Phi Tù - Hắc Kỳ Tử
Chời ơi nhanh ghê, mới đó mà đã thứ 6 rồi 😂😂
Ta quên béng mất, cứ nghĩ là đã đăng chap rồi, đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy để đăng chap nè 😂
Chúc mọi người đọc vui vẻ nha !
======================
Xì xầm... xì xầm...
Cả sảnh tiệc đều râm ran những tiếng trò chuyện từ những vị khách mời. Bọn họ vừa thưởng thức tiết mục hát nhạc Trot của nữ ca sĩ nổi tiếng Loan Tuế Thiên. Nhưng chẳng ai biết được, bên trong phòng chờ lại xảy ra một việc lớn, đó là Hạ tiểu thư bỏ trốn.
Bà Lưu Tử Yên vẫn đang gọi điện vào máy của con gái mình, nhưng rồi mới phát hiện ra, điện thoại Thiên Bình đang để trên bàn.
- Sao rồi, đã tìm được con bé chưa?
Ông Hạ dò hỏi mấy cảnh vệ vừa chạy đến, bọn họ liền lắc đầu, ông Dương liền quay sang hỏi mấy nữ nhân viên kia:
- Khu vệ sinh thế nào rồi?
- Dạ thưa, phòng vệ sinh đều trống ạ!
- Chuyện này là sao chứ, con bé Thiên Bình này thật ngang bướng mà! _Bà Lưu Tử Yên tức giận, ông Hạ Thanh Triết đành xuống giọng với ông Dương Tề:
- Dương tổng, chúng tôi xin lỗi vì sự việc lần này! Một lần nữa, chúng tôi lại thất lễ rồi!
- Hạ tổng, ông không cần làm vậy, chuyện này chắc chắn có vấn đề! _Dương Tề không những không trách cứ nhà họ Hạ, ngược lại còn thấy có gì đấy không hợp lý. Theo con mắt nhìn người của ông, Thiên Bình không phải dạng người này.
Lúc này, ai cũng bấn loạn vì phát sinh ra sự cố ngoài ý muốn. Có lẽ, chỉ có An Lạp Hi là biết được bí mật của sự việc.
- Con thấy, chúng ta nên tiếp tục buổi lễ như bình thường, khi đến phần Thiên Bình bước ra, thì hãy nói lý do cô ấy vẫn chưa đến được, trong lúc đấy, mọi người ở đây vẫn tiếp tục tìm kiếm! _Song Tử đột nhiên cất tiếng, khiến những người khác cùng chú ý, anh tiếp tục:
- Còn nếu cứ giữ tình trạng này, đám người kia chắc chắn sẽ phát hiện ra chúng ta có chuyện!
Ông Dương Tề nhìn Song Tử bằng một ánh mắt hoàn toàn khác. Bình thường anh dửng dưng, ăn chơi không chịu học hành nghiêm túc khiến ông thấy nhàm chán, nhưng vừa rồi, Song Tử lại bình tĩnh đưa ra giải pháp, thật bất ngờ.
- Được, cứ theo lời con!
Ông Dương Tề chấp nhận đề xuất của Song Tử, rồi lệnh cho mọi người tiếp tục kế hoạch.
...
...
Tại một căn phòng đơn tầng hai trong khách sạn...
- Hmnn... Umnh....!!!
Thiên Bình vừa ra khỏi nhà vệ sinh, liền bị ai đấy bịt miệng và lôi đi xuống tận tầng hai. Cô nhìn lại mình thì phát hiện bản thân bị trói tay và bịt miệng lại. Cô nhìn đồng hồ trên tường, đã 21 giờ 20 phút rồi, buổi lễ đính hôn... Mặc dù cô không muốn cái đính hôn này, nhưng cô không thể phá hủy nó, bởi vì, nó cũng chính là thứ giúp cho có thể sống an nhàn hơn so với lễ đính hôn khác.
Nghĩ rồi Thiên Bình vội bước đến cánh cửa lớn, xoay ngược người lại, dùng tay vặn ổ khóa. Thật đáng tiếc, nó đúng là bị khóa rồi.
Ầm! Ầm!
Bất quá, Thiên Bình đành va người vào cánh cửa để tạo tiếng động, hy vọng có người nghe thấy.
Nhưng một lúc sau, cả người đều ê ẩm mà vẫn không thấy bất kỳ động tĩnh gì.
Tay, phải có tay mới phá khóa được.
Thiên Bình vội vàng tìm trong phòng vật sắc nhọn nào đó có khả năng làm đứt dây trói, liền phát hiện thấy một con dao gọt hoa quả ở chiếc tủ đầu giường. Tên hung thủ này thật quá ngu xuẩn đi.
Cởi trói xong, Thiên Bình liền tháo miếng băng dính trên miệng mình ra. Sau đó kiếm thứ gì đó đủ cứng để đập cái ổ khóa kia ra, nhưng đáng tiếc, chẳng có thứ gì đủ khả năng cả.
- !!!!
Bỗng, hình ảnh lối thông gió ở trên bức tường hiện ra khiến Thiên Bình bất giác cong môi. Polasti là một trong những khách sạn mang phong cách cổ điển, lối thông gió không xây theo đường ống, mà xây một cách đơn giản bằng một khung hình chữ nhật dài và hẹp ở gần trần nhà. Nếu như cô trèo lên đấy được, sẽ chui lọt ra bên ngoài thôi.
Mà mọi người đều biết đấy, Thiên Bình có tài lẻ về leo tường mà.
- Chết rồi, trễ những 40 phút, không biết buổi lễ đã đi đến đâu rồi!
Trong khi các khách mời đều đang đợi ở sảnh tiệc, thì có một quý bà đang lang thang ở bên ngoài hành lang. Người này trông vô cùng trẻ đẹp, mái tóc ngắn thật sự khiến bà thêm phần trẻ trung và sang trọng.
Soạt!
Đột nhiên, tiếng váy xuề xòa vang lên gây sự chú ý đến quý bà xinh đẹp đây, bà vừa quay sang nhìn thì gương mặt lộ ra vẻ hốt hoảng, khi thấy một thiếu nữ mặc váy dạ hội đang mắc kẹt trên lối thông gió của căn phòng ngay đó. Bà vội vàng hô toáng lên:
- Cô gái, từ từ, đừng vội, cô mà ngã xuống là nằm viện luôn đấy! Để tôi... để tôi gọi người trợ giúp! _Nói rồi bà la lớn:
- Bảo vệ! Bảo vệ! Có người gặp nguy hiểm!
Ầm!!!
Lời bà vừa dứt, cũng là lúc cô gái kia rớt xuống. Cả thân mình đều tiếp đất, khiến Thiên Bình choáng váng và đau đớn. Cô khó khăn gượng ngồi dậy, đầu óc quay vòng vòng, chẳng thể ngồi yên được. Người phụ nữ kia liền chạy đến, giúp đỡ cô:
- Cô bé, sao cô ngốc vậy, ta đã bảo từ từ rồi mà!
- Không còn nhiều thời gian... _Thiên Bình cất giọng nhàn nhạt, rồi gắng gượng đứng dậy, toan bước đi thì chập choạng ngã xuống, vết thương ở chân có vẻ nghiêm trọng hơn rồi, nhưng may sao có người phụ nữ kia đỡ kịp thời.
- Cô bé này cũng thật gan dạ quá đi, được rồi, cô muốn đi đâu, ta giúp cô! _Người phụ nữ bất đắc dĩ lên tiếng, bà cũng không nỡ bỏ mặc cô gái này. Thiên Bình lắc lắc đầu để mình tỉnh táo hơn một chút, khóe môi khẽ động:
- Sảnh tiệc tầng sáu!
- Hả?
Người phụ nữ này khá kinh ngạc, bà liền hớn hở dìu cô gái kia cùng đi:
- Trùng hợp thật, ta cũng muốn đến đó đây!
Lúc này, Thiên Bình mới nhìn rõ được người đã giúp đỡ mình, nhưng ngay sau đó, cô lại ngạc nhiên, mái tóc ngắn này... đây không phải là người ở trong bệnh viện, lao đến khóc lóc với Song Tử sao? Là mẹ của cậu ấy sao?
Sảnh tiệc...
"Quả nhiên, thiếu gia họ Dương ai ai cũng tài sắc vẹn toàn! Dương tổng, gen di truyền nhà ông cũng thật tốt a~"
MC sau khi giới thiệu nam chính trong lễ đính ước, liền nói vài câu đùa giỡn. Nhưng nãy giờ đùa giỡn quá nhiều rồi, giờ đã đến lúc giới thiệu đến nữ chính, nhưng mà, cô ấy vẫn chưa xuất hiện.
- Anh cứ làm theo chương trình đi! _Dương Tề khẽ nhắc nhở, MC liền nuốt nước bọt, rồi lên tiếng:
"Và không để quý vị đợi lâu, sau đây, tôi xin giới thiệu, ngọc nữ băng thanh của Hạ gia – tiểu thư xinh đẹp Hạ Thiên Bình!"
Clap... clap... clap...
Lời MC vừa dứt, tiếng vỗ tay liền vang lên rần rần. Bất cứ ai cũng tò mò muốn xem mặt của Hạ tiểu thư nổi tiếng với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia, có đúng như lời đồn hay không. Thế nhưng, vỗ đỏ cả tay mà vẫn không thấy ai bước ra.
Nhận ra bầu khí đang bắt đầu thay đổi, MC liền lên tiếng giải thích:
"Xin quý khán giả chớ sốt ruột, người bên trong vừa báo với tôi, Hạ tiểu thư đang giải quyết chút chuyện tế nhị!"
Thế nhưng, dưới con mắt của những người tinh đời như các vị trưởng bối lớn tuổi, bọn họ đã biết ngay là bên trong đã xảy ra chuyện, không khỏi bàn tán.
"Giải quyết chuyện gì chứ, nếu là chuyện vặt vẵn ấy, thì MC sẽ tìm cách kéo dài thời gian, chứ không phải nói thẳng thật như vậy!"
"Nhất định là có chuyện gì rồi, không lẽ Hạ tiểu thư bỏ trốn?"
"Chúng ta còn phải chờ đến khi nào nữa?"
"Chưa bao giờ thấy cái đính ước diễn ra gần một tiếng mà vẫn chưa giới thiệu xong hai đối tượng!"
"Xem bộ Dương gia và Hạ gia lần này phải mất mặt một lần rồi!"
- Chuyện này...
MC có chút hoang mang khi nhìn những người phía dưới đều đang bàn vô tán vào, nhưng sắc mặt của những người trong cuộc lại vô cùng bình tĩnh, khiến vị MC kia cảm thấy thật khó tin. Đột nhiên, ánh mắt Song Tử toát lên một tia xúc cảm, bỗng dưng anh lại chạy xuống phía dưới khán phòng.
- Ơ này Dương thiếu!
MC chưa kịp ngăn lại thì Song Tử đã chạy thẳng ra phía ngoài cánh cửa lớn của sảnh tiệc, khiến tất cả khách quan đều hướng ánh mắt nhìn theo.
Những người trên khán đài khẽ dõi mắt nhìn theo, liền thấy hình ảnh một người phụ nữ đang dìu một cô gái bước đến. Bà Lưu Tử Yên liền nhận ra, bất giác lên tiếng:
- Là Thiên Bình mà!
- Thiên Bình, cậu đã đi đâu vậy?
Song Tử chạy lại, nhìn thấy mái tóc hơi rối và chiếc váy của cô hơi nhăn nheo, liền chau mày:
- Bộ dạng này là sao... hả? _Rồi đột nhiên, anh nhận ra người phụ nữ đang giúp đỡ cô, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc:
- M... m...
- Suỵt! _Bà Tương Di liền khẽ ra hiệu, rồi nở một nụ cười dễ mến:
- Cậu đây rồi Dương thiếu, bạn gái của cậu đã xuất hiện rồi đây!
Lúc này, mắt Song Tử có chút xao động, người mẹ ruột của anh trước mặt anh lại xưng hô khách sáo với anh như vậy, trước bao nhiêu ánh mắt của người khác, chuyện này, chẳng khác gì bà lấy dao đâm anh một nhát vậy.
