Xin lỗi mọi người, ta đang trong tuần đi tour thực tế nên hôm qua quên đăng chap. Mong mọi người thông cảm nha.

=================

Khu phố Wet...

Đã có năm người trong khu Wet bị mất tích, vì thế, cục cảnh sát địa phương đã sắp xếp người có mặt khắp các con hẻm để bảo toàn an toàn cho người dân, vào khoảng từ 5 giờ chiều đến 6 giờ sáng hôm sau. Đây là khung giờ mà khu phố này vắng vẻ nhất.

Cự Giải đi học về, đã thấy những vị cảnh sát đang đi tuần tra, trông giống như những lính gác cổng cho các tòa thành ngày xưa. Làm cảnh sát đúng là chẳng dễ dàng gì. Nhưng nếu tất cả cảnh sát đều có mặt ở đây, thì ai là người đi điều tra chứ?

- Chú Viên?

Cự Giải hơi bất ngờ khi thấy người đàn ông mặc quân phục đang đứng trên đầu dốc, đó chính là người đã đưa hồ sơ nạn nhân cho Cự Giải vào ngày hôm qua. Người này cũng là cảnh sát trưởng của cục cảnh sát quận Wet.

- Cự Giải? Cháu đi học về à?

Viên Trí có chút bất ngờ khi gặp Cự Giải, Cự Giải gật đầu, lễ phép đáp:

- Vâng! Đến chú cũng đi tuần nữa sao?

- Vì sự an toàn của người dân, cảnh sát bọn chú phải dốc hết sức! Việc này không thể phân biệt cấp bộ được! _Ông Viên Trí cười hiền:

- Nếu là cảnh sát trưởng Lâm, ông ấy cũng sẽ vậy thôi mà! _Nói rồi ông nhìn Cự Giải:

- Trời cũng sắp tối rồi, cháu mau mau về nhà đi, ở ngoài nguy hiểm lắm!

- À vâng, vất vả cho chú quá!

Cự Giải cười nhẹ, toan bước đi thì có một anh cảnh sát trẻ tuổi chạy đến, nét mặt rất khẩn trương:

- Ngài Viên! Chúng tôi vừa mới bắt được một tên rất khả nghi! Hắn ta nãy giờ đều bám theo em gái này!

- Hả?

Không chỉ ông Viên, mà cả Cự Giải cũng thấy kinh ngạc, có người lén lút bám theo cô sao.

Vài phút sau...

- Yah, mấy người điên hả? Mau thả tôi ra!

Tên bị cảnh sát bắt nãy giờ đều chống trả và muốn thoát ra, nhưng tay của hắn ta đã bị còng lại và bị ba vị cảnh sát kiềm hãm. Một anh cảnh sát toát mồ hôi, lên tiếng:

- Thả là thả thế nào? Cậu là nghi can đầu tiên mà chúng tôi bắt được, phải điều tra rõ ràng thì mới quyết định thả hay không thả!

- Cái gì? Điều tra? Tôi làm gì mà phải điều tra hả? _Tên bị bắt gầm lên một cách oan ức, vị cảnh sát khác lại lên tiếng:

- Chúng tôi thấy cậu lén lút bám theo cô học sinh kia, cậu còn chối à?

- Gì chứ, tôi không có bám----

- Sư Tử?

Cự Giải ngạc nhiên nhìn chàng trai tóc cam đang bị nhóm cảnh sát vây kìm lại. Thế hóa ra kẻ tình nghi mà anh cảnh sát kia nói lại là Sư Tử sao?

- Cháu biết người này à? _Chú Viên lên tiếng, Cự Giải gật đầu lia lịa:

- Mọi người hiểu lầm rồi, đây là bạn của cháu!

Mấy vị cảnh sát kia nghe vậy liền ngơ ngác nhìn nhau, Sư Tử thấy họ ngẩn người ra, liền khó chịu cất giọng:

- Mấy người còn không mau mở còng cho tôi?

- À À... Tôi xin lỗi!

