Hellevator - Stray Kid
====================
"Số 10 báo cáo..."
"Số 31 báo cáo... Hả?"
Tiếng liên lạc trong bộ đàm vang lên, là hai người đã phát hiện ra hang động, nhưng sao lại không thấy ai lên tiếng nữa nhỉ?
"Số 10 và số 31, đã có chuyện gì, mau khai báo!"
"A... Chúng tôi gặp nhau, tức là hai hang động này thông nhau!"
"Vậy có tìm thấy ai không?"
"Ở đây vừa gặp một cơn địa chấn, có rất nhiều người ở đây, nhưng không có học sinh nào cả!"
- Cái gì?! _Ma Kết đã hy vọng vào báo cáo của hai người này rất nhiều, nên không tránh khỏi thất vọng. Cả hai hang động mà lại không có học sinh nào. Không lẽ các em ấy vẫn còn ở ngoài rừng trong cơn bão táp này?
"Số 10 báo cáo, những người ở trong hang động có mang vũ khí rất đáng nghi, mong chỉ huy cho người vào... Pằng! Pằng! Rè... rè..."
"Số 31 đang bị tấn công... pằng pằng... hự! rè... rè..."
- Hả?!
Thông qua bộ đàm, những người còn lại trong lực lượng cảnh sát và đội tìm kiếm đều có thể hình dung được... cái chết của hai cán bộ ở trong hang... Thật... không thể tin được.
"Tất cả tiếp tục tìm kiếm! Đám người trong hang sẽ không thể ra ngoài vì trời mưa bão, đợi khi tìm kiếm các em học sinh xong, chúng ta sẽ tiến hành bắt giam bọn chúng sau!"
Trong lúc những người khác bị rơi vào trạng thái hoang mang, thì một giọng nói trầm khàn vô cùng lãnh cảm vang lên:
"Chúng ta hãy tiếp tục công việc của hai vị anh hùng trong ngày hôm nay của chúng ta, một phút mặc niệm bắt đầu!"
Một bầu khí yên lặng và ảm đạm bao trùm lên những con người đang đứng trong bão táp. Mặc cho mưa rơi gió thổi, họ vẫn đứng sừng sững giữa trời giông, không hề lay chuyển.
Ma Kết khẽ cắn răng, mọi chuyện dường như đã đi quá xa rồi.
...
Soạt! Soạt! Soạt!
Trong đêm mưa gió, vẫn nghe thấy tiếng sột soạt – âm thanh va chạm của những cỏ lá vào nhau. Tình hình không còn đơn giản như lúc ban đầu nữa, nhóm người này không còn chạy trốn khỏi thiên nhiên nữa, mà đang chạy trốn khỏi con người. Cái nào đáng sợ hơn, tất nhiên là con người rồi. Bọn họ đông – không quan trọng, quan trọng là bọn họ có súng.
Phịch!
- Xử Nữ!
Trong bốn người, Xử Nữ là thiệt thòi nhất, bởi cậu bị cận thị. Mưa hắt hết nước lên mắt kính, khiến cậu không thể nhìn rõ đường đi, chỉ lo chạy thúc đáo, báo hại vấp đá mà ngã sấp mặt.
- Nhanh lên nào, bọn họ ngay ở sau chúng ta đấy!
Bạch Dương và Song Tử hỗ trợ Xử Nữ, giúp cậu đứng lên và tiếp tục bỏ chạy. Chỉ có điều, bọn họ đang chạy theo sự chỉ dẫn của Thiên Bình.
- Bọn chúng kìa, mau bắt lấy!
- Đừng để bọn chúng chạy thoát!!!!
- Bắn đi!
Pằng! Pằng! Pằng!
- Cẩn thận!!!!
Bạch Dương dí người Xử Nữ xuống, cùng nằm sấp xuống đất để tránh đạn.
- Bọn chúng ngã rồi, bắn xuống đất!
- Mau, qua đây!
Thiên Bình nấp trong mỏm đá ngay đấy, khẽ lên tiếng và ra hiệu cho Bạch Dương và Xử Nữ. Bọn người kia tuy bắn súng nhưng khoảng cách vẫn còn xa nên khó có thể bắn chính xác được. Bạch Dương và Xử Nữ nhân cơ hội này mà lăn sang bên Thiên Bình.
Pằng!
- !!!!!