"Ô, xuất hiện rồi, Hạ tiểu thư đã xuất hiện rồi!" _Ông chú MC mừng rỡ phát biểu, sau đó lên tiếng:
"Xin mời hai vị thiếu gia, tiểu thư cùng nhau tiến lên khán đài để mọi người cùng chú ý ạ!"
Giọng nói của MC vang lên, nhưng Song Tử vẫn đẫn đờ người ra, Dương Tề ở trên khán đài nhận ra bà Tương Di, nét mặt liền sầm lại.
- Dương thiếu, MC đang mời cậu và vị tiểu thư này kìa!
Bà Tương Di một lần nữa ý tứ nhắc nhở đứa con trai ngốc nghếch của mình, Song Tử lúc này mới tỉnh ra, khẽ cúi đầu với bà và nói một câu:
- Cảm ơn... bà!
Nói rồi anh khẽ chỉnh lại gương mặt của mình, rồi nắm tay Thiên Bình bước đi.
Tạch!
Vừa bước một bước, chân Thiên Bình đã bị trẹo, gương mặt xinh đẹp khẽ chau mày... không xong rồi, cái chân chưa khỏi hẳn, lúc nãy lại ngã từ trên trần ngã xuống, vết thương mới đè lên vết thương cũ, đau đến khó mà chịu đựng được.
Song Tử lúc này mới chú ý hơn đến bộ dạng của Thiên Bình, anh đoán được phần nào nguyên do qua nét mặt của cô. Nếu là vết thương bình thường, Thiên Bình tuyệt sẽ không để lộ ra, nhưng nét mặt này quá rõ ràng, tức là vết thương rất nghiêm trọng.
- Thật là, tôi đã nói cậu đừng đi lung tung rồi!
Nói đoạn, Song Tử bất ngờ ẵm Thiên Bình lên, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người có mặt tại sảnh tiệc, ngang nhiên đi lên khán đài.
- Này, cậu mau thả tôi xuống!
Thiên Bình kinh động, liền phản bác hành động quá thể tự nhiên của Song Tử, nhưng anh chẳng đáp lại gì, nhất nhất bế cô đi về phía sân khấu. Thiên Bình có thể thấy được, những vẻ mặt kinh ngạc, trầm trồ, tò mò và hiếu kỳ của những người xung quanh, cô hận mình không thể biến mất ngay lập tức.
"Choa, đúng là tình yêu của tuổi trẻ, thật là lãng mạn quá đi, bọn họ quả là trai tài gái sắc đúng không quý vị!"
Giọng của MC vang lên, khiến cả khán phòng cùng reo hò ủng hộ. Lúc này, sắc mặt của ông Dương Tề mới dịu xuống, ba mẹ Thiên Bình và Ma Kết đều thở phào, chỉ có An Lạp Hi là sắc mặt không tốt.
Cuối cùng, hai nhân vật chính cũng xuất hiện đầy đủ. Lần này, những vị khách mời đều được chứng thực tầm mắt.
Thiếu gia Song Tử không những cao lớn, mà còn sở hữu một gương mặt đẹp tựa như tượng tạc, chân mày lưỡi kiếm, ngũ quan cân đối, đôi mắt vô cùng hút hồn. Mái tóc màu biển cả nay được vuốt gọn lên, khiến anh không còn là hình ảnh nghịch ngợm hay badboy của thường ngày nữa. Trên người Song Tử khoác lên bộ âu phục thanh nhã màu xanh đen, nhìn tổng thể, anh được bao trùm bằng một phong thái tiêu soái, phong hoa và lịch lãm.
Thiên Bình tiểu thư đã khiến cho những vị tiểu thư đài các khác một phen trầm trồ và ghen tỵ, bởi vẻ đẹp sắc sảo, mày thanh mắt phượng. Cô khoác lên người bộ váy voan màu đào cùng những họa tiết hoa đào tinh tế, sự pha trộn giữa những gam màu gần giống nhau khiến tổng thể chiếc váy vô cùng cuốn hút. Với thiết kế kín trên, xẻ dưới của chiếc váy, cùng với gương mặt mang nét đẹp băng lãnh khiến cả người Thiên Bình đều toát lên sự tế nhị và sang chảnh khó ai sánh bằng.
Hai vẻ đẹp, một nóng, một lạnh, kết hợp lại thật khiến người khác thấy thích thú và mong chờ.
Buổi lễ đính hôn vẫn tiếp tục và diễn ra vô cùng ổn thỏa. Cuối cùng, cũng đến lúc khai tiệc chiêu đãi khách mời.
- Thiên Bình, chân em đang bị thương, đừng đứng như vậy, không tốt đâu!
Song Tử từ khi nào đã lấy một chiếc ghế và đỡ Thiên Bình ngồi xuống, nhưng mà cái cách anh xưng hô, thật khiến Thiên Bình cảm thấy ớn lạnh, "em"???
- Chà, cậu chủ nhỏ thật là ga lăng nha, mọi thứ đều chiều chuộng và lo cho tiểu thư cả!
- Ta có nghe nói hai đứa cũng trải qua sự cố trong đợt cắm trại vừa rồi của trường Zodiac, hai đứa có sao không?
- Đa tạ sự quan tâm của Trương tổng, quãng thời gian đó chúng tôi đã cùng trải qua nhiều điều khó khăn, vết thương của Thiên Bình cũng là do sự cố đấy mà ra, vì thế mà tôi càng phải chăm sóc và quan tâm cô ấy nhiều hơn! _Nói rồi Song Tử đặt nhẹ tay lên vai Thiên Bình, rồi nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều:
- Anh đã mong chờ thời khắc này lâu lắm rồi, từ giờ, anh có thể dễ dàng dõi theo và ở bên cạnh em nhiều hơn!
Thiên Bình giật giật khóe mắt, cái thể loại kinh dị gì thế này, nhìn như vậy là muốn cô diễn kịch theo sao, cho cô xin đi. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Thiên Bình, ông Trương liền bật cười:
- Haha, Hạ tiểu thư là cô gái lạnh lùng thật mà, thú vị lắm, thú vị lắm!
- Đúng đó ngài Trương, cô ấy chưa bao giờ nói mấy lời bay bướm với tôi cả, vì vậy tôi lại càng thích cô ấy hơn!
- Hahaha, phải, hai người như nam chân trái cực, rất thu hút đối phương nha!
