Những lá cây kia đang ở trước mắt, có thể quan sát được rõ ràng những tiểu côn trùng này, kích thước khoảng hai mi li, trông giống như những dải dài của bọ hung, nhưng có hai chiếc kìm lớn mọc trước đầu, trông rất xấu xí.
Sau khi bọn chúng chui ra không hề nhúc nhích, cứ lặng yên treo ở bên trên như vậy.
Lại qua nửa ngày, cuối cùng bọn chúng cũng bắt đầu động, trượt chân trên phiến lá, chậm rãi khuếch tán ra bốn phương tám hướng, dường như bọn chúng trời sinh có thể cảm ứng được nơi nào có đồ ăn, du dương tự tại trèo lên trên thân lúa mạch.
Bỗng dưng, trong đó gặp một con mật trùng, nó hung mãnh nhào tới, dùng một đôi kìm kẹp mật trùng lại, giác hút đâm vào cơ thể mật trùng bắt đầu mút thỏa thích, ngắn ngủi nửa khắc, con mật trùng đáng thương kia liền bị hút thành xác không, gió thổi qua liền bay ra ngoài.
Sau đó, con Thảo Linh Ấu Trùng tiếp tục leo lên phía trước, tìm kiếm con mồi tiếp theo.
"Lợi hại!" Vương Thủ Triết kinh ngạc cảm thán: "Con tiểu côn trùng thật hung mãnh."
"Tứ ca ca, trước đó ta nuôi Thảo Linh Ấu Trùng đã tính qua, nó chỉ cần mười ngày là sẽ hóa kén, trong lúc này có thể ăn gần nghìn con mật trùng. Lúc nó vừa ra đời vẫn còn tương đối nhỏ, hai ngày trước mỗi ngày chỉ có thể ăn mười mấy con." Vương Lạc Tĩnh vẫn luôn chơi với thứ này, nhìn thấy cũng không cảm thấy kinh ngạc.
"Nếu thật sự là như vậy, mặc dù trong phạm vi hơn mười mẫu lúa mạch vừa mới bắt đầu làm đòng sẽ giảm chút sản lượng, nhưng vẫn cứu được." Vương Thủ Triết tán thưởng đồng thời lại lo lắng nói: "Chỉ là riêng Phong Cốc nông trang đã có mấy ngàn mẫu lúa mạch rồi."
"Tứ ca ca đừng nóng vội, vừa rồi ta chỉ thử một chút." Vương Lạc Tĩnh lại mở ra một cái rương khác, bên trong không còn là Thảo Linh Ấu Trùng lít nha lít nhít mà là từng con giáp trùng cỡ nhỏ có màu sắc diễm lệ.
"Đây không phải là..." Vương Thủ Triết thấy những con giáp trùng kia nhìn quen mắt, không khỏi giật mình nói: "Thất Tinh Biều Trùng sao?"
"Tứ ca ca cũng biết nó sao? Nhưng mà trên Trùng Kinh nói là Cửu Ban Trùng, không phải Thất Tinh Ban." Vương Lạc Tĩnh lấy giáp trùng khổng lồ lớn cỡ nắm đấm ra, trên người có chín điểm lấm tấm, vui vẻ vuốt ve: "Về sau gọi ngươi là Cửu Tinh Trùng Vương."
Cửu Tinh Trùng Vương!
Khóe miệng Vương Thủ Triết co giật mấy lần, bình thường Ngũ muội không lộ diện, nhưng bí mật lại có chút... làm người ta tê cả da đầu.
"Phạch phạch!"
Giáp xác Cửu Tinh Trùng Vương lớn chừng quả đấm mở ra, màng cánh nhanh chóng phe phẩy đi về phía nàng.
Cùng lúc đó, Vương Lạc Tĩnh móc ở bên hông ra một cái sáo nhỏ, đưa lên môi thổi, tiết tấu độc đáo, âm thanh bén nhọn mà cao vút, nghe vào trong tai có chút chói tai.
Nhưng Cửu Tinh Trùng Vương lại hết sức quen thuộc với âm thanh kia, cánh chấn động, không ngừng phát ra âm thanh phạch phạch. Cửu Tinh Trùng còn nhỏ còn lại trong rương nhao nhao giương cánh bay ra, bay xung quanh Cửu Tinh Trùng Vương, tựa như là một đám mây biến ảo khó lường.
Theo Vương Lạc Tĩnh chỉ huy, Cửu Tinh Trùng Vương dẫn đầu đánh tới ruộng lúa mạch kia, sau đó hàng ngàn hàng vạn con côn trùng giống như một trận cuồng phong đuổi theo. Mặc dù cùng là bọ rùa, nhưng bọ rùa của thế giới Huyền Vũ này hiển nhiên càng hung hãn hơn một chút.
Bọn chúng đáp vào từng cây lúa mạch có chút khô quắt, bắt được một con mật trùng liền bắt đầu ăn như gió cuốn, lực chiến đấu của bọn nó hoàn toàn vượt xa Thảo Linh Ấu Trùng, ngắn ngủi nửa khắc, ít nhất mỗi con Cửu Tinh Trùng đều xử lý được năm, sáu con mật trùng.
Quân đoàn sinh vật như thế vừa bay ra, quả nhiên là đánh đâu thắng đó.
"Lạc Tĩnh, làm tốt lắm, làm tốt lắm." Vương Thủ Triết vui vẻ tán thưởng không thôi: "Có loại bản lĩnh này của muội thì lương thực của Vương thị chúng ta được cứu rồi."
"Tứ ca ca, còn chưa đủ đâu." Vương Lạc Tĩnh lắc đầu nói: "Từ lúc lúa mạch làm đòng đến lúc nó chín, chỉ mới hơn mười ngày, thời gian càng kéo về sau càng dễ dàng giảm sản lượng."
Gia gia Vương Tiêu Chí của nàng cả một đời chuyên nghiệp nghề nông, từ nhỏ mưa dầm thấm đất đối với chuyện này nói có chút quen thuộc. Lúc này nàng không nói hai lời, lại từ trong rương Thảo Linh Trùng móc ra hai con trùng lớn như cánh tay, toàn thân tiều tụy.
"Tứ ca ca, hai con Thảo Linh Trùng Vương này đẻ quá nhiều trứng, chỉ sợ sống không quá một tháng." Vương Lạc Tĩnh có chút đau lòng mà áy náy nói: "Hy vọng chúng nó dùng thời gian cuối cùng nỗ lực vì gia tộc."
Nói xong nàng lại thổi vang sáo trúc, lần này âm thanh hoàn toàn không giống với lúc chỉ huy Cửu Tinh Trùng Vương, âm thanh hết sức trầm thấp. Hai con Thảo Linh Trùng Vương tiều tụy bỗng dưng giật mình tỉnh lại, vỗ cánh bay về phía nơi xa.
Tốc độ của bọn nó cực nhanh, mấy hơi thở liền biến mất không thấy bóng dáng, lúc bọn chúng bay lên thì giác hút còn đang không ngừng rung động, phát ra âm thanh tần suất thấp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT