Yahhhh!!!! Lúc kết thúc truyện Zodiac High School, ta đã dặn lòng nếu viết truyện mới thì sẽ kết thúc trong vòng khoảng năm mấy chap thôi. Vậy mà giờ đã sang chap 100 rồi mà vẫn chưa ra đâu vào đâu huhu T^T

May mắn sao ta có những độc giả vô cùng kiên nhẫn dõi theo câu chuyện ta viết đến tận bây giờ.

À, chúc mọi người buổi tối vui vẻ nhé! Và đừng quên "Thành Phố Zodiac" nha <3

Bài trên là Mikrokosmos - BTS nha!

===============

 Bệnh viện Zodiac...

~Sakka Bumtaewora~ Bow wow wow~

Bảo Bình vừa đến cổng bệnh viện, thì nhạc chuông điện thoại đã reo lên.

- Bà ngoại? Chuyện gì thế ạ?

-[ Con lại đi ra ngoài à Bảo Bình? Nhà trường cho nghỉ mà!] _Giọng của bà ngoại Bảo Bình vang lên từ chiếc điện thoại, khiến cô thở dài:

- Con đi thăm thầy giáo, bà cũng biết giờ này mọi ngày con đều đi mà!

- [Ủa vậy hả, à vậy con đi đi, ta tưởng con đi chơi chứ!]

Bà của Bảo Bình đổi giọng ngay lập tức, hoàn toàn dễ dãi với cô, khiến cô bó tay.

- Vậy con cúp máy đây!

Pip!

Bà ngoại cũng thật là.

- !!!!

Bảo Bình vừa cất điện thoại vào túi, liền khựng người lại khi có một bóng người đi ngang qua cô. Theo phản xạ, cô liền nhìn theo người đó, chỉ thấy một bóng lưng cao lớn, mũ lưỡi trai che kín đầu, nhưng tóc thì không thể giấu được – màu xanh.

Song Tử?

Nhưng nếu là Song Tử, thì tại sao đi ngang qua cô lại như người dưng như vậy?

Phòng bệnh đặc biệt...

Cạch!

Bảo Bình mở cửa bước vào, căn phòng vẫn trầm lặng và yên tĩnh như vậy. Quả nhiên cô vẫn rất ghét cái mùi của phòng bệnh, khó chịu. Nhưng Ma Kết cũng thật đáng thương, tình trạng sức khỏe như vậy mà lại không có người nhà chăm sóc. Mấy ngày qua cô đều đều đặn đến thăm Ma Kết, nhưng chưa một lần nào gặp người nhà của anh. Chỉ có một người đàn ông trông như vệ sĩ đứng trong phòng căn chừng.

- Hmnn...

Bảo Bình nhận ra một điều khác lạ so với thường ngày, có một túi vitamin và chất dinh dưỡng được đặt ở bàn cạnh giường, cô liền hỏi người vệ sĩ kia:

- Cái này... ai mang đến vậy ạ?

- Tôi không biết, có y tá đưa vào, bảo là một cậu thanh niên cao lớn gửi đến! _Người vệ sĩ trả lời, khiến Bảo Bình có nghi ngờ một người.

Thanh niên cao lớn? Vậy là Song Tử thật sao?

...

...

Khu Wet...

Nhà Cự Giải...

- LÂM – TỬ - HÀN!!!! Mày lại đi đâu đấy? Ăn mặc như thế là sao?

Cự Giải đang ngồi trong phòng khách xem chương trình giải trí, vô tình thấy thằng em phóng từ trên lầu chạy thẳng ra ngoài, mặc đồ vô cùng bắt mắt và chất, liền lớn tiếng.

Lâm Tử Hàn vừa ra đến cửa, bị giọng của Cự Giải làm cho nổ tai. Chưa kịp định hình, đã cảm thấy sát khí ở phía sau lưng.

- C... Chị hai?...

- Nói! Mày tính đi đâu?