Song Tử và ông Trương nói chuyện vui vẻ với nhau, còn Thiên Bình thì nhàm chán nhìn xung quanh. Ba mẹ cô đang bận tiếp khách ở bên kia, ông bà Dương cũng đang nói chuyện với những vị khách khác. Cô chính là đang tìm kiếm người phụ nữ kia, nếu như bà ấy là mẹ của Song Tử thật, vậy thì khi đến đây, ông bà Dương sẽ phản ứng thế nào?
- ...!
Ánh mắt Thiên Bình có chút sắc thái, cô khẽ đưa tay lên chào lại người kia, người đang tiến về phía cô và Song Tử.
- Thiên Bình, chân em không sao chứ?
Ma Kết bước đến, liền cất giọng hỏi thăm. Song Tử vừa nghe thấy giọng này, sắc mặt có chút biến đổi. Thiên Bình trả lời với ngữ điệu bình bình:
- Lúc nãy bất cẩn, nên có chút vấn đề, nhưng không nghiêm trọng, cảm ơn thầy!
- Ai dà, khách sáo làm gì chứ, chúng ta giờ không phải là người một nhà rồi sao! _Ma Kết mỉm cười ôn nhu với Thiên Bình, sau đó lên tiếng đùa:
- Em có thể gọi thầy là anh hai cũng được!
- Hahaha... _Bất chợt giọng cười của Song Tử vang lên, khiến Thiên Bình chưa kịp trả lời Ma Kết, rồi anh nhìn Ma Kết:
- Anh trai, anh đùa nhầm người rồi, anh cũng biết Thiên Bình là người thế nào mà!
Cả Ma Kết và Thiên Bình đều bất ngờ khi Song Tử lại có thể nói chuyện với Ma Kết, kỹ năng diễn kịch của người này, thật khiến người khác khâm phục.
- Ahaha... anh quên mất, Thiên Bình của chúng ta nổi tiếng là nữ hoàng băng giá của trường mà! _Ma Kết cũng bật cười vài tiếng, sau đó cười trừ với Thiên Bình:
- Thầy xin lỗi nhé, Thiên Bình!
- Chà, đúng là một cảnh hiếm thấy nha!
- Đúng vậy, trước giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy hai anh em Dương thiếu cùng có mặt tại một buổi tiệc!
- Quả nhiên là mở rộng tầm mắt!
Bỗng nhiên, có rất nhiều người bu đến chỗ Song Tử, Ma Kết và Thiên Bình. Bọn họ đều trầm trồ và ngạc nhiên nhìn hai anh em Ma Kết, cứ như thấy một hiện tượng kỳ lạ xảy ra vậy.
Song Tử có chút phiền toái, anh lại phải đóng kịch thêm nữa sao?
Bất chợt, hình ảnh một người phụ nữ bước theo sau một người đàn ông lọt vào ánh mắt của Song Tử, khiến anh có chút dao động.
- Xin lỗi mọi người, tôi đi vệ sinh một chút! _Nói rồi anh quay sang Thiên Bình, mỉm cười:
- Em ở lại với Ma Kết, chờ anh một chút nhé!
Sau đó Song Tử trực tiếp rời đi, khiến cho Ma Kết và Thiên Bình có chút hiếu kỳ, vì hai người đều nhận ra tia xúc cảm thật sự trong ánh mắt kia.
- Con trai, đi đâu vậy?
Song Tử vừa định đi vào phòng chờ thì có một người phụ nữ đang đứng đấy, có lẽ bà đã đợi anh từ trước. Song Tử nhìn vẻ mặt dửng dưng của người phụ nữ này, trong lòng dấy lên một cảm xúc chán ghét, anh toan bước qua bà như không thấy gì, nhưng bà ta lại lên tiếng:
- Hạ tiểu thư đã biết người đàn bà đó chưa nhỉ? Vừa rồi ta thấy bà ta cùng Hạ tiểu thư đến, trông có vẻ là chưa biết gì ha! _Nói rồi, bà ta đổi thành giọng thách thức:
- Hay là để ta nói cho bọn họ biết, bà ta là một tiểu tam đã phá hoại gia đình của người khác, à không, bà ta... _Nói đến đầy, An Lạp Hi nhếch khóe môi, ánh mắt vô cùng khinh bỉ:
- Là gái đứng đường đã hết hạn sử dụng mới đúng!
- An Lạp Hi...
Lời bà An Lạp Hi vừa dứt, thì giọng nói của Song Tử cất lên, gọi thẳng họ và tên của bà ra. Đoạn, Song Tử đưa đôi mắt màu xanh, đôi mắt mà bà ta căm ghét nhất, nhìn với biểu cảm vô thần, giọng nói cũng mang chất thách thức:
- Nếu có gan làm chuyện đó, thì cứ làm đi... _Nói đoạn, khóe môi anh cong lên:
- Tôi chờ xem Dương Tề sẽ làm gì bà! Tuy nhiên, nếu tôi nghe từ miệng bà thốt lên những từ liên quan đến mẹ tôi... _Đột nhiên, ánh mắt Song Tử trở nên sắc lạnh, khiến người khác nhìn vào lại có cảm giác nghẹt thở, anh tiến đến, ghét sát vào tai An Lạp Hi, từng từ, từng từ vang lên vô cùng rõ ràng:
- Tôi sẽ khiến bà trở thành "gái đứng đường hết hạn" thật sự!
- Mày!!!!
An Lạp Hi bị dọa cho khiếp sợ, nhất thời không biết phản bác lại, chỉ có thể tức tối thốt lên một chữ kia. Mặc dù Song Tử đã bỏ đi, nhưng sát khí của nó vẫn đang vây hãm bà, khiến bà ta mất bình tĩnh một chút... Những lời nói đó, dù chỉ từ miệng của một thằng nhóc chưa rành sự đời, nhưng sao lại ám ảnh đến vậy.
Phòng nghỉ ngơi đặc biệt – không phận sự, cấm đến gần...
Ông Dương Tề và bà Mạc Tương Di cùng vào trong căn phòng này. Tuy nhiên, bầu khí trong này vô cùng ngột ngạt, có thể thấy, lãnh khí của người đàn ông hoàn toàn áp đảo, khiến người phụ nữ kia như một chú thỏ bé nhỏ trước mặt mãnh hổ vậy.
- Mạc Tương Di, đây là nơi em được đến sao?
Giọng nói trầm khàn của Dương Tề vang lên, kéo nhiệt độ trong căn phòng này xuống đến mức thấp nhất. Tương Di có chút lúng túng, bà ấp úng giải thích:
- Chủ tịch... em biết mình không được... đến đây, nhưng...
- Dù biết nhưng vẫn đến? _Giọng người đàn ông này bao giờ cũng lãnh khốc, khiến đối phương quả thực rất khó để nói chuyện tự nhiên, bà Tương Di khẽ nuốt một ngụm nước bọt:
- Em muốn xem mặt đối tượng của Song Tử...
- Chẳng phải đã có ảnh ta gửi qua sao? _Ánh mắt Dương Tề vô cùng lãnh khoát, khiến bà Tương Di có chút bức bối trong lòng:
- Nhưng em muốn một lần nhìn thấy con bé ở ngoài đời thật, em cũng muốn nói chuyện với con bé m...
- Đó không phải chuyện của em!
Lời nói dứt khoát của Dương Tề cắt ngang câu của Tương Di, khiến bà có chút ngoài ý muốn. Nhìn sắc mặt nghiêm nghị của ông, bà liền cảm thấy ấm ức:
- Chủ tịch? Song Tử là con trai em, chuyện hôn sự của nó tại sao lại không phải chuyện của em?
- ...
Ông Dương Tề không đáp lại, ánh mắt cũng không hướng về phía bà. Tương Di liền lên tiếng:
- Em không thể quang minh chính đại làm mẹ thằng bé, được, em chấp nhận! Em không thể gặp gỡ nó trước mặt những người khác, em cũng chấp nhận! Em suốt đời này chỉ có thể gặp nó ở nhà riêng, em cũng chấp nhận! Nhưng cuộc sống hôn nhân sau này của thằng bé, em không muốn nó giống như em, phải đóng kịch và cam chịu cả một cuộc đời! Em muốn tiếp xúc một chút với hôn thê của nó, cũng không có quyền sao? Sau này em sẽ không có cơ hội được gặp cô gái đó nữa, hay là anh muốn em giả làm người giúp việc tại biệt thự của anh và An Lạp Hi thì anh mới cho phép?
- Em tốt nhất là ngưng cái suy nghĩ gặp gỡ Hạ Thiên Bình đi!
Rốt cuộc, Dương Tề cũng lên tiếng, dập tắt hoàn toàn mọi ý nghĩ của Tương Di, khiến bà tức tối:
- Tại sao chứ? Em sẽ không để lộ thân phận mà, em chỉ nói chuyện xã giao thôi, em sẽ không làm ảnh hưởng đến chủ tịch và Song Tử đâu, xin anh hãy để em được gặp con bé!
- Em cố gắng như vậy để làm gì, con bé cũng đâu phải con của em! _Dương Tề nhạt nhạt đáp lại, rồi đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn bà Tương Di:
- Một là em tự rời khỏi đây, hai là ta cho người hộ tống em về, hãy chọn lựa đi!
- Vậy anh cho em đến chào hỏi một câu với con bé có được không, lúc nãy em thấy nó bị thương...
- Thư ký Lương, chuẩn bị một chiếc xe, đón người ở phòng đặc biệt tầng 6 về biệt thự ở Noblest!
Bà Tương Di chưa kịp nói xong, thì giọng của Dương Tề vang lên, nhưng là ông nói chuyện với thư ký qua điện thoại. Dứt lời, ông lạnh nhạt rời đi, và để lại một câu cho bà:
- Em nên biết thân biết phận đi, nếu không muốn cuộc sống của Song Tử đảo lộn!
Cạch!
Nhìn bóng lưng lãnh khoát kia rời đi, bà Tương Di suy sụp tại chỗ. Bà đã làm gì quá đáng sao? Tại sao lại dứt khoát nghiêm cấm bà như vậy? Người khác sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của bà sao?
- Hmn!
Ông Dương Tề vừa bước khỏi cửa, đã nhìn thấy Song Tử. Nhìn vào đôi mắt màu xanh lạnh lẽo trên gương mặt Song Tử, ông giống như đang nhìn vào chính mình của trước đây. Có lẽ nó đã nghe thấy những gì mà ông và Tương Di nói với nhau, vì vậy mà Dương Tề đã lên tiếng trước:
- Hạ Thiên Bình là người nhạy bén, nếu để mẹ con tiếp xúc, chắn chắn con bé sẽ sinh nghi!
- Tôi sẽ gặp mẹ...
Pặc!
Song Tử không bỏ vào tai những lời kia, toan xông vào căn phòng thì bị ông Dương Tề giữ lại, sau đó là ngữ điệu nhàn nhạt của ông:
- Thời điểm này, người đó không phải mẹ của con!
- ...
Thấy Song Tử im lặng, Dương Tề liền thả tay anh ra, cất giọng trầm trầm rồi bước đi:
- Buổi lễ đang tiếp diễn, đừng làm ta mất mặt!
- ...
Bàn tay Song Tử siết chặt lại, cả cơ thể đều đang gồng lên, trông hệt như người anh có chứa thuốc nổ và đang chuẩn bị nổ tung vậy. Khẽ cắn môi, Song Tử cố gắng kiềm nén lại sự tức giận của bản thân, mọi cảm xúc lúc này đều bị nuốt vào bên trong, khiến anh bị mắc nghẹn và vô cùng khó chịu.
Tại sảnh tiệc...
Thiên Bình nhìn xung quanh, vẫn không thấy người phụ nữ tóc ngắn kia đâu, chân cô lại không thể đi lại nhiều, vì vậy, việc tìm kiếm liền bị trì trệ. Buổi tiệc cũng sắp tàn, mà vẫn chưa thấy Song Tử quay lại, cậu ta chắc đi tiếp mấy quý ông giàu có khác rồi.
- Thầy, thầy có thể đưa em đến cổng sảnh tiệc không?
Bất quá, Thiên Bình đành nhờ Ma Kết, Ma Kết tuy có chút thắc mắc, nhưng vẫn đồng ý giúp Thiên Bình đi đến chiếc cổng đón khách.
- Em đang kiếm ai à?
Thấy Thiên Bình dáo dác nhìn xung quanh, Ma Kết buộc miệng hỏi. Lúc này, Thiên Bình mới cẩn trọng hơn một chút. Ma Kết cũng biết mẹ ruột của Song Tử, không nên để thầy ấy biết cô đang tìm bà, vì vậy, cô mới đáp:
- Em đang tìm một người bạn, hình như cũng có mặt ở đây!
- À, vậy người đó thế nào...
- Hạ tiểu thư!
Lời Ma Kết còn chưa nói xong, liền thấy những cô gái trẻ khác đang bước tới, nhìn cũng tầm tuổi của Thiên Bình. Bọn họ chính là những tiểu thư đài các đến từ các tập đoàn khác. Có vẻ như đây sẽ là cuộc trò chuyện của thiếu nữ, vì vậy Ma Kết cũng ý tứ đi ra chỗ khác, dành không gian riêng tư cho bọn họ.
Nhưng không, có một vài cô gái xinh đẹp đã tiếp cận với Ma Kết, khiến kế hoạch của anh cũng không mấy trọn vẹn.
- Hạ tiểu thư, cô và Dương thiếu gia học chung lớp thật sao?
- Thú vị quá, có phải đó là trường cao trung Zodiac không?
- Tôi cứ luôn thắc mắc con gái của đại minh tinh Lưu Tử Yên như thế nào, quả nhiên là di truyền, thật ganh tỵ a~
- Tôi thấy cô và Dương thiếu rất dễ thương đó!
Đối với mấy câu hỏi này, Thiên Bình chỉ trả lời qua loa. Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trong những buổi tiệc của giới thượng lưu, hóa ra đám con gái chỉ nói những chuyện nhàm chán này, thật vô vị. (Chị nói như chị là con trai vậy Thiên Bình)
- !!!
Đột nhiên, ánh mắt vô thần của Thiên Bình toát lên một tia cảm xúc, cô đã tìm thấy người rồi.
- Xin lỗi, tôi đi ra đây một chút!
Nói rồi Thiên Bình khập khiễng bước đi, Ma Kết nhìn thấy, định đến giúp thì lại bị những vị tiểu thư này bao vây, đến lúc thoát được rồi thì phát hiện, Thiên Bình đang đi về phía của người phụ nữ tóc ngắn quen thuộc kia.
- Dì xinh đẹp! Dì xinh đẹp!
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Thiên Bình cất lớn giọng để gọi một người xa lạ. Bà Tương Di đang được thư ký Lương hộ tống, nghe thấy giọng nói có vài phần quen thuộc vang liền, liền quay sang nhìn, thì thấy cô gái mà bà vừa gặp lúc nãy đang đi đến.
- Hạ tiểu thư, con đừng bước nữa!
Bà Tương Di vội vàng chạy đến, nhìn thấy cô gái khập khiễng bước đi, khiến bà không muốn chút nào. Phải, đây chính là người mà bà muốn gặp nhất – vị hôn thê của Song Tử.
- Con bé này, ta đã nói con đừng di chuyển nữa mà, chẳng phải con đang bị thương sao?
Bà Tương Di đỡ lấy Thiên Bình, cất lời lo lắng. Thiên Bình không có biểu cảm gì, chỉ lên tiếng trầm trầm:
- Dì xinh đẹp, lúc nãy được dì giúp đỡ, cho con gửi lời cảm ơn!
- Hả? _Bà Tương Di có chút ngạc nhiên:
- Con ra đây, chỉ để cảm ơn ta thôi sao?
- Con không muốn mang nợ người khác, dù chỉ hai từ cảm ơn! _Thiên Bình nhàn nhạt đáp, sau đó nhìn người phụ nữ trước mặt:
- Con có thể... biết tên của dì được không?
- Hả?
Bà Tương Di một lần nữa bất ngờ về Thiên Bình, cô gái này, hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của bà. Bà chăm chú ngắm nhìn gương mặt của cô, các đường nét đều rõ ràng và xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, kiêu sa và lãnh sát.
- Dì! _Thiên Bình khẽ nhắc khiến bà Tương Di mới chú tâm lại:
- À được, tên ta là Mạc Tương Di!
- Còn con là Hạ Thiên Bình!
Thiên Bình chìa tay ra bắt tay với bà, sau đó mỉm cười:
- Sau này có duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhau!
- Hahaha... được! Ta thấy thích con rồi đấy!
Bà Tương Di cười lớn, nhưng trong lòng không khỏi chua xót, có thể gặp lại nhau nữa sao. Trước khi rời đi, bà Tương Di còn dịu dàng lên tiếng:
- Con hãy hòa hợp với Song Tử nhé, thằng bé trông không đáng tin thế thôi, nhưng nó là người tốt đấy!
Nói rồi bà Tương Di cùng vị thư ký kia rời đi. Thiên Bình có chút đăm chiêu, cô đã có câu trả lời, người phụ nữ này chính là mẹ của Song Tử.
- Thiên Bình!
Thấy bà Tương Di đã đi, Ma Kết mới dám bước ra. Thiên Bình với bà ấy có quan hệ gì, anh không thể không tò mò:
- Em quen người đó à?
- Không, lúc nãy dì ấy đã giúp đỡ em nên em chỉ cảm ơn thôi!
Thiên Bình đáp lại với ngữ điệu bình thản, sau đó quay người bước vào trong với sự giúp đỡ của Ma Kết.
- Nhưng mà thầy, em có chuyện muốn nói!
- Em cứ nói đi, thầy nghe đây! _Ma Kết mỉm cười, nụ cười thường thấy ở trên lớp.
- Lúc em đi vệ sinh, đã có người tấn công và nhốt em vào một căn phòng dưới lầu hai!
Thiên Bình vừa dứt lời, là lúc nụ cười của Ma Kết tắt ngúm.
...
Phòng chờ...
Sau khi buổi lễ đính ước kết thúc, hai bên gia đình liền ngồi lại cùng nhau.
Thứ nhất là để nhắc lại những thỏa thuận từ đính ước.
Thứ hai là tìm ra kẻ hãm hại Thiên Bình.
- Thiên Bình, con có nhớ kẻ đã ra tay với mình không?
Ông Hạ lên tiếng trước, Thiên Bình khẽ lắc đầu, cất giọng bình bình:
- Hắn ta tấn công từ phía sau, tuy không thấy mặt, nhưng con khẳng định, đó là một người đàn ông!
Cạch!
- Dương tổng, chúng tôi đã xem lại camera và phát hiện được đối tượng rồi ạ!
Một người cảnh vệ bước vào báo cáo, sau đó đưa laptop đã chép file ghi hình kia cho mọi người cùng xem. An Lạp Hi lập tức toát mồ hôi, bà quên béng mất khắp khách sạn đều có camera, thật bất cẩn. Tuy nhiên, bọn họ vẫn chưa thể đoán được hung thủ là ai, bởi tên này đã bịt mặt kín mít, ngay cả mắt cũng đeo kính.
- Điều tra người đàn ông này, từ lúc bắt đầu xuất hiện đến lúc ra về! Khách sạn này đã được ta thuê hết, chắc chắn hắn sẽ không thoát được! Cho dù có lật tung cả thành phố này, cũng phải tìm cho ra!
Ông Hạ lập tức ra lệnh cho những người cảnh vệ kia. Sắc mặt ông đanh lại, dám giở trò với con gái của ông sao, thật to gan. Ông Dương Tề cũng lên tiếng:
- Chắn chắn hắn ta có người đứng phía sau, tóm luôn cả kẻ đấy cho ta, đụng đến con dâu tương lai của Dương Tề này, kẻ đó sẽ phải trả giá!
Thiên Bình giật mình nhìn hai người đàn ông kia... dù cô là nạn nhân, cô cũng thấy lạnh gáy đây.
- Nhưng mà, Song Tử đâu rồi? _Bà Lưu Tử Yên lên tiếng, buổi lễ đính ước đã kết thúc, nhưng Song Tử vẫn chưa vào phòng chờ.
Cạch!
Lúc này, cánh cửa phòng lại được mở ra, hai người nhân viên xuất hiện... cùng với Song Tử đang say khướt. Những người có mặt tại phòng này, đều bị ngoài ý muốn, đặc biệt là ông Dương Tề.
- Song Tử!
Ma Kết là người phản ứng nhanh nhất, liền bước đến giúp hai nhân viên kia đỡ lấy Song Tử. Thiên Bình có chút chau mày nhìn bộ dạng như bị đánh thuốc mê của Song Tử, cậu ta đã uống bao nhiêu để thành ra cái dạng này? Buổi tối ở bãi cắm trại, chẳng phải tửu lượng của cậu ta rất tốt sao?
- Uống nhiều trong ngày vui là chuyện bình thường đấy mà! _Lưu Tử Yên cười trừ, để xua tan bầu khí hơi kỳ lạ ở đây. Bà cầm bản thỏa thuận lên:
- Nếu đã điều tra xong vụ việc kia rồi thì chúng ta nên xem tới bản thỏa thuận và quy ước ở đây thôi!
Thiên Bình nhàm chán cầm bản hợp đồng lên, và rồi một dòng chữ cực kỳ khó nhìn đập vào mắt cô.
"Sau buổi lễ đính hôn, cả hai sẽ cùng nghỉ ngơi ở phòng connecting room*"
*Connecting room là loại phòng khách sạn đặc biệt, đây là hai phòng riêng biệt nhưng có cửa thông nhau.
Đây cũng chính là hàng đầu tiên trong bản thỏa thuận, không chỉ Thiên Bình, mà những người khác cũng đều đọc ra. Ba Lưu Tử Yên nhìn ra sắc mặt của con gái mình, không giấu nổi nụ cười duyên dáng.
Sau khi đọc xong bản thỏa thuận, Thiên Bình mới thấy cuộc đời nó còn khắc nghiệt hơn trong phim.
Có năm điều khiến cô thấy vô cùng phiền phức.
Thứ nhất, mỗi thứ bảy – chủ nhật hàng tuần, cô đều phải sang nhà của Song Tử ở. Mẹ cô giải thích, bình thường ba mẹ cô đã rất bận rộn, không ở nhà nhiều, vì vậy, để Thiên Bình không thấy cô đơn, cô sẽ đến nhà họ Dương chơi. Cũng coi như tiếp xúc nhiều với hôn phu hơn.
Thứ hai, mỗi tháng cô và Song Tử sẽ dùng bữa tối với cha mẹ hai người một lần. ba cô nói, như vậy để những đấng sinh thành sẽ biết được tình trạng "yêu đương" của hai người.
Thứ ba, nếu một trong hai người có bạn gái hoặc bạn trai, thì Dương gia và Hạ gia sẽ khiến người bạn gái/ bạn trai kia không dám xuất hiện trước mặt hai người nữa. Đọc đến đây, Thiên Bình có chút lạnh người, nghiêm trọng vậy sao. Ông Dương Tề giải thích, đó cũng là muốn cuộc hôn nhân sau này sẽ được trọn vẹn và bảo đảm được tình cảm dành cho nhau giữa cô và Song Tử. Ông cũng nói thẳng luôn, là để hai người không thể phá hủy cái đính ước này. (Thiệt là cao tay a~)
Thứ tư, sau khi học xong cao trung, hai người lập tức về chung một nhà, hay nói cách khác, chính là sống thử.
Thứ năm, hôn lễ sẽ được tổ chức sau 5 năm nữa.
Những điều trên, cô không nghĩ nó lại dành cho một nữ sinh cao trung. Cô ruốt cuộc đã làm phải điều cấm kỵ gì ở kiếp trước, mà kiếp này cô phải chịu phạt như thế?
- Thiên Bình, con còn ý kiến gì nữa không? _Lưu Tử Yên lên tiếng sau khi Thiên Bình đóng bản thỏa thuận lại. Ý kiến sao, cô có quyền ý kiến sao, nực cười. Nghĩ rồi Thiên Bình nhàn nhạt đáp:
- Không! _Nói rồi cô đứng lên, cúi chào những bậc trưởng bối:
- Con mệt rồi, xin phép mọi người!
