Trả chap lần 12
--------------------------------
Taekwondo là một võ thuật thể thao, là quốc võ của đất nước Hàn Quốc. Đối với môn thi đấu này, những tuyển thủ sẽ đấu với nhau theo cùng một hạng cân. Môn võ này chỉ được dùng tay đấm hoặc chân đá vào phần thân và dùng chân đá vào phần mặt theo quy định, không được phép tấn công sau lưng - nơi không có bộ giáp bảo vệ. Đặc biệt, tuyển thủ không được dùng tay hay cẳng chân để chống đỡ đòn tấn công của đối thủ, càng không được dùng tay đấm vào mặt đối thủ.
Thể lệ thi mà Sở tổ chức cho bộ môn này, sẽ là thi đấu loại trực tiếp trong một lần thua. Như vậy, chỉ cần hạ gục đối phương trong cùng một lần, sẽ chiến thắng.
Theo hạng cân, Long Cự Nhân sẽ thi đấu với một kẻ cao lớn bên Royal, tên này trông cũng có vẻ bặm trợn và côn đồ. Mà Cự Giải sẽ thi đấu với kẻ hời hợt nằm trong nhóm của Diêm Tần Tương - Lục Kỳ.
- Để Lục Kỳ thi như vậy, có ổn không?
Bên phía Royal, Cố Sùng Lâm đột nhiên lại lên tiếng, Diêm Tần Tương tao nhã đáp:
- Có gì mà không ổn? Chẳng phải tên bệnh hoạn đó thích đánh với con gái sao?
- Ay da... phải cầu nguyện cho cô gái kia rồi a, thật xấu số, mà, thế cũng đáng haha!
- ...
Bàn tay Cố Sùng Lâm khẽ siết lại, trong ánh mắt kiên cường mạnh mẽ kia lại có chút lo lắng.
BỐP!
Khi trọng tài vừa phất cờ bắt đầu, Cự Giải không hề chần chừ liền mím môi, chạy đến chỗ Lục Kỳ rồi bẩy lên thực hiện liền động tác đá xoay vào phần thân hắn, bị tấn công bất ngờ, hắn không tránh được liền trúng đòn mà lui ra sau hai bước.
Phạch!
Còn chưa kịp thủ thế tiếp ứng, ai ngờ chân Cự Giải vừa tiếp đất, liền bật lên trên không, cao ngang với mặt hắn...
BỐP! BỐP!
Một lần nữa, Cự Giải lại thực hiện cú đá xoay, nhưng không phải cú đá xoay bình thường, mà là cú đá xoay kép. Cú đá xoay khác cú đá thường, vì nó được dồn thêm lực khi xoay, lực đạo gấp ba lần cú đá thường. Mà cú đá xoay kép lại càng khác với cú đá xoay bình thường, liên tiếp dính hai cú đá với lực đã bị xoáy, chiêu thức tấn công của Cự Giải lần này mang uy lực còn mạnh gấp bốn lần so với cú đấm của võ sĩ quyền Anh.
Ầm!
Roét!
Lục Kỳ vừa ngã xuống sàn, trọng tài liền thỏi còi kết thúc.
Long Cự Nhân chỉ mới ngồi xuống chưa đầy một phút để chờ trận đấu của Cự Giải, còn chưa kịp thu vào mắt những gì đã xảy ra, thì tiếng còi của trọng tài đã vang lên. Đồng hồ thời gian mới hiện lên con số 31.23s. Vì đây là thi đấu loại trực tiếp khi đối thủ ngã xuống, nên trận của Cự Giải đã kết thúc. Mà bên ngoài, ai cũng há mồm hốc miệng không phản ứng kịp.
Cả khán đài đột nhiên câm lặng khi mọi thứ xảy ra quá nhanh, không thể tin vào mắt mình rằng trận đấu đã kết thúc.
Mà phía bên trường Royal, những kẻ đang cười đột nhiên im bặt. Lục Kỳ là kẻ quái đản và khủng khiếp nhất đám, lại bị gục khi chưa kịp ra đòn tấn công nào?
