----------------------------


- Ba tớ nói, Viên Trí sẽ nhận mức án tù nặng nhất, tù chung thân!


Cự Giải cùng Thiên Bình, Song Tử, Song Ngư, Bạch Dương, Nhân Mã, Thiên Yết đang trên đường tới bệnh viện, mở miệng nói. Bạch Dương cũng được nghe sơ qua tình hình, gật đầu:


- Bắt cóc người khác, hành hạ người khác, gây thương tích cho người khác, lại còn giết người nữa. Chung thân là đáng đời.


- Con trai ông ta hóa ra chỉ bị bắt ép à? Ông ta cũng thật quá đáng, đến con mình mà lại đối xử tàn nhẫn như vậy! _Nhân Mã chưa bao giờ bộc lộ tức giận đến vậy, cậu nghiến răng nói:


- Thật chẳng đáng là một người bố! Lại còn là cảnh sát nữa! Dù gì cũng chẳng đáng!


- Cũng đâu phải người bố nào cũng giống một người "bố" thật sự! _Song Tử dửng dưng lên tiếng, thái độ tỏ vẻ chẳng đáng quan ngại.


- Tội của gã con trai đấy, cũng chẳng nhẹ hơn ông ta là bao! _Song Ngư nhàn nhạt cất giọng, Thiên Yết cũng tiếp lời, giọng trầm lắng:


- Dù sao hắn cũng đã giết người!


Bầu không khí phút chốc im lặng. Chẳng bao lâu sau, cả đám đã đến bệnh viện.


Trong lúc nhóm này đi khai báo, thì nhóm Kim Ngưu, Xử Nữ và Bảo Bình đã đến bệnh viện, thăm hai người bệnh trước rồi.


- Sao rồi, việc lấy lời khai có gì khó khăn không?


Kim Ngưu thấy nhóm người Cự Giải xuất hiện, liền tò mò. Khi tập hợp được Xử Nữ cùng Bảo Bình rồi, Cự Giải mới kể hết tình tiết cho mọi người nghe.


Bọn họ vừa căm phẫn Viên Trí, nhưng đồng thời cũng vừa tiếc cho số phận của Viên Tử Kỳ.


Phòng bệnh 09...


Cự Giải vào phòng thăm bệnh cùng Thiên Bình, thì thấy dì Hoa vừa lau người cho Sư Tử xong. Thiên Bình liền đi đến, giúp dì Hoa đêm chậu nước ra ngoài.


- Dì Hoa, hơn 12 giờ rồi, dì nên xuống dưới ăn trưa, mới có sức mà chăm cho cậu ấy được!


Cự Giải cất giọng lo lắng, cô nhìn vẻ mặt tiều tụy của dì Hoa mà không khỏi buồn, chỉ mới một đêm, dì ấy đã trông tiều tụy đi rất nhiều. Cô nói:


- Con sẽ coi chừng Sư Tử, dì tranh thủ hãy đi ăn cơm đi!


- Được rồi, phiền con vậy, Cự Giải!


Dì Hoa rốt cuộc cùng không thể phản đối ý của Cự Giải, đành rời đi. Cự Giải nhìn bóng lưng kia, cười khổ. Cũng may dì ấy không cứng đầu cứng cổ như cái người nằm trên giường bệnh.


Cự Giải nắn nắn tay của Sư Tử, rồi di chuyển lên cánh tay, hai vai,... mọi cử chỉ đều vô cùng nhẹ và dịu dàng. Sư Tử bình thường vận động nhiều, bây giờ nằm im một chỗ, các cơ của anh có lẽ sẽ bị căng không thích nghi kịp, nên cần phải massage nhẹ một chút. Cũng khéo là Cự Giải có biết một chút về khoản này, cô thường hay massage cho ba mẹ mình mỗi khi họ bị căng thẳng.


- Sư Tử nè... _Bỗng, Cự Giải cất giọng, có vẻ như đang muốn tâm sự:


- Cậu nói đúng, vở kịch "Cô dâu của quỷ" kia đúng là một tác phẩm tệ hại! Những người thích vở kịch đó, đúng là kinh tởm! Tớ... tớ cũng đã từng như vậy... _ Bỗng, Cự Giải cười nhạt:


- Không hiểu sao lúc trước tớ lại hâm mộ nó, giờ nghĩ lại, thật kinh khủng! Bắt được hung thủ, cũng đều là nhờ có cậu, vì vậy... _Nói đến đây, Cự Giải chợt nhìn Sư Tử, ánh mắt vô cùng hy vọng:


- Cậu mau tỉnh lại đi nhé!