Thiên Bình và Bạch Dương kinh hoàng khi thấy Xử Nữ bất động, nhưng nhận ra cậu ấy vẩn còn thở nên cùng nhau hợp lực, nhanh chóng kéo Xử Nữ sang.
Soạt! Soạt!
Đám người kia càng ngày càng đến gần, khiến cả ba người đều thót tim... Bất động tại chỗ và không ngừng cầu nguyện xin Chúa nhân từ phù hộ...
- Bọn chúng đâu rồi?!
Đám người kia nhìn ngó xung quanh, lại chẳng thấy một bóng người nào, bọn nít ranh đó không thể tự dưng mà biến mất được.
- Tìm cho kỹ vào! Bọn chúng đang trốn ở gần đây thôi!
- Xem coi bọn chúng có ở dưới nước không?
Nghe lệnh, bọn người kia lấy súng rẽ các bãi cỏ ra và tìm kiế.m, bọn họ thật khó qua mặt. Có lẽ là dân lão làng trong nghề.
- Ở đây có vết máu!
-!!!!!
Giọng nói của tên kia vang lên, ngay đằng sau mỏm đá, nơi mà ba người Thiên Bình, Bạch Dương và Xử Nữ đang nấp. Tiếng tim đập vang lên rõ hơn bao giờ hết.
XOẸT!
ẦM!!!
Ngay khoảng khắc tên kia muốn tiến lại gần để xem kỹ vết máu, thì một tia sét từ trên không trung đánh thẳng xuống, chẻ đôi ngọn cây lớn kia và cả nửa thân trên của cái cây đổ ầm xuống. Nếu hắn không kịp thời né đi, thì có lẽ bây giờ đã trở thành người thiên cổ.
- Mé... mém chết!
- Bố khỉ, thời tiết như chó vậy!
Trong khi tên kia còn chưa hoàn hồn nổi sau khi thoát chết, thì tên khác lại văng tục. Mưa bão và còn sấm chớp, nếu không cẩn thận, bọn họ cũng bỏ mạng chứ chẳng vừa!
- Ở đây có vết đạp cỏ!
- Mau, qua bên đó!
Nhận được dấu vết mới, bọn người hung tợn kia liền đuổi theo hướng khác, chẳng mấy chốc, nơi này không còn ánh đèn pin nào nữa.
- Hự... ự...!!!
Bạch Dương lúc này mới gồng người lên, trên lưng anh là lùm xùm những tán cây ở đầu ngọn. Vừa rồi khi ngọn cây rời xuống, anh bất giác chồm người lên Xử Nữ và Thiên Bình để làm lá chắn cho họ. Thật may sao, phần ngọn đổ về hướng anh, còn phần phân lại đổ về hướng của tên bặm trợn kia.
Ông trời, vẫn còn mắt.
- Ọcccccc~
- Bạch Dương, Xử Nữ, Thiên Bình!
Song Tử không hiểu sao lại ngoi lên từ mặt nước suối cạnh đấy, nhanh chóng leo lên bờ rồi lôi cái cây ra khỏi người Bạch Dương. Chật vật một hồi, bọn họ mới ngồi dậy được. Có điều, cả người Bạch Dương đều bị xây xát, chỗ nặng chỗ nhẹ, có lẽ là do mấy cành nhọn của cây đâm vào. Mặt của Thiên Bình cũng có một vết xước. Nhưng người gặp nguy nhiểm nhất ở đây, là Xử Nữ.
- Song Tử, Xử Nữ bị bắn trúng rồi!
Thiên Bình vội vàng cùng Bạch Dương dựng Xử Nữ ngồi tựa lưng vào mỏm đá, thông báo cho Song Tử:
- Chúng ta có thể bật đèn pin không? Không phải, là bắt buộc phải bật đèn pin mới đúng!
Tay chân Thiên Bình thoát loát không yên một chỗ, cô lên tiếng hối:
- Mau bật đèn pin đi!
- Đây này!
Song Tử và Bạch Dương đồng loạt bật đèn pin, soi vào người Xử Nữ để tìm kiếm nơi bị bắn trúng.
- Hộc... Ch... chân phải...i... hhh...
Xử Nữ cất giọng thều thào, cả người toát mồ hôi, dù trời có mưa lớn đến cỡ nào, lúc này cậu vẫn thấy nóng. Ba người còn lại nghe vậy, liền hướng chú ý đến chân phải của Xử Nử, là bắp chân.