Chuyện này quá vô lý.
Sắc mặt Diêm Tần Tương có chút đanh lại. Tâm trạng của Royal nhanh chóng bị làm cho u ám.
Người duy nhất kinh động đến mức an tâm, có lẽ chỉ có Cố Sùng Lâm.
- Grừ...
Bàn tay của Lục Kỳ chợt siết chặt lại khi hắn ta gục trên sàn, đôi mắt lờ đờ bỗng hằn lên những tia máu đáng sợ. Hắn ta chợt vùng dậy, như một kẻ điên mất trí lao vào bóng lưng của Cự Giải đang trở về ghế chờ...
- Này!
Long Cự Nhân nhìn thấy liền đứng lên, nhưng Cự Giải lại xoay mặt lại... trễ rồi... không kịp rồi...
Tên điên loạn Lục Kỳ đã nhảy lên nhằm hạ cú đá vào giữa lưng của Cự Giải, đây là điều dù ngoài hay trong trận đấu đều không được phép sử dụng, nếu Cự Giải trúng phải, chắc chắn sẽ bị gãy xương.
Pặc!
Cự Giải đột nhiên uốn người, nghiêng về phía sau để tránh cú đá ấy, ngay lúc đấy, cô liền chụp giữ lại cổ chân của Lục Kỳ, dùng lực nắm lấy, quật thẳng xuống sàn.
RẦM!
Đây nhìn giống đòn của Judo, nhưng không phải là Judo. Đây chỉ là chiêu mà Cự Giải tự phản ứng trong sự tức giận khi có kẻ dám đánh lén mình ngay trước nhiều người như vậy. Đây cũng là lời cảnh cáo của cô dành cho đám người Royal kia.
Trọng tài và người của ban an ninh lập tức lao đến bắt lấy Lục Kỳ. Thấy tên Lục Kỳ kia gỡ bỏ sự hời hợt mà trở lên điên loạn, Cự Giải cũng không bất ngờ lắm, cô bình thản cất giọng:
- Cậu tưởng tôi đi thi mà không biết gì về cậu sao?
Lời của Cự Giải, khiến Lục Kỳ có chút ngoài ý muốn, cô lại giải thích:
- Chúng ta tất nhiên là biết đối thủ của mình là ai rồi, vì phải đồng hạng cân mà! Và tất nhiên, tôi cũng phải tìm hiểu một chút về đối thủ của mình chứ. Vô tình, tôi phát hiện cậu có dính dáng đến một số người. Cậu biết đấy, trong sở cảnh sát có một loạt các vụ án rất kỳ lạ, những nạn nhân nữ bị đánh đập đến tàn tật, nhưng bọn họ đồng lạt đóng án, không muốn điều tra. Trùng hợp là bọn họ đều là những người từng dính dáng đến cậu... _Ngưng một chút, cô lại tiếp:
- Tôi biết gia đình cậu đã mua chuộc và tác động để bọn họ đóng án, và tôi cũng biết con người thật của cậu là như thế nào, vì vậy, trong trận đấu vừa rồi, tôi phải chớp lấy thời cơ tấn công cậu liên hoàn thì mới có thể giành chiến thắng được! Mà, cậu nghĩ sao cậu lại đánh lén tôi vậy? Lục Kỳ? Cậu quên rồi sao? Trong Thập Họ, cậu cũng chỉ ở vị trí Lục, mà tôi..._Nói đến đây, ánh mắt Cự Giải chợt trầm lãnh lạnh lẽo, ngữ điệu lạnh nhạt khinh thường:
- Là Cửu!
- Grừ... Con khốn...
Lục Kỳ bị nhân viên an ninh đưa đi. Đại diện của phía trường Royal bị nhân viên an ninh và người của ban tổ chức cảnh cáo hành vi của tuyển thủ Lục Kỳ. Đồng thời, bên trường Royal bị nhận một thẻ vàng. Chỉ cần có ba thẻ vàng, trường Royal sẽ bị công búa thua cuộc ngay lập tức. Mà lần này, đã nhận được một chiếc.