Người cảnh sát đứng cạnh Sư Tử vội lấy chìa khóa mở còng cho anh, những người kia cũng rối rít xin lỗi. Cũng tại trông Sư Tử quá khả nghi, lại còn có dáng người cao lớn rất giống với ngoại hình của tên hung thủ, nên mới bị hiểu nhầm như vậy. Cự Giải sau khi "bảo lãnh" cho Sư Tử thì chào tạm biệt chú Viên và những anh cảnh sát kia, rồi rời đi cùng anh.

Nhưng khi đi khỏi những người đó, thì cả hai đều chẳng nói gì, một bầu khí im lặng liền phủ lên. Cự Giải đi trước, Sư Tử lẽo đẽo phía sau.

- Ờm... đúng là khu phố của cảnh sát trưởng... _Mãi một lúc sau, Sư Tử mới giả bộ lên tiếng, chất giọng vẫn ngang ngang đặc trưng:

- Cảnh sát ở khắp nơi!

- Sư Tử!

Bỗng, Cự Giải dừng bước, nhưng vẫn không quay mặt lại nhìn Sư Tử, cô chỉ cất giọng âm trầm:

- Tại sao lại đi theo tớ?

- A... Ai bảo... tôi đi theo cậu?! _Sư Tử bị hỏi trúng tim đen, không biết nói sao nhưng vẫn mạnh miệng phủ nhận.

- Cậu không can vào chuyện của tớ được đâu, nên về đi!

Cự Giải bình thường chắc chắn sẽ bật cười trước vẻ mặt lúng túng này của Sư Tử, nhưng Cự Giải của hiện tại lại không như thế. Sư Tử lại một lần nữa được thấy một mặt khác của Cự Giải, liệu đây mới chính là con người thật của cô?

- Đừng có làm một mình nữa!

- Hả?

- Tôi sẽ giúp cậu!

Lúc này, đôi mắt xanh bích của Sư Tử bỗng kiên định và nghiêm túc một cách lạ thường.

...

...

- Ông là ai?

Thiên Bình khẽ cất giọng nghi vấn, còn bản thân lại vô thức lùi một bước. Cô vẫn chưa hình dung được tình huống hiện tại này là gì. Một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ con ngõ bên cạnh, cứ lầm lầm lì lì tiến gần đến chỗ cô, mà chẳng nói câu nào, trên gương mặt cũng không biểu hiện điều gì.

Đầu Thiên Bình đột nhiên báo động, cô đưa ánh mắt lướt nhìn xung quanh, nơi đây hoàn toàn không một bóng người, những ngôi nhà đều đã đóng cổng, trong lòng cô bỗng dẩy lên một cảm giác lạnh gáy.

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!

Theo bản năng, Thiên Bình vội vàng bỏ chạy thật nhanh về hướng ngược lại, mặc dù cảm giác đau buốt từ dưới chân không ngừng lan truyền lên, gương mặt vô cảm bỗng hiện lên nét khẩn hoảng... Người đàn ông kia rốt cuộc... cũng đuổi theo cô.

Chuyện đáng sợ gì đang xảy ra vậy?

Cảnh sát, phải gọi cảnh sát.

Tay Thiên Bình run rẩy bấm điện thoại, chẳng hiểu sao trong lúc nguy cấp này, hiệu ứng điện thoại lại không được nhạy như bình thường, khiến cô càng thêm sốt ruột.

Soạt... Phịch!!!

Lộp cộp...

Thiên Bình bỗng trượt chân và ngã sấp xuống đất, tuyết đọng ở đây khiến mặt đường vô cùng trơn trượt. Chiếc điện thoại của cô bị văng ra xa. Cả người bị chà trên mặt đường thô ráp, khiến cả cơ thể cô đều đau ê ẩm. Thiên Bình vô thức ôm lấy cổ chân trái, gương mặt xinh đẹp trông vô cùng đau đớn, cái chân này, không thể cử động nữa rồi.

Bịch bịch!

Đầu Thiên Bình đột nhiên buốt lạnh, cô hoang mang quay đầu sang, thì người đàn ông kia đã đứng ở gần đó, cách cô chỉ một căn nhà.

Nhìn thấy rõ sự sợ hãi trên gương mặt xinh đẹp sắc lạnh kia, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng cất giọng cười lớn:

- Hahaha... Hahahaha...

