu điểm của ba mẹ thì sẽ ngày càng đẹp hơn.

“Vẫn là chị biết cách nuôi dưỡng, xem cháu gái chị vừa trắng lại vừa tròn, tôi thấy cô con dâu thứ ba này của chị cũng tròn trịa hơn, có thể thấy được dinh dưỡng trong thời gian ở cữ rất tốt.”

Đương nhiên Miêu Vân Anh sẽ không nói bà cho Miêu Xuân Hoa ăn cái gì để bồi bổ thân mình: “Không phải đứa bé còn quá nhỏ sao, phải hết lòng chăm sóc thì mới có thể khỏe mạnh lớn lên. Nếu không khỏe thì không phải càng tiêu tốn nhiều tiền hơn sao. Như vậy còn không bằng nuôi nấng kỹ lưỡng để con bé lớn lên khỏe mạnh một chút. Phụ nữ ở cữ cũng giống như vậy, ở cữ được chăm sóc tốt thì mới không phát sinh bệnh tật về sau, nếu không thân thể yếu đuối, mắc bệnh sẽ dùng tiền càng nhiều.”

Lời bà nói lập tức được nhiều người đồng tình: “Lời chị nói thật có lý, tôi đúng là không nghĩ được sâu xa như vậy, vẫn là chị suy nghĩ thông thấu.”

Vương Tiểu Thảo đi đến cửa nhà bếp, nghe thấy mẹ chồng mình nói lời này liền quệt miệng, sao cô không biết mẹ chồng mình đau lòng con dâu đến thế. Chẳng qua là mẹ cưng vợ chú ba nên viện cớ như vậy thôi.



Vốn dĩ đã chướng mắt việc Miêu Vân Anh làm tiệc trăng tròn cho An Bảo, bây giờ nghe như vậy trong lòng càng cảm thấy không được thoải mái. Mặc dù cô thấy An Bảo lộ ra cánh tay nhỏ trắng mềm nhưng cũng chưa đi qua nhìn xem thử.

Chỉ là một con nhóc, cô ta mới không hiếm lạ đi qua xem.

Vương Tiểu Thảo không hiếm lạ, nhưng không ít người đến dự tiệc cảm thấy hiếm lạ, trong số đó còn có người nói: “Tôi nhớ rõ Lý gia ở thôn Đông cũng sinh một đứa bé gái, hình như là sinh cùng ngày với An Bảo nhà này, bé gái kia chắc là sinh vào lúc giữa trưa?”

Vợ Thiết Trụ ngồi bên cạnh lên tiếng: “Đúng rồi, nhà đó sinh con gái là Vương bà tử đỡ đẻ.”

Hôm nay, Mã bà tử cũng đến, lần trước bà đỡ đẻ An Bảo cũng không mất bao nhiêu sức lực, vậy mà Miêu Vân Anh lại trả công hậu hĩnh gồm tiền cùng trứng gà; vì thế lần này đến đây Mã bà tử mang theo lễ vật rất nặng tay. Bà cùng Vương bà tử làm cùng nghề hiển nhiên sẽ có sự cạnh tranh với nhau, nhưng hai người cũng sẽ trao đổi một ít tin tức: “Cái này tôi biết, Vương bà tử nói bé gái kia sinh vào giữa giờ ngọ nhưng không làm tiệc trăng tròn.”

Hai nhà có hai đứa bé sinh ra cùng ngày, đều là con gái nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn bất đồng.

Bên cạnh liền có người nghị luận: “Nhà kia lại không làm bàn tiệc?”

“Còn làm bàn tiệc cái gì? Bà già họ Lý kia ghét nhất là con gái, bà ta vốn dĩ mong ngóng cái thai này là cháu trai, ai dè lại sinh ra con gái. Bé gái kia gầy gò, không bị đói chết đã là mạng lớn.”

“Nhà bà ta đã có năm đứa cháu gái rồi đúng không? Đứa con thứ hai nhà đó sinh được một đứa bé trai, người con cả đã sinh ba đứa con gái rồi, chắc chắn còn phải tiếp tục sinh.”

An Bảo nghe nhóm người phụ nữ này nói chuyện, chớp chớp mắt, không nghĩ đến còn có người sinh cùng ngày với cô, sau này sẽ mừng sinh nhật vào cùng một ngày, nhưng nghe nói cô bé đó rất đáng thương.

Đến nhiều năm sau, An Bảo mới biết rõ người đáng thương đương nhiên sẽ có chỗ đáng giận, có một số người không đáng để người khác thương hại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play