"Kết thúc bộ môn Taekwondo! Tỷ số 2:0! Trường cao trung Zodiac thắng toàn diện! Tỷ số chung cuộc là 2:1! Cao trung Zodiac dẫn đầu!"
- YEAHHH!!! Dẫn đầu rồi!!!! Chúng ta dẫn trước rồi!!!
Chiến thắng của vòng đấu này đã khiến trường Zodiac đảo ngược lại thế cờ, hoàn toàn đánh bại Royal mà dẫn trước một điểm. Cả trường, từ khán đài đến sân vận động, từ học sinh đến thầy Hiệu phó đều nhảy cẫng lên ăn mừng.
Bên trường Royal...
- Grừ! Chết tiệt! Aisssssss! Con khốn! Bitch! Graaaaaaaaa!!!! Chết tiệtttt!
Lục Kỳ trở về trong sự tức điên, hắn ta hoàn toàn gỡ bỏ vẻ hời hợt ít nói của mình mà trở thành một con quái thú nóng nảy. Hắn ta điên tiết đá mạnh vào các hàng ghế, điên cuồng phá phách, khiến những người xung quanh đều hoảng sợ. Mặc dù chính Lục Kỳ là kẻ đã mang lại một thẻ vàng cho Royal, nhưng giáo viên đại diện của trường này không dám nói gì hắn ta, hắn ta ngông cuồng ứng xử như kẻ bạo lực thế này, cũng không dám hí hóe một lời.
- Ồn quá!
Yên Nam Sơn khó chịu cất giọng khi Lục Kỳ như bị mất kiểm soát như vậy, Diêm Tần Tương thấy thế liền đảo mắt chán chườm, rồi quay ra sau nhìn, nhìn trúng một nữ tuyển thủ của trường, rồi hất mặt ra hiệu. Nhận được tín hiệu từ Diêm Tần Tương, nữ sinh ấy kinh hoàng sợ hãi, lắc đầu nài nỉ:
- Chị Tần Tương, không được đâu, em còn thi môn Nhạc cụ nữa mà...
Diêm Tần Tương chẳng thèm đoái hoài, phất tay ra hiệu cho những nam sinh khác, những nam sinh ấy liền kéo nữ sinh bị chỉ điểm đi, phía sau bọn họ là Lục Kỳ. Mà những nữ tuyển thủ còn lại cúi gằm đầu không dám cử động gì, có lẽ đang liên tưởng đến số phận của nữ sinh vừa bị đem đi kia.
Bên trường Zodiac...
- Cự Giải!
Cự Giải và Long Cự Nhân trở về, mọi người đều đồng loạt vây đến. Tử Hàn mừng rỡ lên tiếng trươc:
- Chị hai! Mừng quá! Chị không bị thương ở đâu cả! Nếu không em sẽ không thể toàn mạng mà về nhà mất!
- Hóa ra mày lo là lo cho mạng mày chứ không phải lo cho chị à, nhãi ranh?
Cự Giải ba chấm nhìn thằng em, lại thấy thấp thoáng hàng ghế sau là cô bé tóc xù - crush của Tử Hàn đang nhịn cười, khiến cô cũng bất giác mỉm cười và nhận được cái cúi đầu chào hỏi của em ấy. Lúc này, Kim Ngưu lo lắng nói:
- Bọn tớ mới biết tên đối thủ của cậu là một kẻ bạo lực với phụ nữ! Lúc cậu thi đấu, tớ lo lắm đấy!
- Thật may vì cậu chiến thắng! _Bảo Bình cũng thở phào nhẹ nhõm, Nhân Mã cũng lên tiếng:
- Lúc hắn ta bất ngờ tấn công cậu, tim tớ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn á! Sư Tử còn lao đến, nếu cậu không phản đòn kịp với hắn ta, thì cậu ấy đã đến chỗ cậu rồi!
- Lúc đấy tôi không phản ứng kịp, nhưng cậu lại xoay sở được, không tồi!
Long Cự Nhân chỉ nói một câu không cao không thấp, lại khiến những kẻ còn lại của ngũ lão đại ngạc nhiên. Hắn ta có khen ai bao giờ đâu, còn chưa nói đến là con gái.
