Thời điểm Miêu Vân Anh lại đây ôm An Bảo, Miêu Xuân Hoa liền quan tâm hỏi: “Mẹ, chị dâu hai không có việc gì chứ?”

“Có thể có việc gì, ăn nhiều quá nên tiêu chảy, nhưng vẫn còn biết đói bụng.” Miêu Vân Anh rất chướng mắt hành động của người con dâu này, lúc trước nếu không phải cô ta ăn vạ đứa con thứ hai của bà, căn bản bà đã không nguyện ý kết thân với nhà đó. Tính tình của Vương Tiểu Thảo còn không phải giống với một đám người nhà mẹ đẻ cô ta hay sao.

Miêu Xuân Hoa nhẹ giọng nói: “Mẹ, bây giờ con đã xuống sữa rồi, An Bảo cũng đủ sữa bú, mẹ nấu nửa con gà còn dư lại cho mọi người ăn đi; mấy đứa bé còn quá nhỏ, mọi người lại làm lụng vất vả nên ăn nhiều một chút.”

Trước kia, Miêu Vân Anh có nói qua nửa con gà còn lại cũng hầm canh cho cô uống để bồi bổ thân thể cũng như thúc sữa xuống. Hiện giờ, Miêu Xuân Hoa được ăn ngon mấy ngày qua cảm thấy mình đã có đủ sữa cho con bú nên rất vui vẻ, nhưng cô cũng biết cả nhà không chỉ chăm lo cho hai mẹ con cô.

“Con đúng là có lòng tốt.” Bản thân Miêu Vân Anh cũng không nghĩ bạc đãi những người khác trong nhà, nhưng điều kiện không cho phép. Hơn nữa, bà cảm thấy gà rừng này là thần tiên cố ý đưa đến để bồi bổ cho An Bảo, nhà mình có thể ăn được một ít thịt là tốt rồi.

“Mẹ, để hôm nào con ra sông bắt vài con cá nhỏ” Trần Hữu Phúc ngồi một bên nói “Cá nhỏ hầm canh uống cũng không tồi.”

“Hơn nữa, con đều uống canh gà đến ngán rồi.” Miêu Xuân Hoa cũng nói theo.

Nhưng Miêu Vân Anh biết làm gì có chuyện uống canh gà đến ngán, đừng tưởng bà không thấy mỗi lần đứa con dâu thứ ba này uống canh đều rất quý trọng, chỉ uống từng ngụm nhỏ, cô con dâu này đúng là người tốt mà.

“Được rồi, trong lòng mẹ hiểu rõ. Nhìn An Bảo của chúng ta này, đây là đang nghe người lớn nói chuyện sao? Đứa bé này, con nghe hiểu được sao?”

Miêu Vân Anh vui cười hớn hở trêu đùa An Bảo, dáng vẻ vô cùng yêu thích. Ánh mắt Miêu Xuân Hoa cũng tràn đầy ý cười, mẹ chồng thích con gái cô như vậy, đương nhiên cô cũng vui vẻ.

An Bảo: Cô đương nhiên nghe hiểu được, chỉ là bảo bảo không nói mà thôi.

Nhưng cô biết mẹ cô cần ăn nhiều một chút mới có thể bồi bổ thân thể, hy vọng cha mình có thể bắt được con cá lớn nha.



Ba ngày sau.

Vì lòng tốt của Miêu Xuân Hoa mà một lần nữa Vương Tiểu Thảo lại biểu hiện không giống người thường. Giữa bàn đặt một mâm thịt gà, mọi người trong nhà đều mỗi người một miếng thịt gà thơm nức, duy nhất chỉ một mình Vương Tiểu Thảo lại bưng chén cách khá xa, cô ta không nghĩ đến hôm nay mẹ chồng lại xào thịt gà. Nếu là thường ngày, cô ta đã nhanh chóng cướp ăn, nhưng hôm nay ngửi thấy mùi vị đều cảm thấy không khỏe.

Lần trước cô ta ăn quá nhiều, hết nôn mửa lại đến tiêu chảy, dạ dày đến giờ vẫn chưa ổn, ngửi được mùi thịt gà liền có cảm giác cuộn trào trong dạ dày.

Vương Tiểu Thảo uống cháo trộn với cao lương, cảm thấy bản thân số khổ, thịt ngon như vậy lại ăn không được. Đĩa thịt này không phải như lần trước là thịt hầm canh cho vợ chú ba còn dư lại, đây chính là thịt gà nguyên vị được xào lên thơm nức.