- Xử Nữ, cậu ráng một chút!
Bạch Dương thấy Xử Nữ thở dốc, liền lo lắng, gượng người dậy, còng lưng che cho đầu Xử Nữ, làm tấm chắn để mặt Xử Nữ không bị hứng mưa.
- Hộc... hộc...
Dường như việc trúng đạn đã khiến hô hấp của Xử Nữ khó khăn hơn một chút, cơn đau buốt đến xót người từ bắp chân truyền đến, khiến cậu chỉ muốn chặt luôn cái chân. Môi Xử Nữ đã rướm máu, vì khi nãy, trong lúc tên kia sắp phát hiện ra bọn họ, cậu đã cắn chặt môi lại, không cho phép bản thân phát ra bất cứ tiếng động nào, nhất là thở dốc. Nhìn vẻ mặt của Xử Nữ lúc này, khiến Bạch Dương thật đau lòng.
- Cái này... phải gắp viên đạn ra.... _Thiên Bình có chút e dè, nhìn Song Tử:
- Nhưng chúng ta không có thứ gì để gắp cả!
- Cậu gắp được chứ?
- Hả?
Câu hỏi của Song Tử khiến Thiên Bình hơi ngoài ý muốn, chuyện này... Cô chưa bao giờ làm, chỉ là xem trên phim ảnh thôi.
- Thiên Bình, xin cậu cứu Xử Nữ!
Bạch Dương bỗng lên tiếng, ánh mắt thành khẩn nhìn Thiên Bình. Thiên Bình tất nhiên sẽ cứu Xử Nữ, nhưng vấn đề là cô không biết... Nhìn ra tâm tư của Thiên Bình, Song Tử nhắc lại câu hỏi một lần nữa:
- Cậu gắp được chứ!
- Hmmn... _Thiên Bình trầm lặng, cô khẽ nhìn sang Xử Nữ, người đang vật lộn với cơn đau khiến cô có chút thương tâm.
- Được!
Sau một lúc im lặng, Thiên Bình bỗng trả lời to rõ. Nhận được câu trả lời của Thiên Bình, Song Tử thoáng cong môi, nhưng chỉ trong một tích tắc.
- Cái này gắp đạn được không?
Song Tử đưa hai thanh bạc mỏng và dài cho Thiên Bình, khiến cô kinh ngạc:
- Cậu... lấy cái này ở đâu vậy?
- Cậu mau gắp đạn cho Xử Nữ trước đi, tôi sẽ giải thích sau!
Song Tử thúc giục Thiên Bình, rồi đưa ánh nhìn dò chừng xung quanh:
- Bọn chúng có thể quay lại bất cứ lúc nào!
- Bạch Dương, cậu soi cho tớ được chứ?
- Được!
Được Bạch Dương và Song Tử soi đèn, Thiên Bình chuyên tâm vào vết đạn trên chân Xử Nữ. Chỉ khó khăn là nước mưa cứ tạt vào mặt và vết thương khiến tầm nhìn của cô bị hạn hẹp.
Soạt!
Lần này, đến lượt Song Tử làm lá chắn cho Thiên Bình và Xử Nữ, việc sơ cứu được thuận lợi hơn một chút.
- AAA!!!
Xử Nữ thét lên đau đớn khi Thiên Bình dùng hai thanh bạc kia chạm vào vết đạn, khiến cả ba người kia đều lo lắng. Một là lo cho Xử Nữ, hai là lo bọn người kia nghe được tiếng của cậu mà mò đến đây.
Soạt!
- Thiên Bình?!
- Hết cách rồi, sống sót là trên hết!
Thiên Bình cởi chiếc áo thun trên người ra, mặc cho sự kinh ngạc của ba người còn lại. Cô gấp chiếc áo thành một cuộn gọn gàng, rồi nhét vào miệng Xử Nữ:
- Xin lỗi cậu!
Chỉ còn cách này, Xử Nữ mới không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Bạch Dương vừa che mưa cho Xử Nữ, vừa soi đèn cho Thiên Bình. Song Tử vừa che mưa cho Thiên Bình, vừa giữ chặt chân của Xử Nữ. Thiên Bình vừa ngậm điện thoại để soi đèn, vừa chuyên tâm gắp đạn cho Xử Nữ, tay cầm hai thanh bạc, không thể tránh khỏi việc run tay.
