Thấy Diêu Thúy Phân không tiếp lời mình, Vương Tiểu Thảo bĩu môi, nhìn con trai mình vẫn còn thèm mà không được ăn liền mắng thầm. Miêu Xuân Hoa hết ăn gà lại ăn cá, đã vậy còn ăn mảnh một mình nhưng lại không sinh được một đứa con trai, chỉ cần có sữa bú để không đói chết con nhóc kia là được, còn bày đặt uống canh cá: “Cũng không sợ bị hóc xương cá sao.”
Lại nghĩ đến lúc trước con gà đó mình đã không ăn được, à không, mặc dù có ăn nhưng cũng đã nôn ra. Bởi vậy, Vương Tiểu Thảo liền nghĩ, nếu lần này mẹ chồng thật sự làm cá cho người trong nhà ăn thì cô ta nhất định ăn nhiều một chút, chỉ không dám ăn no căng.
Nếu để Miêu Vân Anh biết tính toán này của đứa con dâu thứ hai, nhất định sẽ mắng: Ăn cá mà muốn ăn đến no căng, đúng là mơ đẹp mà.
Diêu Thúy Phân nghe thấy tiếng Vương Tiểu Thảo lầm bầm, nhíu mày nhìn cô ta nhưng cũng không nói gì. Chỉ là không ai nghĩ đến, Miêu Xuân Hoa không bị hóc xương cá, canh cô uống đương nhiên đã được lọc bỏ xương; nhưng Vương Tiểu Thảo lại bị hóc xương.
“Khụ khụ, khụ khụ…” Vương Tiểu Thảo cảm thấy cổ họng mình như muốn chảy máu, nếu không sao lại đau như vậy. Xương cá bị hóc ở cổ họng, nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng không xong.
“Nhanh uống một ngụm giấm xem sao.” Trần Hữu Lương cảm thấy vợ mình khi ăn cơm sao lại thô lỗ như vậy, giống như tranh đoạt cùng người khác. Sợ cô ta liền làm ra chuyện gì không hay đành phải tự mình đưa ra chủ ý.
“Hóc xương to như vậy uống giấm cũng không được gì.” Cá lần này to, lại không có xương nhỏ chỉ toàn xương lớn, Miêu Vân Anh lên tiếng: “Ăn một cái bánh bột ngô rồi dùng sức nuốt xuống đi.”
Thế nhưng, trong khoảng thời gian này, Vương Tiểu Thảo luôn có địch ý với mẹ chồng nên không muốn nghe, ngược lại cảm thấy Miêu Vân Anh là thấy tiếc khi cô ta uống giấm, nên tự mình chạy đến nhà bếp rót một ngụm giấm to vào miệng rồi nuốt xuống, chua đến nỗi mũi và lông mày nhăn lại thành một đoàn, nhưng xương cá ở cổ họng vẫn không di chuyển, uống liên tiếp mấy ngụm cũng không được. Cuối cùng đành phải nuốt xuống một cái bánh bột ngô, suýt nữa đã bị nghẹn đến trợn trắng mắt, lúc này xương cá mới trôi xuống.
Về phòng, Trần Hữu Phúc lại kể chuyện này với vợ, Miêu Xuân Hoa nghe xong lại nói: “Chị dâu hai ăn cơm cũng quá bất cẩn” rốt cuộc ăn nhanh như thế nào mà để bị hóc xương cá.
An Bảo cảm thấy người bác hai gái chừa từng gặp mặt này thường xuyên xuất hiện trong các cuộc nói chuyện, không khác gì nghe kịch. Đáng tiếc hiện tại cô chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, hơn nữa cũng không được ra khỏi phòng, không thể xem trực tiếp. Bất quá, vị bác hai gái này cũng xem như may mắn, hóc xương cá nếu lấy ra không đúng cách có thể gây chết người. Hơn nữa nuốt thức ăn để xương trôi xuống cũng không phải cách làm đúng, phải đến bệnh viện lấy xương cá ra mới được.