...


Thế nhưng, đáp lại Cự Giải, chỉ là một khoảng im lặng. Bởi vì, người mà cô nói chuyện, là một người bất tỉnh.


Cự Giải cúi đầu, khóe môi bất giác cười đắng. Cô nhớ Sư Tử quá. Nhớ vẻ mặt ngông ngạnh, đôi mắt ngang ngược, lời nói không bị bất khuất bởi ai.


Nhớ một Sư Tử hay cằn nhằn, mắng cô.


Ước gì lúc này, Sư Tử có thể mở mắt ra, nhìn cô, rồi trách cô, chê cô tại sao lại phiền phức như vậy.


Nếu được vậy thì hay biết mấy.


- ...


Thiên Bình đứng ngoài cửa, trên tay là chiếc chậu rỗng và chiếc khăn bông đã vắt khô. Cự Giải trước mặt bạn bè vẫn tỏ ra là mình ổn, nhưng khi ở một mình thì lại cảm xúc như vậy.


- Con gái chúng ta, đều vậy!


Bỗng, một giọng nói nhỏ vang lên, khiến Thiên Bình có chút ngoài ý muốn:


- Kim Ngưu?


- Hì, tớ làm cậu giật mình à? _Kim Ngưu cười cười, Thiên Bình chỉ khẽ lắc đầu đáp lại. Rồi, đột nhiên mặt Kim Ngưu trầm xuống:


- Tớ vừa ở chỗ thầy Ma Kết qua, cũng thấy Bảo Bình như vậy!


Ý của Kim Ngưu, là đang nói đến sự giống nhau của Bảo Bình và Cự Giải.


- Người bọn họ có tình cảm đang ở trong tình trạng đó, nên họ đều xuống tinh thần như vậy là phải!


Thiên Bình nhàn nhạt cất giọng, sau đó lẳng lặng nhìn Kim Ngưu:


- Cậu hiểu rõ điều ấy mà!


- Đúng vậy, bởi vì hiểu rõ, nên tớ mới lo lắng đây! Nhưng tớ chẳng thể làm gì để xen vào cảm xúc của hai người đó cả!


Kim Ngưu thở dài một cách bất lực, hiếm khi mới thấy một người nghĩa khí như Kim Ngưu lại ảo não như thế này.


- Đôi khi, những thứ tình cảm này thật phiền.


Thiên Bình nhàn nhạt nói, vẻ mặt vô cảm đẩy cửa bước vào trong.


- A, Thiên Bình, Kim Ngưu!


Có người vào, Cự Giải thoáng chốc giật mình, sau đó điều chỉnh cơ mặt của mình sao cho thật bình thường:


- Dì Hoa đi ăn cơm rồi, nên tớ ở lại với Sư Tử một chút!


- Ừ. Tớ sang chỗ thầy đây!


Thiên Bình ảm đạm đáp, ánh mắt quét sang Sư Tử một chút, rồi rời đi. Kim Ngưu ở lại trò chuyện với Cự Giải một chút, rồi cũng ra về.


Chiều hôm đó, nhiều học sinh trong lớp 12S cũng đến thăm bệnh Sư Tử và Ma Kết.


Ngày qua ngày, mọi chuyện trôi qua như bình thường...


Hôm nay, Cự Giải vẫn đến thăm Sư Tử sau khi tan học như mọi hôm.


- Sư Tử... _Và vẫn như thường lệ, Cự Giải lại bắt đầu nói chuyện với Sư Tử:


- Hai ngày sau, phiên tòa phán xử vụ án của lão già Viên Trí sẽ diễn ra! _Nói đến đây, cô nhìn Sư Tử:


- Cậu mau tỉnh dậy đi, để rồi đến đấy cho hắn ta một trận, nhé?


Không gian vẫn như mọi khi, yên ắng vô cùng.


Cạch!


- A, Cự Giải, con lại đến rồi à?