Giọng cười đó không giống mấy tên biến thái, càng không giống như đang vui, mà giống như một tên tâm thần. Thiên Bình còn đang khó hiểu, thì người đàn ông kia đột nhiên nhìn thẳng vào mặt cô, rồi lên tiếng:

- Hóa ra là như thế, tao đã biết tại sao... _Đoạn, mặt của ông ta hiện lên một vẻ tà khí:

- Lương Nhã Ý lại thích bắt nạt mày rồi!

- !!!

Cái tên Lương Nhã Ý kia khiến Thiên Bình kinh ngạc, cô khẽ lên tiếng:

- Ông biết Lương Nhã Ý?

- Ồ, tất nhiên, con ả đó là đàn em của tao mà!

Người đàn ông có vẻ tự hào trả lời, sau đó ông ta lè lưỡi ra, khiến Thiên Bình giật mình. Trên lưỡi ông ta có một vạch ngang màu trắng. Nhìn ra vẻ mặt của Thiên Bình, ông ta nhếch môi:

- Tao chính là thủ lĩnh của băng Khăn Trắng! _Sau đó ông ta từng bước tiến lại gần Thiên Bình:

- Tao nhận được tin con ả đó bị băng Con Rết diệt trừ sau khi bắt nạt mày, vì thế mới bám theo mày đây!

Nói rồi ông ta đưa tay định chạm vào mặt Thiên Bình, nhưng lại bị cô hất ra. Ông ta cười khẩy một tiếng:

- Ha... đáng lẽ mày không nên tách khỏi thằng nhóc tóc xanh kia mới đúng!

- Hmn!

Thiên Bình có chút kinh ngạc, ông ta biết cô cố tình cắt đuôi Song Tử. Vậy không lẽ, ông ta đã theo dõi cô từ trước khi cô xuống xe buýt luôn sao?

- Nhìn vẻ mặt kinh hãi trên gương mặt lạnh lùng này, quả nhiên rất thích thú! Chỉ có điều, tao không phải phụ nữ giống như Lương Nhã Ý...

Đột nhiên, mặt ông ta trở nên dâm đãng, nở một nụ cười quỷ dị: "Tao là đàn ông!"

Pặc!

Trong khi đầu Thiên Bình vừa phát hoảng, ông ta đã chụp gọn hai tay cô và đè cô xuống đất. Ông ta chỉ cần dùng một tay cũng đủ sức khóa chặt tay Thiên Bình lên đầu, bàn tay còn lại liền bịt chặt miệng cô, không cho cô phát ra bất kỳ tiếng động nào. Cả gương mặt ghê rợn của lão đều hiện lên vẻ khoái chí và dâm đãng. Lão ta dùng lưỡi liếm một vòng quanh môi mình, rồi nhoẻn cười tà dị:

- Cứ vùng vẫy đi, tao rất thích gương mặt sợ hãi của mày!

Bàn tay lão ta giống như muốn bóp nát gương mặt của Thiên Bình, khiến cả cơ hàm của cô đều đau buốt và choáng ngợp. Thiên Bình vùng vẫy mãnh liệt, nhưng chẳng thể xê dịch được dù chỉ là một chút. Chân cô liên tục chà trên mặt đất, thể hiện một sự kháng cự mạnh mẽ nhưng vô dụng.

Càng nhìn, khóe miệng của lão già kia càng kéo ra đầy thích thú.

- Phải, tiếp tục đi, cố lên, hãy nghĩ mày sẽ thoát được mà vùng vẫy đi hahaha!

BỐP!

- Hmn!!!

Mắt Thiên Bình đột nhiên trừng to, trong chốc lát, lão già trước mặt đã bị đá văng khỏi người cô, trên mặt cô còn dính vài giọt máu của lão. Cú đá trong chớp nhoáng giống như búa giáng này, cô nhận ra nó.

- Dơ bẩn!

Giọng điệu lạnh lẽo vang lên, Thiên Bình nghe như sét đánh ngang tai. Song Tử nói cô dơ bẩn?

Soạt...

- !!!!

Cả người Thiên Bình bỗng ngây ngẩn ra, Song Tử đang dùng khăn giấy lau vết máu trên mặt cô, vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận. Cảm giác này thật quen thuộc, nó giống như ở quán cà phê, khi anh dùng khăn bông lau nước cà phê trên mặt cô. Ánh mắt thoáng chốc ân cần và dịu dàng.