Cự Giải nắm cổ áo của Tử Hàn, nhìn mặt cô trông vô cùng kinh dị, khiến Tử Hàn toát mồ hôi:

- E... Em tính đi thăm chị Thiên Bình!

- Thật chứ? _Cự Giải nhíu mày, vẻ mặt vẫn đa nghi, Lâm Tử Hàn liền đưa điện thoại ra:

- Chị có thể gọi điện xác minh!

Pặc!

Cự Giải giật lấy điện thoại của Tử Hàn, bấm vào lịch sử cuộc gọi... Không có?

- Hê hê hê, bye bye chị hai ngốc nghếch! Em đi họp lớp tý rồi về!

Tử Hàn nhân lúc Cự Giải đang bấm điện thoại, liền trốn khỏi tầm mắt của cô. Kết quả, đầu Cự Giải bốc khói:

- LÂM – TỬ - HÀN!!!!

- Cự Giải! Có tin vui cho con này!

Bất chợt, giọng nói của mẹ Cự Giải ở trong bếp vang lên, khiến Cự Giải chú ý:

- Chuyện gì vậy mẹ?

- Bà ngoại con, sắp lên đây rồi đấy! _Mẹ Cự Giải thông báo với vẻ mặt rạng rỡ, đây đâu phải tin vui cho Cự Giải, mà cho cả bà nữa đấy chứ. Cự Giải hớn hở:

- Ngoại sao? Ngoại sẽ lên nhà chúng ta thật ư, khi nào vậy mẹ?

- Có lẽ sang tuần sau, khi nào không còn bão nữa! Con có biết tại sao ngoại con lại lặn lội từ Bezan lên đây không? _Mẹ Cự Giải úp úp mở mở:

- Là vì lo cho đứa cháu gái sau khi nghe tin tai nạn cắm trại đấy!

- Dạ?

- Vì vậy, ngày hôm đó con sẽ cùng mẹ đi chợ, mua đồ về nấu ăn nghe chưa!

- Vâng ạ!

...

Một căn phòng tăm tối nào đó...

Cốp!

Cốp!

Cốp!

Âm thanh của chiếc mỏ lết gõ vào chiếc bàn sắt gỉ ở giữa phòng vang lên một cách đều đặn, thật rùng rợn.

Căn phòng ẩm thấp lại còn bụi bặm, tối tăm. Mọi vật dụng đều là kim loại bị gỉ, gây cảm giác ám ảnh.

Không chỉ vậy, nơi này còn có 9 buồng giam, trông như chuồng thú. Hiện tại, chỉ còn năm phòng trống, tức là, bốn phòng còn lại đã có người.

Căn phòng đầu tiên, chứa một cô gái gầy gò, tóc đen, dài, mặc váy cưới màu đỏ, ngồi như một cái xác ở một góc.

Căn phòng kế bên, cũng là một cô gái gầy gò, tóc ngang lưng, màu nâu, trên người là chiếc váy cười màu hồng be. Ngồi gục vào tường rào, ánh mắt vô hồn.

Căn phòng tiếp theo, lại là một cô gái thanh mảnh, tóc ngắn, mặc váy cười màu xám tro, mặt mũi xơ xác, trắng bệch.

Căn phòng thứ tư, một cô gái xinh đẹp, đã bị bịt miệng, hai tay bị trói ra sau, mặc đồng phục học sinh. Cô gái này đang cố gắng giẫy giụa, cố gắng kêu cứu nhưng vô dụng.

Người đàn ông cao lớn ngừng việc gõ mỏ lết xuống bàn, đứng dậy, tiến về phía căn phòng thứ tư...

Kétttt...

- Umnn... hmnn!!!

Thấy người đàn ông đó mở cửa bước vào, cô gái kia ra sức giẫy giụa và chống đối, ánh mắt trừng lên nhìn người đối diện.

CỐP!

- Áaaaa!

Âm thanh kia vừa vang lên, cô gái ở căn phòng số 3 vội bịt tai lại và hét lên, giống như bị ám ảnh vậy. Bên căn phòng số 4, cô gái học sinh kia đã nằm xuống mặt đất, không có cử động gì.