Chỉ là hiện tại cô cũng mơ hồ nhận thấy được, nơi này chỉ sợ không phải là nông thôn bình thường như cô nghĩ, dường như có chỗ không thích hợp.
Sau khi Diêu Thúy Phân dọn dẹp xong liền đi tìm Vương Tiểu Thảo nói vài câu.
“Em dâu hai, sau này cô nên tận lực đối xử tốt với An Bảo nhà chú ba một chút, bằng không sẽ càng có hại.” Dù sao cũng là người một nhà, nên Diêu Thúy Phân cũng không muốn nhìn thấy Vương Tiểu Thảo đi vào con đường đen tối.
Khi Diêu Thúy Phân còn nhỏ, lúc đó vẫn chưa bài trừ tập tục phong kiến, những người lớn trong thôn rất tin tưởng bà cốt đoán mệnh. Chính bản thân cô cũng nghe qua không ít những chuyện như vậy nên rất tin tưởng. Tuy rằng hiện tại không dám để lộ ra ngoài, nhưng sự kiện An Bảo sinh ra rất thần kỳ, cộng với việc Trần Hữu Phúc nhặt được gà bắt được cá, nên cô liền cảm thấy An Bảo nhất định là một đứa bé mang phúc vận.
Hơn nữa, khi chính tai mình nghe thấy Vương Tiểu Thảo mắng thầm sau lưng nhà chú ba cùng An Bảo, liền gặp chuyện xui xẻo không ngừng, liền có lòng tốt nhắc nhở người em dâu này một chút.
Diêu Thúy Phân cảm thấy An Bảo là một đứa bé mang phúc vận, cần phải đối xử tốt với con bé, nếu không chính là đối nghịch với phúc khí, chẳng khác nào muốn dính vận xui sao.
Diêu Thúy Phân không biết rằng suy nghĩ của cô “chó ngáp phải ruồi” mà lại đúng sự thật, căn bản cô chỉ muốn chị em dâu hoà thuận để trong nhà yên ổn. Thế nhưng, Vương Tiểu Thảo là người đầu óc không sáng suốt, căn bản không hiểu được ý tốt của mình.
Cô ta quệt miệng, âm dương quái khí nói: “Chị dâu, em biết chị cũng hướng về nhà chú ba, lại có quan hệ tốt với Miêu Xuân Hoa. Nhưng nhà đó cũng chỉ sinh được một đứa con gái, cần gì phải đối xử tốt với con nhóc đó, cũng không phải con gái em.” Huống chi, đến chính con gái mình cô ta cũng không thích, đừng nói đến con nhóc nhà chú ba, hơn nữa cô ta cũng chẳng muốn quan hệ tốt với Miêu Xuân Hoa
Diêu Thúy Phân rộng lượng nên cũng mặc kệ cách nói chuyện của cô ta, tiếp tục cố gắng khuyên nhủ: “Dù gì cô cũng là bác hai gái của con bé, không đến phòng chú ba xem con bé cũng có phần không phải.”
Cô còn định nói thêm việc mẹ chồng rất yêu thích An Bảo, nếu đối xử tốt với An Bảo thì mẹ khẳng định sẽ vừa lòng hơn. Nhưng lời nói vừa đến bên miệng chợt thấy bộ dáng khinh thường của Vương Tiểu Thảo, liền cảm thấy không còn gì để nói, sợ nói ra cũng chẳng có ích gì.
Dù sao, cô cũng đã khuyên can hết lời, nếu người em dâu này không nghe thì đành thôi vậy. Bất quá, Diêu Thúy Phân không nghĩ đến cô nói như vậy càng khiến Vương Tiểu Thảo thêm chán ghét Miêu Xuân Hoa cùng An Bảo, đến khi An Bảo trăng tròn, cô ta cũng không hề đến phòng em ba nhìn An Bảo dù chỉ một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT