Nhưng mà Linh Trùng sư tương đối chênh lệch, mà cánh cửa yêu cầu đối với thiên phú tương đối cao, thậm chí so với cánh cửa Luyện Đan sư còn cao hơn. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, người bình thường thông minh một chút sẽ có thể miễn cưỡng học thuật luyện đan, nhiều nhất chỉ là tiêu hao rất lớn, thành tựu có hạn mà thôi.

Nhưng loại nghề nghiệp Linh Trùng Sư này, nếu như người không có thiên phú hiếm thấy có thể giao tiếp cùng linh trùng thì căn bản ngay cả cửa cũng không chạm nổi.

Bởi vậy, Linh Trùng Sư hết sức chênh lệch, tử đệ thế gia dù nghe thôi cũng chưa nghe nói qua. Theo Vương Thủ Triết biết, cũng chỉ có Trường Ninh Từ gia và Sơn Âm Liễu gia âm thầm nuôi dưỡng hai vị Linh Trùng sư.

Nếu như Vương Lạc Tĩnh có được thiên phú Linh Trùng sư...

Trong chốc lát, trái tim của Vương Thủ Triết bắt đầu nhảy lên bành bành.

"Tứ ca ca, Tứ ca ca, huynh sao vậy?" Vương Lạc Tĩnh phất phất tay trước mắt hắn, quệt mồm cả giận nói: "Có phải Tứ ca ca cũng không tin muội đúng không?"

"Tin, tin." Bỗng nhiên Vương Thủ Triết gật đầu: "Lạc Tĩnh nhà ta thông minh nhất, Tứ ca ca cảm thấy rất có hứng thú. Chúng ta đi xa một chút, muội biểu diễn cho Tứ ca ca xem một lượt đi."

"Vâng, hai con Thảo Linh Trùng Vương kia đều ở trên xe ngựa của Tứ ca ca." Sau khi Vương Lạc Tĩnh được sự tin tưởng thì lộ ra vẻ thật cao hứng: "Ta và tỷ tỷ đi lấy."

Vương Thủ Triết chợt nhớ tới sáng nay lúc gặp hai tỷ muội này thì thấy mỗi người bọn họ đeo cái rương lớn kỳ quái, lúc ấy còn tưởng rằng bọn họ mang theo vật phẩm tùy thân, vật riêng của nữ hài tử vẫn không nên tùy ý hỏi đến, bởi vậy chỉ kêu bọn nàng đặt ở trên xe ngựa.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn bọn họ đã có dự định đến nông trang xem thử.



"Để gia tướng đi là được." Vương Thủ Triết vẫy vẫy tay.

Gia tướng hầu hạ ở phía xa lập tức nhanh chóng chạy tới, cung kính nói: "Tộc trưởng, có gì phân phó?"

"Vương Vũ, Vương Dũng. Đi lên trên xe ngựa lấy hai cái rương của Lạc Tĩnh tiểu thư đến đây."

"Vâng, gia chủ."

Hai vị gia tướng chạy như bay, tốc độ cực nhanh. Không đến nửa khắc, mỗi người cầm một cái rương chạy vội quay về.

"Vương Quý, Vương Vũ, mấy người các ngươi đến chỗ của Tứ lão thái gia nhìn xem có cần hỗ trợ gì không." Vương Thủ Triết đuổi bọn họ đi, dù sao hắn thấy Vương Tiêu Chí bên kia hình như cũng đang nghĩ biện pháp dùng tro than nước, các cách diệt nha trùng, hẳn là thiếu thốn nhân thủ.

Gia tướng đều là Huyền Vũ giả, hiệu suất mạnh hơn tá điền bình thường rất nhiều.

Quan trọng nhất chính là chuyện còn chưa xác định, hắn không muốn để cho mọi người đều biết.

Chờ sau khi Vương Quý và bốn vị gia tướng đều rời khỏi thì Vương Thủ Triết tự mình mang theo hai cái rương lớn, đưa Vương Lạc Đồng và Vương Lạc Tĩnh chạy tới chỗ vắng vẻ của ruộng lúa mạch.

Ba ngàn mấy trăm mẫu đất, tựa như là một đại dương bao la. Bên này trống trải không có người, vừa hay có thể biểu diễn.

Vương Thủ Triết lật lúa mạch ra, quả nhiên bên trong cây lúa mạch này cũng có ít mật trùng, nhìn con côn trùng nhỏ xíu kia khiến hắn có chút rùng mình.



"Lạc Tĩnh, để Tứ ca ca nhìn xem thủ đoạn của muội."

"Vâng, lần này bộc phát chiêu mộ mật trùng còn sớm hơn dự định của muội." Vẻ mặt Vương Lạc Tĩnh cũng có chút ngưng trọng và thấp thỏm, nàng cẩn thận từng li từng tí mở ra một cái rương trong đó.

Vương Thủ Triết tò mò nhìn vào bên trong rương, chợt phát tác chứng sợ hãi dày đặc, toàn thân dựng tóc gáy, bởi vì bên trong cái rương kia đều là lá cây, mà những lá cây kia mọc ra từng vật dạng tia, phía trên đầy chấm tròn lít nha lít nhít.

"Tứ ca ca, tỷ tỷ, các người giúp ta một chút." Vương Lạc Tĩnh lấy ra từng mảnh "lá cây" nhỏ: "Mỗi một trượng đặt một mảnh lá cây."

Khóe miệng Vương Thủ Triết giật giật, lá gan của tiểu nha đầu này thật là lớn, ngay cả tộc trưởng cũng dám tùy ý sai khiến. Nhưng tay chân của hắn lại rất thành thật, nghe theo lời phân phó của Vương Lạc Tĩnh. Tu vi cảnh giới của hắn cao, nắm một mảnh "Lá cây", tiện tay ném đi, "Lá cây" liền vững vàng rơi vào vị trí.

Dựa theo Vương Lạc Tĩnh "phân phó", đại khái mỗi mẫu ruộng lúa mạch cần đặt mấy chục phiến lá cây, mà hai cái rương lớn của nàng mới chỉ mở ra một cái cũng chỉ có mấy trăm phiến "Lá cây", miễn cưỡng đặt lên mười mẫu đất mà thôi, đối với mấy ngàn mẫu ruộng lúa mạch cũng chỉ là như muối bỏ bể.

Bỏ ra một khắc cuối cùng cũng xong, Vương Thủ Triết và Vương Lạc Đồng đứng ở bên cạnh Vương Lạc Tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi nàng phân phó.

"Tứ ca ca, những con Thảo Linh Trùng này đã được ba ngày tuổi." Vương Lạc Tĩnh giải thích: "Ở bên trong rương sẽ nở chậm một chút, sau khi vừa thấy được ánh nắng thì chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ nở."

Được rồi, ngươi là đại lão về phương diện kỹ thuật này, nói cái gì thì là cái đó.

Đối với điểm mù tri thức của mình, từ trước đến nay Vương Thủ Triết cực kỳ đàng hoàng, chưa từng đi quá giới hạn. Thời gian từng giờ trôi qua, không đến nửa canh giờ, vài lá cây vừa mới đặt lên đã phát sinh biến hóa, từng con côn trùng nhỏ có dáng vẻ cổ quái khó khăn phá xác chui ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play