Dì Hoa mở cửa bước vào, trên tay là một bình thủy, phía sau bà là một người đàn ông trung niên, nếu không nhầm, đây chính là ba của Sư Tử.


- Dạ, con chào dì, chào bác trai!


- Ừ, ông xã, đây là Cự Giải, bạn cùng lớp của Sư Tử... _Dì Hoa kéo chồng mình vào trong, rồi chỉ vào Cự Giải, giới thiệu:


- Từ hôm thằng bé phẫu thuật đến giờ, ngày nào con bé cũng đến đây chăm sóc nó tận tình cả, anh xem, thằng con nhà mình có phúc hay không?


- À, vậy ra cháu là người bạn rất lo cho Sư Tử nhà chú à? _Ông Bạch bước đến, cười ôn nhu:


- Cảm ơn cháu nhiều nhé!


- Không, hai người đừng khách sáo như vậy, cậu ấy là vì cứu cháu nên mới... _Nói đến đây, Cự Giải tự dưng cảm thấy trách nhiệm:


- Cháu làm vậy cũng là lẽ đương nhiên ạ!


- Ây dà, cháu đừng nói thế chứ! _Dì Hoa bước đến bên cạnh giường Sư Tử, chỉnh chỉnh lại mền đắp cho Sư Tử, vừa trách vừa thương mắng:


- Là thằng con này của dì hành động mạo hiểm, cứ tự cao tự ý như vậy mới sơ ý mà bị thương đấy chứ! Dì quá hiểu nó mà!


- Như vậy chẳng phải rất ngầu sao... ạ!


- Hả?


Cự Giải thấy Dì Hoa và ông Bạch đang nhìn mình, chính cô cũng chẳng biết vừa rồi mình đã nói gì, cơ hồ lúng túng:


- Y... Ý của cháu là, như thế... như thế mới giống Sư Tử...


- Hahaha...


Đột nhiên, dì Hoa với ông Bạch đều bật cười, ông Bạch lên tiếng:


- Thật không tin nổi, cũng có người thấy cái tính này của Sư Tử nhà mình là tốt nha!


- Đúng vậy ông xã, cái tính thô lỗ của nó thế kia mà cũng có người bao che cho!


- C... con...


Cự Giải mặt bỗng dưng ửng hồng, thế này lại bị chính ba mẹ Sư Tử bắt chẹt mình...


Cạch!


- Chị hai!!! Không xong rồi, thầy Ma Kết gặp nguy kịch rồi!


Ngay lúc này, Tử Hàn bỗng dưng xuất hiện với gương mặt vô cùng kinh hãi, giọng điệu của cậu vô cùng gấp gáp:


- Tình trạng của thầy ấy xấu lắm rồi chị hai!


- Cái gì? Em nói cái gì?!


Cự Giải ngay lập tức chạy theo Tử Hàn ra ngoài mà không quên cúi chào dì Hoa và ông Bạch.


- Vụ gì vậy nhỉ? Tình trạng của thầy giáo gặp nguy cấp rồi ư?


Dì Hoa cùng ông Bạch cũng không hẹn mà lo lắng nhìn nhau, đột nhiên, lúc này, ngón tay của Sư Tử lại có chút cử động.


- Hmn...


- Sư Tử?!


Thấy có âm thanh rên lên nhè nhẹ, dì Hoa và ông Bạch đều quay sang nhìn tình trạng con trai mình, quên mất luôn tình trạng của Ma Kết.


Sư Tử rên lên vài tiếng, hàng chân mày nam tính khẽ chau lại, trông có vẻ đau đớn.


- Bác sĩ! Bác sĩ!


Ngay lập tức, dì Hoa đập tay liên tục vào chiếc nút bấm khẩn cấp. Rất nhanh sau đó, một hàng ngũ bác sĩ cùng y tá chạy đến.


...


Phòng phẫu thuật khoa thần kinh số 01...


- Thế nào rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?


Bạch Dương và Xử Nữ nghe báo tin liền chạy đến bệnh viện nhanh nhất có thể, khi đến nơi, đã thấy cả bọn đều có mặt đông đủ.


- Đột nhiên trên thiết bị phát hiện khối máu đông tụ trên màng cứng hộp sọ, nên bác sĩ đang phẫu thuật cho thầy ấy ở trong rồi!


Nhân Mã khái quát tình hình, Kim Ngưu âm trầm tiếp lời:


- Trông tình trạng của thầy ấy rất tệ, dù có bất tỉnh, cơ thể của thầy ấy vẫn cứ giật giật liên tục, trông rất nguy hiểm!


- Song Ngư, cậu thả tôi ra! Thả tôi ra mau!


Giọng nói phẫn uất của Bảo Bình vang lên khiến Bạch Dương cùng Xử Nữ đều hướng đến, giờ họ mới để ý, Bảo Bình đang bị Song Ngư giữ lại, Thiên Yết cũng hỗ trợ, cất giọng trầm tĩnh:


- Cậu bình tĩnh lại đi! Thầy vẫn đang còn phẫu thuật ở bên trong!


- Có chuyện gì vậy? _Xử Nữ mơ hồ lên tiếng, Bạch Dương cũng chẳng hiểu gì:


- Sao cậu ấy lại manh động thế kia?


- Thầy Ma Kết được phát hiện kịp thời nên khi chuyển đi phẫu thuật, chắc chắn sẽ cứu được, chỉ có điều... _Nói đến đây, Nhân Mã cắn môi, tức đến cả người phát run:


- Chỉ có điều, lại có người lao ra cản bác sĩ lại! Chính vì thế, chính vì thế...


- Được rồi Nhân Mã... _Thiên Bình ngồi kế bên, khẽ đặt tay lên vai Nhân Mã. Nhân Mã xoay mặt đi, ấm ức không nói gì nữa. Thì Thiên Bình nhàn nhạt lên tiếng:


- Chính vì thế, mà tình hình của thầy Ma Kết lúc này... tỉ lệ sống sót chỉ có 30%!


- Cái gì?!


Xử Nữ và Bạch Dương không khỏi sững sờ, cả người dường như hóa tượng tại chỗ. Bạch Dương tức giận:


- Là ai? Là ai đã cản đường vậy? Tên khốn nào vậy?


- Một trong những nạn nhân của Viên Trí - cô gái đem lòng yêu con trai hắn ta!


- !!!


Lời của Cự Giải vang lên, một lần nữa đều khiến Bạch Dương và Xử Nữ kinh động. Ngay cả Cự Giải cũng khó mà giữ bình tĩnh được. Khi Tử Hàn gọi cô đến, kể cho cô nghe mọi chuyện, cô đã rất tức giận, lúc đấy, chỉ muốn đi tìm con ả điên đó để đánh chết ả.


Bảo Bình của lúc này, chính là như thế.


- Cô ta bị điên sao? Sao cô ta lại làm thế? _Máu nóng dồn lên não, Xử Nữ hạ âm giọng xuống đến mức vô cùng đáng sợ:


- Nếu thầy ấy có mệnh hệ gì, tớ, tớ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!


Ở đây, ai cũng đều mang một tâm trạng giống Xử Nữ, đều mang trong người một ngọn lửa giận dữ, chỉ cần một chút gió, là ngọn lửa ấy lập tức sẽ phát đại lên.


Cả hai vừa tới, giờ mới có thể hạ hỏa một chút để ngồi xuống, giọng của Bạch Dương mang theo ngữ điệu bực bội vang lên:


- Cô ta đâu rồi?


- Trông tình trạng của cô ta không bình thường, các y tá đã đưa cô ta đi điều trị tinh thần rồi!


Soạt!


- Này Song Tử, cậu đi đâu vậy?


Kim Ngưu vừa dứt câu, Song Tử đã đứng lên bỏ đi, khiến cả đám ai cũng không phòng bị. Bọn họ nãy giờ không hề ngờ đến, người hầu như là bĩnh tĩnh nhất trong bọn trong tình hình này, lại đột ngột rời đi như thế.


- Để tớ đi theo cậu ta!


Thiên Bình cũng đứng dậy đuổi theo bóng lưng của Song Tử, chẳng mấy chốc, hai bóng lưng ấy đều đã khuất.


Bảo Bình lúc nãy bỗng dưng gục người xuống, giống như chẳng còn chút sức lực nào vậy.


- Tại sao...


Giọng nói đầy mệt mỏi và oàn trách của Bảo Bình vang lên, cô cảm thấy cực kỳ phẫn nộ nhưng lại bất lực:


- Tại sao cô gái đấy lại chặn đường chúng ta lại? Tại sao chứ?!


- Tại sao không cản bệnh nhân khác, mà lại nhắm vào thầy ấy chứ! Con ả thần kinh bệnh hoạn đó... thật muốn giết quách nó đi mà!


- Bảo Bình, bình tĩnh!


Kim Ngưu lo lắng đứng bật dậy, bước đến chỗ Bảo Bình, bất chợt ôm cô vào lòng:


- Bình tĩnh lại đi, đừng nói những điều giết chóc đó nữa! Mày không được như bọn họ!


- ...


Bảo Bình không nói gì nữa, cô gái mạnh mẽ nhất nhóm, giờ đây lại trông vô cùng yếu đuối, gục hẳn hoàn toàn vào người Kim Ngưu. Một lúc lâu, không thấy Bảo Bình phản ứng gì nữa, Kim Ngưu đột nhiên cảm thấy sợ hãi.


- Bảo Bình, Bảo Bình!


- Đừng hoảng, cậu ấy chỉ ngất thôi!


Cự Giải nhanh chóng tiến đến, rồi đưa tay áp vào trán của Bảo Bình, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng:


- Nóng quá, cậu ấy sốt rồi! _Nói rồi Cự Giải chỉnh lại áo khoác của Bảo Bình, nói:


- Thiên Yết, cậu cõng cậu ấy đi giúp tớ, chúng ta phải tìm bác sĩ thôi!


- Vậy để tớ gọi cho mẹ Bảo Bình! _Kim Ngưu vội vàng lấy điện thoại ra để liên lạc với mẹ của Bảo Bình.


- Haizzzz...


Những người còn lại thở dài, tình hình, càng ngày càng thấy tệ hơn rồi.


...


...


- Song Tử! Dương Song Tử!


Dù Thiên Bình có gọi cả họ và tên, thì Song Tử vẫn không dừng bước, dường như hướng mà anh đi, đang dẫn đến khoa tâm lý trị liệu. Đầu Thiên Bình chợt kêu lên một tiếng, không phải anh sẽ tìm đến cô gái kia chứ?


- Này, dừng lại!


Thiên Bình chạy lên phía trước, không để ý lại va trúng một người đang chống nạng đi ra từ một lối hành lang khác, khiến cả hai đều ngã xuống.


- Xin lỗi, tôi xin lỗi!


Thiên Bình vội vàng bò dậy, đỡ người kia lên, rồi đưa nạng cho người đó, cúi đầu đầy thành ý:


- Xin lỗi, tôi đang vội, mong chú bỏ qua!


Nói rồi cô đuổi theo, nhưng không còn thấy bóng dáng Song Tử đâu cả. Nhìn lên bảng chỉ dẫn phía trên, Thiên Bình nhắm thẳng phòng trị liệu tinh thần mà đến.


- Dừng lại!


Rốt cuộc, Thiên Bình cũng kịp thời ngăn cho Song Tử không mở cánh cửa trước mặt lại, cánh cửa của phòng trị liệu tinh thần.


Cô kéo tay Song Tử lại, giọng nói nhàn nhạt vang lên:


- Cậu định làm gì?


- Biết rồi cậu sẽ làm gì? _Ngữ điệu của Song Tử vang lên vô cùng lạnh lẽo và âm trầm:


- Ngăn cản tôi? Cậu nghĩ mình là ai?


- ...


Chẳng hiểu sao, khi nghe đến câu cuối, Thiên Bình lại có cảm giác như mắc nghẹn ở ngực, tựa như có thứ gì sắc nhọn đâm ngay vào ngực mình. Đúng là cô sẽ ngăn cản anh nếu đó là điều không đúng, nhưng... cô là ai? Cô nghĩ mình là ai?


- Vậy tôi sẽ trở thành ai...


Ngữ điệu bình bình của Thiên Bình vang lên, cô bước ra chắn trước mặt Song Tử, đưa đôi mắt quyết đoán nhìn Song Tử:


- Mới có thể cản cậu lại?


- ...



----------------- End chap 120 ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play