Vậy mà mình lại không ăn được được.

Ngoại trừ Trần Hữu Lương đau lòng vợ mình hôm nay không ăn được thịt gà, những người đều ăn rất ngon miệng. Thịt gà rừng ăn dai dai, Miêu Vân Anh lại cho thêm chút gia vị nên đương nhiên mùi vị càng ngon.

Vương Tiểu Thảo hung hăng húp một ngụm cháo, thầm nghĩ phải nhanh chóng bồi dưỡng thân thể để ăn được nhiều hơn. Nhưng không ngờ sau đó mẹ chồng lại đem phần thịt gà còn dư lại mang cho Miêu Xuân Hoa.

Thấy vậy, Vương Tiểu Thảo liền nói: “Mẹ, chúng ta lại xào thêm một phần thịt gà ăn đi, bồi bổ cho bọn nhỏ.”

Miêu Vân Anh trừng mắt: “Ăn cái gì mà ăn, mỗi ngày đều nghĩ đến ăn thịt, thịt ở đâu ra nhiều vậy để cho mấy người ăn.”

“Vừa nãy, con không phải không ăn sao.” Vương Tiểu Thảo to gan nói lại một cậu, càng bị mắng xối xả.

“Là mẹ không cho cô ăn sao? Chính mình không có lộc ăn cũng đừng nhớ thương quá nhiều. Nhìn xem nhà người khác ăn cái gì, họ còn ăn không được no, cô còn yêu cầu ăn cái này cái kia, sao có thể như vậy được?”

Phần thịt gà còn dư lại bà định cất trữ lại cho vợ thằng ba, để có sữa cho An Bảo; vốn dĩ gà này là đồ ăn của An Bảo, làm người phải biết đủ không nên quá tham lam.

Miêu Vân Anh cảm thấy mình rất thấu tình đạt lý.



An Bảo: Đang yên lặng ngủ một giấc dài, không biết người lớn trong nhà vì mình mà suy nghĩ nhiều như vậy.

Diêu Thúy Phân cũng yên lặng nhìn cô em dâu tìm việc để bị mắng, âm thầm lắc đầu. Cô em dâu thứ hai này đúng là nói mãi vẫn không sửa, cũng không biết đã bị mắng bao nhiêu lần rồi.

“Mẹ, mẹ, người nhanh ra đây.” Giọng nói Trần Hữu Phúc tràn đầy hưng phấn vang đến từ trong sân.

Trong nhà bếp, Miêu Vân Anh ló đầu ra, vừa thấy liền vui vẻ: “Ai da, con cá lớn như vậy, con bắt được sao?”

“Đúng vậy, con cũng không nghĩ đến sẽ bắt được con cá lớn như vậy, ước chừng phải một cân rưỡi, mẹ ước lượng thử xem, khá nặng đó.” Giọng nói Trần Hữu Phúc tràn đầy hưng phấn.

“Tốt, tốt, Thuý Phân đến đây, làm sạch con cá này, đến trưa chúng ta hầm canh cho cho Xuân Hoa, hầm đặc một chút.”

Suy nghĩ đầu tiên của Miêu Vân Anh là hầm canh cá, món canh này rất bổ, vợ thằng ba uống canh cá thì An Bảo cũng có thể hấp thụ được nhiều dinh dưỡng.

“Mẹ, chúng ta làm món cá kho tàu đi, cá này to như vậy kho tàu ăn mới ngon.” Vương Tiểu Thảo cảm thấy cá này hầm canh thì ăn có gì ngon, vẫn là hương vị món cá kho tàu ngon hơn nhiều, chủ yếu là cô ta không muốn Miêu Xuân Hoa uống canh cá, mới ăn một con gà lại uống canh cá, sao chuyện tốt gì đều là Miêu Xuân Hoa hưởng.

Miêu Vân Anh liếc mắt nhìn cô con dâu thứ hai: “Muốn ăn cá kho tàu.”

Vương Tiểu Thảo gật đầu liên tục, ánh mắt chứa chan hy vọng.

“Cô bảo thằng hai đi bắt cá đi, nếu bắt được liền kho tàu.” Nói xong bà liền xoay người đi mất.

“…” Vương Tiểu Thảo cảm thấy mẹ chồng mình thật bất công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play