- Aissss!!!!

Lão già kia nghiến răng tức giận, ôm cả vùng má bên phải, trong miệng xộc lên một mùi tanh tao gớm ghiếc. Lão ta nhổ một bãi nước bọt dính đầy máu ra ngoài, rồi vùng dậy, nộ khí xung thiên nhìn tên khốn mới xuất hiện:

- Thằng khốn, mày to gan thật! Tao sẽ dạy cho mày một bài học!

Nói rồi lão ta xông lên, đối với sự tấn công của lão già đó, Song Tử vẫn rất điềm tĩnh, anh khẽ cất giọng âm trầm với Thiên Bình:

- Đợi tôi một chút!

Nói rồi anh nhẹ vỗ vai Thiên Bình, sau đó đứng lên đối mặt với lão già bệnh hoạn kia.

Bốp! Bốp! Ầm!

Không biết là do Song Tử ra tay quá nhanh, hay do lão già kia quá kém cỏi, mà chỉ trong chớp mắt, lão ta bị đánh cho gục ngã.

- Mày làm tao nổi giận rồi đấy thằng oắt!

Tên kia gầm gừ một cách cùng quật, rồi bất ngờ lao lên chộp lấy Song Tử, ghì người xuống đẩy lùi anh ra sau.

- Thật ngu xuẩn!

Từng lời thốt ra vô cùng lãnh bạc, dứt lời, Song Tử nâng khuỷu tay lên, sau đó hạ xuống thật mạnh vào lưng lão ta, khiến lão ta bị thổ huyết, phụt ra một đống máu, hai mắt trợn trừng. Vậy nhưng lão ta vẫn cố gắng đẩy lùi anh, đến lúc Song Tử tính hạ lão bằng một đòn dứt điểm, thì giọng của Thiên Bình vang lên:

- Coi chừng phía sau!

- Hả?

Phập!

Ngay lúc này, một cảm giác nhói đau từ sau lưng đột ngột truyền tới, khiến Song Tử không khỏi nhăn mặt.

- Khà khà...

Phịch!

Lão già kia đột nhiên cười nấc vài tiếng tự mãn rồi gục xuống, nằm sõng soài trên mặt đường.

Phịch!

- Song Tử!

Thiên Bình vội vàng bò lết qua chỗ của Song Tử khi thấy anh quỳ rạp xuống. Lão già vừa rồi là muốn ép Song Tử đến bức tường đá giăng đầy kẽm gai để chúng đâm vào lưng Song Tử. Chính vì vậy nên dù bị Song Tử thục một đòn chí mạng vào lưng, lão ta vẫn gắng gượng đến như vậy.

Màu đỏ bắt đầu nhuốm vào chiếc áo hoodie màu trắng của Song Tử, trông vô cùng rùng rợn. Thiên Bình bị cảnh tượng này làm cho lo lắng, khóe môi mấp máy:

- Cấ... cấp cứu... phải gọi xe cấp cứu...

Nói rồi cô luống cuống tính bò đến chiếc điện thoại của mình nhưng lại bị Song Tử giữ lại. Anh giữ chặt tay cô, gương mặt lúc này mới ngẩng lên nhìn Thiên Bình:

- Tôi không sao!

- Hả?

Thiên Bình ngạc nhiên nhìn Song Tử, mặt của anh không hề biểu hiện một chút đau đớn nào. Song Tử đưa tay đỡ Thiên Bình đứng dậy, rồi bước đến nhặt điện thoại lên giùm cô. Thiên Bình kinh ngạc nhìn theo, rõ ràng trên lưng anh có rất nhiều vết máu, nhưng sao mọi cử động đều bình thường như vậy?

- Chân cậu lại bị nặng thêm rồi, thật là!

Song Tử cúi xuống nhìn cổ chân của Thiên Bình, giọng nói có chút lưu tâm. Ngay sau đó, anh trực tiếp vác cả người Thiên Bình lên vai, khiến cô một phen bất ngờ:

- Cậu làm gì vậy, mau bỏ tôi xuống!