Chỉ vài tiếng trước, có ai trong bốn người bọn họ lường trước được cảnh này. Ngay cả khi trời bắt đầu đổ mưa, bọn họ cũng không bao giờ nghĩ đến sẽ xảy ra cớ sự như bây giờ. Những học sinh ngày đến trường rồi lên lớp, tưởng chừng như cuộc đời cứ thế trôi qua nhàn nhã, nhưng chẳng thể ngờ rằng lúc này, bọn họ lại rơi vào tình cảnh sống chết chỉ cách nhau một khoảng ngắn.
...
...
Khu cổ mộ...
- Này, sao hai cậu lại ở trong này vậy?
Đám Sư Tử toan bước đến chỗ Nhân Mã và Thiên Yết thì bị ngăn lại, Thiên Yết lên tiếng:
- Coi chừng, trong này có đặt cơ quan!
- Hả?
Trong khi Sư Tử còn ngu người thì Cự Giải đã hiểu ý Thiên Yết, cô giữ Sư Tử lại, cất giọng giải thích:
- Chúng ta đang đứng trong một cổ mộ, đồng nghĩa với việc đứng trong một ổ cạm bẫy mà người xây mộ đã để lại. Chỉ cần cậu đạp trúng công tắc khởi động cơ quan, chúng ta sẽ chết không toàn thây!
- Phải, phải! _Nhân Mã vội vàng đồng tình với Cự Giải:
- Vừa rồi tớ đạp phải công tắc dưới nền, mà cánh cửa kia mới mở ra đấy!
- Vậy bức tường đó... là do các cậu? _Song Ngư lia mắt nhìn vào bức tường kia, lên tiếng. Đáp lại là cái gật đầu của Thiên Yết.
Hèn gì lúc anh và Kim Ngưu đi đến cuối hang, lại gặp phải bức tường đá kỳ dị kia. Đang ngồi dựa vào nó, thì đột nhiên động đất, rồi bức tường đó dần dần biến mất, lúc đó cũng chính là lúc vách hang bên cạnh bị sập, và anh bắt gặp Sư Tử và Cự Giải.
- Nhưng sao hai cậu lại vào đây được?
Sư Tử chịu đứng im tại chỗ, nhằm bảo toàn tính mạng, nhưng thắc mắc thì vẫn cần lời giải đáp. Nhân Mã liền kể lại:
- Lúc chiều khi đi tìm Kim Ngưu, tớ bị té lọt vào một cái hang ở chân núi, càng ngày mưa càng lớn, khiến nước ngập vào bên trong. Ban đầu cái hang đó nông lắm, cứ tưởng bọn tớ sẽ chết đuối vì ngập nước mất, nhưng Thiên Yết đã phát hiện ra cái đáy hang đó chỉ là giả! Bọn tớ đục thủng cái đáy đó và tìm ra cái hang thật sự! _Nhân Mã ngừng một chút, để Thiên Yết nói thay mình:
- Theo đó đi vào sâu bên trong thì đến được cổ mộ này!
- Ồ, hóa ra là vậy!
Giọng nam này... không phải của Sư Tử, càng không phải của Song Ngư...
- Không thể ngờ, 6 tháng khổ sở của tụi tao, lại không bằng một ngày của tụi mày!
- Hắn ta!!!
Cự Giải nhìn thấy tên mặt sẹo kia, trong lòng dâng lên một cảm xúc đáng sợ. Cả Sư Tử và Song Ngư cũng không ngờ, ông ta lại vào được đây.
- Khà khà... đừng trách bọn tao, có trách, thì hãy trách tụi mày xui xẻo đi!
Không kịp để đám nhóc kia phản ứng, tên lão Trị đã giương súng lên...
Cạch! Cạch!
- Hử?
Lão Trị kia được một phen ngoài ý muốn, khẩu súng của ông ta đã hết đạn, do lúc nãy nã vào Sư Tử và Cự Giải quá nhiều. Nhận ra đây là cơ hội, Sư Tử cùng Cự Giải, Song Ngư và Kim Ngưu bỏ chạy sang chỗ của Nhân Mã và Thiên Yết. Mật đạo cơ quan gì chứ, cứ tránh khỏi lão mặt xẹo này trước đã.
Cạch!
Quả không sai, Song Ngư đạp phải một công tắc khởi động cơ quan rồi.
Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!
Ngay lập tức, hàng chục mũi tên từ các ngóc ngách của khu mộ phóng ra, Song Ngư ngã sấp xuống, không quên che chở cho Kim Ngưu. Sư Tử và Cự Giải cũng ngã sát xuống mặt đất, cầu mong có thể thoát chết lần này.
Phập! Phập! Phập!
Những tên ngờ nghệch vừa mới gượng đứng dậy, chẳng may bị tên bắn trúng, chết ngay tại chỗ.
Một lúc sau, mũi tên mới ngừng bắn. Khắp nơi đều là mũi tên. Thật kinh khủng, ghê rợn hơn trên phim ảnh rất nhiều.
- Aissss!!!
Sư Tử khẽ cắn môi, ôm lấy cánh tay bị một mũi tên sượt qua, rạch nguyên một đường dài. Nhưng so với những kẻ xấu số kia, thì may mắn hơn rất nhiều.
- Không sao chứ? _Cự Giải không tránh khỏi lo lắng, Sư Tử vừa bị thương ở đầu, bây giờ lại bị thương ở cánh tay. Sư Tử lắc đầu, khóe môi cong lên đầy kiêu ngạo:
- Không sao, tôi không dễ chết đâu!
- Này, mấy cậu không sao chứ?!
Nhân Mã ở phía bên kia cất tiếng lo lắng, Cự Giải giơ ngón cái lên:
- Bọn tớ ổn!
- Song Ngư...
Mặt Kim Ngưu trắng bạch, mồ hôi tuôn như suối, còn cơ thể thì lạnh ngắt. Song Ngư hoảng loạn, sờ vào trán Kim Ngưu:
- Này, trán cậu nóng quá!
- Cậu ấy sao thế? _Cự Giải thấy tình trạng của Kim Ngưu khó coi, liền chồm người tới. Song Ngư trả lời đầy lo lắng:
- Cậu ấy bị nhiễm lạnh, có lẽ sắp không chịu được rồi!
- Để tớ...
Pằng! Pằng!
Đột nhiên, tiếng đạn vang lên, đồng thời sượt qua cánh tay của Cự Giải, khiến cô bất giác tránh xa Kim Ngưu và Song Ngư ra.
- Cự Giải! _Sư Tử đỡ lấy cô, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
- Bọn oắt con!
Tên lão Trị tóm được cây súng khác của đồng bọn đã chết, rồi chĩa về phía Song Ngư và Kim Ngưu, khóe môi nhếch lên:
- Tạm biệt hai bọn này trước nhé!
CỐP!
Ngay lúc đấy, một cục gạch từ đâu bay thẳng vào mặt tên lão Trị, khiến hắn không kịp trở tay, ngã nhào xuống đất. Đám Song Ngư được một phen bất ngờ, cú ném này, chỉ có thể là tay ném bóng cừ khôi của câu lạc bộ bóng rổ Zodiac.
- Thiên Yết, cậu lấy cục gạch đó ở đâu vậy?
- Hả?
Câu hỏi ngô nghê của Nhân Mã khiến Thiên Yết và đám còn lại lạnh xương sống, đừng nói là...
Lạch cạch... lạch cạch...
Đột nhiên, bức tường ở hai bên thềm mộ chính được nâng lên, ngay sau đó, xuất hiện hai khối đá tròn lớn...
Ầm... ầm.... ầm...
- Cẩn thận!
Cự Giải kéo mạnh Sư Tử ngã đè lên người mình, may mắn thoát chết trong gang tấc. Nếu để khối đá đó đè lên người, chắc sẽ trở thành miếng bánh tráng máu me mất.
- Cả... cảm ơn!
Sư Tử được Cự Giải cứu một mạng, không tránh khỏi ngượng mặt, chưa kể đến việc anh nằm đè lên người ta nữa.
- Mau chạy qua đây đi!
Nhân Mã lớn tiếng thúc giục, nhân lúc tên mặt sẹo đáng sợ kia chưa đứng dậy, mấy người bạn của cậu nên tranh thủ.
- Mau!
Song Ngư bế theo Kim Ngưu, cùng Cự Giải và Sư Tử chạy về phía Nhân Mã, nhưng đây là cổ mộ đấy, mọi người đừng quên.
Cạch!
- Chết cha!
-------- End Chap 96 ----------------