Cốp!

Cốp!

Cốp!

Âm thanh va chạm của mỏ lết với mặt bàn kim loại gỉ lại tiếp tục vang lên, đều đặn từng tiếng, từng tiếng một.

...

Cơn bão số 9 sau mười ngày tác oai tác quái tại khu vực Đông Nam của Horoscope, cuối cùng cũng có dấu hiện suy tàn và dần dần biến mất.

Ma Kết nằm viện ròng rã gần nửa tháng, cuối cùng cũng được xuất viện.

Vết thương ở chân của Xử Nữ cũng đã khỏi, cũng may không tổn thương đến xương, nếu không, e là cậu sẽ ngồi xe lăn cả đời.

Kim Ngưu được điều trị rất tốt, bệnh nhiễm lạnh đã được trị khỏi, ngay cả bản thân bác sĩ cũng khen cho tốc độ hồi phục thể trạng của cô gái này.

Vết thương ở đầu của Sư Tử sớm đã không còn gì đáng lo ngại.

Những người khác chỉ bị cảm lạnh nhẹ vì dầm nước mưa quá lâu, cơ bản là không có gì đáng lo.

Ngay cả Thiên Bình cũng đi lại được rồi, chỉ cần không chạy nhảy là ổn.

Và, trường cao trung Zodiac đã có thông báo chính thức đi học lại dành cho các học sinh.

Có một điều mà ít ai chú ý, cũng tại thời điểm này, cũng chính là lúc cả thế giới bước sang một năm mới.

Cũng có nghĩa, một sự kiện rẽ ngoặt cuộc sống của hai con người – sắp xảy ra rồi.

Zodiac high school...

"Thứ bảy tuần tới, buổi đính hôn giữa hai con sẽ diễn ra!"

Lời nói này, đã bám theo Thiên Bình suốt từ tối hôm qua, khiến cô thực khó chịu.

Chẳng là hôm qua, ông Dương Tề và Song Tử lại đến nhà cô. "Lại" là vì sau khi cô xuất viện, hai người đó đã đến nhà cô một lần, chính là hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cô. Còn hôm qua, đến là để nói rõ hơn về việc đính hôn giữa hai nhà họ Dương và họ Hạ.

Sau vụ việc xảy ra trên hòn đảo Diadem, Thiên Bình tạm thời quên đi cái đính ước kia, thế nhưng sự xuất hiện của cha con họ Dương đã khiến cô phải tỉnh mộng.

Thời gian trôi qua nhanh như vậy, mới đó mà đã đến lúc rồi sao?

- Chị Thiên Bình!

Tử Hàn đang ngu ngơ bước đến lớp, nhìn thấy bóng người đi khập khiễng ở phía hành lang đối diện, liền reo lên. Đáng tiếc, đối phương hoàn toàn không phát giác ra cậu.

- Chị Thiên Bình!

- Hmn!!!

Đột nhiên có người vồ đến sau lưng mình, Thiên Bình thoáng chút giật mình, thoát ra khỏi cái suy nghĩ vẩn vơ kia. Cô chau mày nhìn cậu trai vừa xuất hiện, khóe môi khẽ động:

- Tử Hàn?

- Chị Thiên Bình, chân chị ổn chứ?

Tử Hàn trực tiếp nhìn xuống cổ chân có cuốn băng của Thiên Bình, gương mặt có chút lo lắng. Đáp lại, chỉ là vẻ trầm ổn của Thiên Bình:

- Không vấn đề gì!

- Không đúng! _Tử Hàn bỗng cất giọng phản bác, chăm chăm nhìn Thiên Bình:

- Nếu không vấn đề gì thì sao chị vẫn còn đi khập khiễng thế kia! Chắc chắn là chưa khỏi hẳn! Vì vậy... _Nói đoạn, Tử Hàn ngồi quỳ xuống, đưa lưng về mặt Thiên Bình:

- Chị lên đi, em sẽ cõng chị!

- Không nghiêm trọng vậy đâu, cậu mau về lớp của mình đi!

Thiên Bình đối với Tử Hàn có chút ngoài ý muốn, nhưng gương mặt lại không có biểu cảm gì, giọng điệu cũng rất băng lãnh. Tử Hàn thở dài, cậu sớm biết được câu trả lời của Thiên Bình, nhưng vẫn không tránh khỏi thất vọng.

- Nếu vậy thì, em sẽ cùng chị đến lớp 12S, dù sao em cũng muốn hỏi thăm mấy anh chị khác hì hì! _Tử Hàn đứng lên, đi song song với Thiên Bình, vẻ mặt vẫn rất rạng ngời.

Nguyên cả chặng đường, chỉ có miệng Tử Hàn là thao thao bất tuyệt, nói từ việc cắm trại đến cả việc Cự Giải thích Sư Tử, thế nhưng, vẫn chẳng đổi được một câu nói từ Thiên Bình.

...

Sân sau...

- Cứ ngỡ gặp lại mấy tên cá biệt năm cuối, ai ngờ...

Xử Nữ bấm đầu bút bi, vẻ mặt hững hờ nhìn mấy tên nam sinh trước mặt đang phì phò vài điếu thuốc lá, cất giọng thất vọng:

- Lại là mấy đứa nhóc khối dưới! _Nói đoạn, Xử Nữ nhướn mày:

- Còn không mau đến phòng Hội học sinh ghi danh?

- Ai dà, ai dà... anh tưởng anh đáng sợ lắm sao Xử Nữ?

Bỗng, một tên nhóc vất điếu thuốc xuống bãi cỏ, bước lại gần Xử Nữ với điệu bộ cười cợt, một vài tên nhóc khác cũng ung dung lên tiếng:

- Chắc anh ta nghĩ mình là Hội phó hội học sinh, à không, nghĩ mình là con của Hiệu Trưởng đó mà!

- Nhưng mà biết sao bây giờ, vụ cắm trại dành cho khối 12 ở đảo Diadem vừa rồi, đã khiến một học sinh chết và nhiều học sinh khác bị thương, cái chức Hiệu Trưởng của mẹ anh...

- Có lẽ sẽ bị phế mất thôi!

- Hahahaha!

Cả đám phá lên cười, ngay lập tức, hình ảnh đầy máu và vẻ mặt kinh hoàng của Lăng Tố Tố hiện ra trong đầu Xử Nữ, khiến cậu bị hoảng loạn nhất thời, cả bút và sổ trên tay, cậu cũng không cầm nổi.

- Sao thế? Mới đó đã bị dọa sợ rồi sao? Hahaha...

Nhìn thấy bộ dạng thất kinh của Xử Nữ, đám kia đắc ý hơn mà cười. Đột nhiên lúc này, có một giọng nói trầm ổn vang lên:

- Đủ rồi.

Đám kia ngưng cười ngay lập tức, sau đó có mấy người tản ra hai bên, nhường đường cho một người bước lên. Nam sinh này có dáng người cao ráo, gương mặt mang một nét kiêu ngạo. Hắn ta bước đến trước mặt Xử Nữ, rồi chia tay phải ra, lập tức có một người đem điếu thuốc đến cho hắn. Lại còn có một người khác kính cẩn châm lửa cho hắn.

- Phù...

- Khụ... khụ!!! Cậu!!!!

Xử Nữ bị khói thuốc lá phả thẳng vào mặt khiến cậu ho sặc sụa, còn tên nam sinh kia lại vô cùng thỏa mãn, khóe môi cong lên:

- Đúng là yếu đuối!

- Yaaah!!! Mấy thằng ôn con kia!!!!

Bỗng, một giọng nam vang lên thánh thót, cả đám cùng nhìn về hướng đó, liền thấy một con bò đang hùng hục lao tới, à không, là một con người.

Bốp!

Vừa xuất hiện, người kia đã ném trái bóng rổ trúng vào đầu của tên kiêu ngạo kia, khiến hắn ta ngã nhào xuống đất, đầu đau như búa bổ.