Thiên Bình đang định vùng vẫy như bình thường, nhưng lại nhìn thấy vết máu sau lưng của Song Tử, mọi hành động của cô đều ngưng lại. Bầu khí đột nhiên im bặt hẳn đi. Những ý niệm tránh xa Song Tử trong đầu Thiên Bình cũng không còn rõ ràng nữa. Nhưng vết máu càng ngày loang ra càng nhiều, khiến Thiên Bình buộc lên tiếng:

- Vết thươn-----

- Xin lỗi!

- ...

Song Tử đột ngột cất giọng, xen ngang câu của Thiên Bình khiến cô bất giác im lặng. Giọng nói âm trầm của Song Tử tiếp tục vang lên:

- Chuyện tối hôm đó, tôi xin lỗi!

- ...

Thiên Bình im lặng. Nếu cô bảo không sao, chuyện đó đã qua rồi, thì đó là nói dối. Nhưng nếu cô nói đừng bao giờ đến gần với tôi, thì nó không phải ý định của cô. Vì thế, cô chỉ biết lặng thing.

- Lúc đấy tôi đã không kiểm soát được bản thân, nên mới làm tổn thương cậu! _Giọng nói của Song Tử tiếp tục vang lên:

- Tôi không có ý xấu với cậu, nhưng những chuyện đã xảy ra, tôi cũng không thể biện minh được, vì vậy... _Chợt, Song Tử dừng bước, giọng nói vô cùng thành tâm:

- Làm thế nào để cậu tha thứ cho tôi đây?

- ...

Thiên Bình không đáp lại, vẻ mặt cô lúc này cũng không biểu lộ cảm xúc gì. Một lúc sau, cô mới lên tiếng:

- Tôi muốn biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì với cậu... _Ngừng một chút, cô lại tiếp tục:

- Chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ tên Mạc Tương Di!

- !!!!

Đáy mắt Song Tử bỗng ánh lên tia ngạc nhiên, sau đó, khóe môi anh bỗng cong lên:

- Cậu vẫn như vậy, Thiên Bình... đã biết thêm nhiều chuyện rồi đấy!

.

.

Khu Noblest...

Nhà Song Tử...

Cạch!

Sột soạt... sột soạt...

Lộp bộp...lộp bộp...

- Hửm?

Bà Tương Di đi ngang qua phòng Song Tử, thì nghe thấy âm thanh như có người đang lục lọi ở trong, nhưng đèn lại không bật.

- Song Tử, con về rồi à?

- !!!

Đột nhiên thấy giọng của mẹ mình ở ngoài cửa, Song Tử liền giật mình, cả người anh theo phản xạ mà đứng yên, không nhúc nhích.

Thấy bên trong không có bất cứ tiếng động gì, bà Tương Di có chút đề phòng, không lẽ nào là trộm? Bà tiếp tục lên tiếng để dò hỏi thử:

- Song Tử, con có ở trong đó không? Nếu không trả lời, mẹ sẽ xông vào đấy!

- Mẹ! Con đang thay đồ đi tắm, mẹ vào làm gì chứ!

Ngay lập tức, giọng của Song Tử trong phòng vang lên, bà Tương Di mới thở phào một tiếng, nhưng cũng lên tiếng nhắc nhở:

- Vậy sao không bật đèn lên? Làm mẹ tưởng trộm chứ!

- Con biết rồi, con sẽ bật đèn!

Nghe vậy, bà Tương Di mới chịu đi về phòng.

Thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, Song Tử mới khẳng định là mẹ anh đã rời đi rồi. Lúc này Song Tử mới bật đèn, lúc nãy là anh lẻn vào nhà, nên chưa dám bật đèn, sợ mẹ anh biết rồi mò vô. Sau đó, Song Tử nhặt mấy chiếc hộp mình vừa làm rớt và mang chúng đến bên giường.

Soạt!

Song Tử lột hai chiếc áo đang mặc ra, những vết thương do kẽm gai gây ra in thành mấy nốt trên lưng anh.

Thoát ẩn thoát hiện phía dưới những vết thương ấy, là một vết xăm hình con rết dài ngoằng và một vết sẹo.

----------------- End Chap 106 -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play