- Được! _Ông Hạ chiều chuộng con gái, ông Dương Tề cũng lên tiếng:
- Người đâu, đưa tiểu thư về phòng!
-_-!!!
Mặt Thiên Bình đen kịt, quên một điều trong các điều khoản thôi cũng không được sao?
Ngay tức khắc, có hai nữ nhân viên bước đến, một người dẫn đường, một người đẩy chiếc xe lăn đến. Vừa rồi ông Hạ đã cho người mua chiếc xe lăn này đến, để con gái ông có thể dễ dàng đi lại.
Cạch!
Lúc Thiên Bình dừng trước cửa phòng, cũng là lúc Ma Kết từ bên trong bước ra, anh nhìn cô học trò, rồi cười tủm tỉm, tay đặt lên vai Thiên Bình giống như trao phó một chuyện quan trọng:
- Thiên Bình, chúc em vui vẻ nhé hí hí!
-_-!!!
Nhìn sắc mặt giăng đầy hắc tuyến của Thiên Bình, Ma Kết vội hắng giọng lại, làm bộ thanh lịch, khẽ vỗ vai cô rồi cáo từ:
- Thầy đi trước đây, tạm biệt em!
- Chào thầy!
Giọng của Thiên Bình nhàn nhạt, Ma Kết cũng đã quá quen, nên vui vẻ bước đi. Cái thái độ ung dung và thư thái của Ma Kết... thật chướng mắt mà.
Cạch!
- Được rồi, hai người về đi!
Thiên Bình vào bên trong, rồi ra hiệu cho hai nữ nhân viên kia có thể đi. Bọn họ khẽ cúi chào cô rồi ra về. Thiên Bình khẽ quan sát căn phòng, cách bày trí khá giống với một căn hộ mini. Có hai chiếc giường ở hai gian phòng khác nhau, lối thông nhau giữa hai phòng cũng có cánh cửa, như vậy thì cũng giống như hai người ở hai phòng khác nhau thôi. Chỉ có điều, phòng tắm lại nằm bên gian phòng của Song Tử.
~Brm... Brm...
Bỗng, điện thoại của Thiên Bình rung lên, nhìn thấy tên người gọi, Thiên Bình hơi ngạc nhiên, giờ này cũng đã hơn 12 giờ đêm rồi.
- Sao vậy, nằm mơ thấy tớ chết nên giật mình tỉnh dậy và gọi điện? _Ngữ điệu của Thiên Bình có chút đùa cợt, người bên kia liền cằn nhằn:
-[ Đừng có đoán già đoán non, bổn thiếu gia đây gọi cậu là để hỏi thăm tình hình bên cậu đấy!] _Tông giọng ngang ngang này, đích thị chỉ có Sư Tử.
- Đang chuẩn bị đi ngủ, thì cậu lại gọi đến, nói xem, có phải là phá hoại không?
-[Khi nào tớ gọi trúng lúc cậu đang ngủ thì mới gọi là phá! Sao rồi, vui chứ hả?]
Bla... bla...
Cuộc trò chuyện của Sư Tử và Thiên Bình diễn ra cũng khá dài. Đến lúc Thiên Bình cúp máy, thì đồng hồ đã điểm một giờ thiếu. Không sao, ngày mai là chủ nhật mà, ngủ trễ một chút cũng không sao.
Thiên Bình đi sang phòng của Song Tử để sử dụng nhà tắm tẩy trang. Lúc đi ra, mới chú ý đến dáng người đang nằm của Song Tử. Cậu ta từ khi nào lại một chân trên giường, một chân dưới sàn trông cực kỳ khó coi thế kia, giày cũng chẳng thèm cởi ra.
Chẳng lẽ phải giống như trong phim, cô phải chăm sóc cho cậu ta nữa sao?
Phịch!
- Ha... ha...
Thiên Bình thở hổn hển, để lôi Song Tử nằm đàng hàng trên chiếc giường, cô phải tốn sức hơn tưởng tượng. Cậu ta có thể cõng được Ma Kết chạy trong rừng, cũng đủ hiểu sức nặng của cậu ta hẳn phải thuộc dạng cao thủ. Sau một lúc thở gấp, Thiên Bình mới lấy được sức lại, cô bò xuống cuối giường để tháo giày cho Song Tử, rồi giúp anh cởi chiếc áo khoác vest ngoài ra.
- Hmn...
Song Tử khẽ trở người, khiến Thiên Bình thật muốn đạp anh một cái. Tỉnh dậy đi, đừng mơ màng nữa, tỉnh dậy mà tự lo cho mình đi. Nhưng hình như tiếng lòng của cô, Song Tử không nghe được thì phải.
Nhìn nút áo sơ mi cao cổ của Song Tử, trông thật khó thở, cậu ta không thể vì khó thở mà vô thức tự cởi nút áo cho mình sao?
Soạt!
Pặc!
Đột nhiên, khi Thiên Bình di chuyển tay xuống nút áo thứ ba, cổ tay cô đột nhiên bị chụp lại. Còn chưa kịp hoàn hồn, thì giọng nói trầm nhạt vang lên:
- Ai cho cậu tự tiện đụng vào người tôi?
- Hmn...
Thiên Bình còn chưa nhận ra tình huống này, thì đôi mắt kia chợt mở ra, nhưng đôi mắt này không hề quen thuộc đối với cô, cảm giác lạnh lẽo và xa lạ này, không giống Song Tử. Dù là Song Tử trên lớp hay Song Tử ở với một mình cô, đều không phải. Người trước mặt cô, lãnh khốc và sát khí.
Phịch!
Bất chợt, cô bị lật ngược xuống , trong nháy mắt đã bị Song Tử nằm đè lên, cả hai tay cô bây giờ đều đang bị khóa chặt ở hai bên. Cô đưa đôi mắt vô cảm nhìn Song Tử, ngữ điệu vẫn nhàn nhạt:
- Cậu muốn gì?
- Tôi muốn gì? _Song Tử nhại lại câu của Thiên Bình, ánh mắt băng sát kia vẫn không thay đổi, càng nhìn vào đôi mắt ấy, càng không thấy ánh sáng, khóe môi anh cong lên:
- Tôi muốn nhìn thấy cậu khóc!
------------ End Chap 103 ------------------
Cả hơn 7000 từ đó 😂😂