- Xử Nữ, cậu không sao chứ?

Bạch Dương đưa tay phủi phủi tầng khói mỏng manh xung quanh người Xử Nữ, rồi ân cần hỏi thăm, Xử Nữ khẽ ho một tiếng, rồi xua tay:

- Tôi không sao!

Hai hàng chân mày khẽ chau lại, Bạch Dương có vẻ như không hài lòng với câu trả lời, liền quay sang túm lấy cổ áo của tên kia, đôi mắt màu hổ phách trợn trừng lên, trông vô cùng đáng sợ:

- Thằng khốn, mày học ai cái thói hút thuốc rồi phả vào mặt người khác vậy hả?

- Ha... Tên nào nữa đây? Chó nuôi của hội phó sao? _Tên kia cười khẩy, mặc dù hắn đang ở trong tình cảnh yếu thế hơn. Trong khi Bạch Dương đang load những gì hắn nói, thì hắn ta tiếp tục cong môi, nhìn thẳng vào Bạch Dương:

- Này anh, bà Hiệu Trưởng sắp bị sa thải rồi, đồng nghĩa với tên hội phó kia sắp hết quyền hạn rồi, anh hãy tìm một người chủ khác đi!

- Đúng vậy, vụ cắm trại vừa qua, bà ta đã hại biết bao học sinh, chức vụ sẽ không giữ được bao lâu đâu!

- Anh trai, anh có thể gia nhập với tụi tôi đây haha!

- Phì... _Đột nhiên, Bạch Dương lại cười khẩy, rồi thả lỏng cổ áo của tên kiêu ngạo kia ra, khóe môi cong lên, dùng ánh mắt vô định nhìn bọn chúng:

- Chúng mày nói điều ngu xuẩn gì vậy?

- Hả? _Đám kia còn chưa thích nghi được thái độ của Bạch Dương, thì anh lại lên tiếng:

- Vụ cắm trại đó đều là sự cố ngoài ý muốn, hơn nữa... _Nói đến đây, Bạch Dương bỗng ngồi xổm xuống, rồi kéo ống quần chân phải của Xử Nữ lên, khiến cậu chàng nhất thời hoảng hốt:

- Này cậu...

- Cậu ta chính là một trong bốn người bị thương nặng nhất của sự cố ngày hôm đó!

Giọng của Bạch Dương trở nên trầm đục, đám thanh niên kia nhìn theo hướng tay của Bạch Dương, và phát hiện ra vết sẹo xoáy hình tròn vẫn còn hồng trên bắp chân của Xử Nữ, sau đó im phăng phắc. Đoạn, Bạch Dương kéo ống quần Xử Nữ xuống như bình thường, rồi đứng lên, nhìn đám thanh niên kia bằng nửa con mắt:

- Đã không có mặt tại đấy, thì đừng nói chuyện như người trong cuộc! Mấy người làm sao hiểu được đêm đó bọn tôi đã trải qua những gì!

Nói rồi, Bạch Dương nhặt trái bóng rổ và bút sổ của Xử Nữ lên, sau đó cùng Xử Nữ rời đi:

- Còn nữa... _Đi được một bước thì Bạch Dương nhìn lại, lúc này, ánh mắt anh lại toát lên vẻ tĩnh lặng:

- Cho dù là Hội phó hay nam sinh tầm thường, thì tôi vẫn đứng về phía Xử Nữ, đời đời không thay đổi, nên mấy cậu còn đụng đến cậu ta, thì biết kết cục của mình rồi đấy!

Nói rồi anh trực tiếp quàng vai Xử Nữ bước về lớp học, để lại những gương mặt ngỡ ngàng của đám nam sinh khối dưới.

- Thật là! Sao cậu lại để cho đám nhóc kia lên mặt với mình vậy, bình thường cậu đâu có hiền như vậy đâu!

Bạch Dương vừa đi vừa nghịch trái bóng rổ, đối với câu hỏi của anh, Xử Nữ có chút trầm mặc trả lời:

- Chỉ là lúc đấy, tôi lại nhớ đến gương mặt oan ức của Lăng Tố Tố!

Bịch! Bịch.... Bịch......

Lời Xử Nữ vừa dứt, trái bóng trên tay Bạch Dương đã rơi xuống đất, gương mặt của anh phút chốc ngây ra, bởi vì lúc đó, bọn họ có cùng một ký ức.

- Không chỉ bọn họ, có lẽ còn rất nhiều người căm ghét mẹ tôi, mặc dù không phải do bà gây ra! Nhưng lúc đó, tôi không thể nói rằng đó không phải do mẹ tôi làm, đó chỉ là sự cố, là do số trời, là Lăng Tố Tố gặp xui xẻo, vân vân... Dù là lý do gì thì chẳng có ai chấp nhận, bởi những lý do đó, không được đền đáp, chỉ có đổ lỗi cho một người cụ thể, thì bọn họ mới thỏa mãn, mới có cớ để xả đi nỗi uất ức căm phẫn trong lòng mình. Nhưng tại sao họ không oán giận những tên giết người kia, mà lại chĩa súng về phía mẹ tôi?! Công bằng ở đâu chứ?!

Xử Nữ như gặp được người thấu hiểu mình, chợt bật hết những lời ở trong lòng ra. Vẻ mặt mang một nỗi oan ức tức tưởi, khiến tâm Bạch Dương nhất thời bị động.

- Hm!!!

Xử Nữ có chút ngoài ý muốn, khi Bạch Dương đột nhiên chạm vào mặt cậu. Những ngón tay ấm áp kia nhẹ nhàng lau đi giọt nước đang đọng trên khóe mắt cậu, từ lúc nào mà, mắt cậu đã long lanh như giọt sương vây?

- Cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, đó chỉ là những kẻ không hiểu chuyện, đáng để cậu bận tâm sao? _Giọng nói của Bạch Dương lúc này trầm tĩnh đến kỳ lạ:

- Cây ngay không sợ chết đứng, cho dù đám người kia có nói gì, thì vẫn không có khả năng thay đổi sự thật, đúng không?

Xử Nữ ngây người ra, không chỉ vì câu nói của Bạch Dương, mà còn vì nụ cười ấm áp dịu dàng hiếm có của anh. Đúng rồi, Bạch Dương nói rất đúng. Đột nhiên, Xử Nữ lại cười khẩy, rồi lấy tay dụi dụi mắt mình:

- Thật không ngờ, cũng có ngày tôi thấy cậu nói đến lý lẽ!

- Ai dà... cậu đừng tưởng bình thường tôi loi nhoi mà nghĩ tôi chỉ là tên ngốc nha! Cái đó chỉ dành cho Nhân Mã thôi, chứ tôi đây hơi bị tâm lý đó! _Bạch Dương hất mặt tự đề cao bản thân, khiến Xử Nữ chỉ biết lắc đầu. (Ai đó ắttttt xìiiiiiii)

- Hơn nữa, cậu không cần phải nghĩ nhiều đâu, có chuyện gì cứ nói với tôi! _Lúc này, Bạch Dương đến nhặt trái bóng rổ lên, rồi bất ngờ quàng lên vai Xử Nữ, ghì chặt cậu vào lòng mình, khẽ ghé vào tai cậu:

- Chúng ta đang hẹn hò mà!

Phừng!

Không nóng mà mặt Xử Nữ như muốn bốc cháy, đỏ hửng như than hồng. Cậu vội vàng đẩy Bạch Dương ra, rồi lúng túng bước đi:

- Tôi... tôi còn phải lên... lên phòng Hội học sinh nữa!

- Này, đi cùng đi! _Bạch Dương tí tỡn bám theo sau.

- Không cần, mau về lớp đi! _Xử Nữ khua tay đuổi Bạch Dương về, thế nhưng Bạch Dương lại mặt dày, ngoan cố bám theo:

- Lâu rồi tôi không đến đấy, tiện thể thăm cả Xà Phu luôn!

- Mặc xác cậu!

Nói rồi Xử Nữ khẩn trương bỏ chạy, cứ như bị ma đuổi vậy. Bạch Dương dừng bước, nhìn bóng lưng ngộ nghĩnh kia, không khỏi bật cười. Cậu ta càng ngày càng dễ thương thật.

...

Lớp 12S...

- OA má ơi!!!!

Đây là người thứ n bị Cự Giải hù cho hết hồn, Nhân Mã sau khi trấn tĩnh lại, liền gãi gãi đầu bối rồi, cất giọng ngơ ngác:

- Cự Giải à, sao mắt cậu... bị ai đấm sao?

- Ngu quá Nhân Mã, cậu nghĩ ai có thể đấm vào mắt của Cự Giải được chứ! _Kim Ngưu ngồi cạnh Cự Giải lên tiếng, Bảo Bình cũng tiếp lời:

- Đấy chỉ là quầng thâm thôi mà!

- Phải... _Cự Giải cười trừ nhìn Nhân Mã:

- Tối qua tớ thức trắng đêm để nấu thử món lẩu Tứ Xuyên, thành ra mắt như thế này, hù cậu một phen rồi, xin lỗi nhé Nhân Mã!

- Lẩu Tứ Xuyên? Món ăn của Trung Hoa? _Nhân Mã chưa kịp đáp lời Cự Giải, thì Song Ngư đã cất giọng, Cự Giải khẽ gật đầu:

- Phải, bà ngoại tớ gốc Trung Hoa, rất thích ăn món đó, hôm nay ngoại có lên nhà tớ ở một tuần, nên tớ mới cố gắng đến thế!

- Đáng tiếc, nếu là món Hàn thì mẹ tôi còn chỉ được, chứ món Trung Hoa thì chịu!

- Hể?

- Hình như có gì đó sai sai?

Song Tử và Bạch Dương đá mắt nhau sau lời của Sư Tử, đến Thiên Yết cũng cong môi:

- Là ý gì đây?

- Hử? _Sư Tử còn chưa kịp nhận ra bầu khí kỳ lạ ở đây, thì Thiên Bình đã cất giọng nhàn nhạt:

- Chuyện mẹ chồng nàng dâu là bí mật, đừng tùy tiện nói ra trên lớp chứ Sư Tử?

- Thiên Bình!!! Cậu nói gì vậy? _Cự Giải không những có hai quầng thâm giống gấu trúc, mà mặt còn đỏ như trái cà chua.

- Hahahahaa...

- Cười cái quần gì! Con nhỏ này nữa, đang nói về món ăn tự nhiên xuyên tạc ra mẹ chồng nàng dâu vậy?!! _Trước những tràng cười của đám bạn, Sư Tử liền quay sang trách cứ bạn thân mình, mặt không giấu nổi những gạch hồng. Tử Hàn liền chắn ra trước Thiên Bình, làm bộ anh hùng:

- Anh rể, muốn đụng đến chị Thiên Bình, phải bước qua xác em a~

- Yahh!!! Cậu gọi ai là anh rể hả?!

- Chời, Sư Tử, cậu nói thế không sợ Cự Giải buồn à?

- Bảo Bình!!!

- Hahahaha...

Quả nhiên, trêu chọc Sư Tử và Cự Giải là thú vui chung của cả đám.

Tối hôm đó...

Phố Wet...

Giống hệt như cái tên gọi, vào lúc này, khu phố Wet trông vô cùng ướt áp, bởi vì cơn mưa phùn vừa mới dứt. Tuyết đã đọng khắp ngõ ngách, cái buốt giá đang bao trùm nơi đây. Ấy vậy mà trên con ngõ nhỏ hoang vắng, lại có hình bóng một người con gái đang bước đi.

Khoan đã, hình như trên con đường ấy, không chỉ có một mình cô gái.

--------- End Chap 100 --------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play