- Cảm ơn sự quan tâm của mọi người! Thật ra tớ biết trước hắn ta là loại người như thế nào rồi, nên mới đánh nhanh thắng nhanh đó mà!
Trước sự lo lắng của bạn bè, Cự Giải không nhịn được mà cảm kích lên tiếng. Mà câu nói này lại khiến thánh soi Thiên Yết thắc mắc:
- Làm sao cậu biết được?
- Hả? À... cậu cũng thấy môn đấu của tớ, đối thủ được biết trước nhau là ai vì cần phải đồng hạng cân đó! Nên tớ tìm hiểu sơ sơ về người này để lên kế hoạch ứng chiến! Ai ngờ phát hiện ra hắn dính đến mấy vụ bê bối bạo lực, nhưng lại bị gia đình hắn bịt đường hết. Tớ mới biết đại khái hắn ta là người như thế nào!
- Giỏi quá nhỉ?
Chợt, giọng nói có chút biếm nhạo của Sư Tử vang lên. Trái với vẻ trầm trồ vui mừng của mọi người, mặt Sư Tử còn khó coi hơn lúc bình thường. Trước thái độ không hiểu gì của Cự Giải, anh lại càng giận dữ hơn:
- Biết rằng đối thủ là kẻ đáng sợ thế nào mà vẫn im lìm chấp nhận thách đấu! Vậy nếu như kế hoạch của cậu không thành công thì sao? Nếu như cậu không tấn công được hắn thì sao hả? Khinh địch vừa phải thôi chứ! Cậu lấy đâu ra tự tin sẽ thắng vậy?! Aissss!! Điên cả người!
Nói rồi Sư Tử khó chịu rời hàng ghế mà bỏ đi, để lại bầu không khí câm lặng bao trùm. Cự Giải chợt cười cười, nói với mọi người:
- Hì hì, mấy cậu đừng để ý! Mấy thầy cũng đừng lo, em sẽ đi gọi cậu ấy quay trở lại cho!
Nói rồi cô cũng đuổi theo bóng lưng giận dữ của Sư Tử. Mà mặt của thầy Hiệu phó cùng bộ ba thầy thể dục đều vô tội mà biểu đạt cùng một ý "Chúng nó coi chúng ta là người vô hình thật đó hả?"
- E hèm! Tới giờ rồi mấy đứa! _Thầy thể dục 2 lại lên tiếng với vai trò của mình, nói:
- Bộ môn tiếp theo! Cờ vây! Tuyển thủ là Triệu Lệ Nghi 12E và Tiêu Vỹ 11S1! Phần thi nhạc cụ chuẩn bị đi nha, sau cờ vây là đến lượt các em đấy!
- Vâng!
- Bạn hiền thi tốt nha! Nhớ tập trung nha!
Tử Hàn cất tiếng cổ vũ, nhưng mà Tiêu Vỹ nào có để ý, ánh mắt cậu chỉ hướng đến mỗi một người ở bên tay trái. Xà Phu nhìn ra sự mong chờ trong đôi mắt đó, đành chẹp miệng:
- Nhớ những gì chị đã nói, thư giãn và đừng căng thẳng quá! Nếu cậu thua thì cờ vua chị sẽ thắng trả cho cậu!
- Vâng, chỉ cần lời của chị là em sẽ thắng à hihi!
- Đủ rồi đó, cậu mau đi thi đi Tiêu Vỹ!
Tiêu Vỹ đang bày tỏ tâm trạng với lời khích lệ của Xà Phu, lại bị đám anh chị 12S đẩy đi, bọn họ cũng cổ vũ:
- Cố lên nhé! Phải cho Royal biết tân thư ký hội học sinh của Zodiac lợi hại như thế nào chứ!
- Đúng vậy, phải cho bọn họ biết, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong!
- Hả? Kim Ngưu, chị có ý gì vậy?
- Ê con nhỏ biến thái!
Chợt, Hoắc Tử Hoa lên tiếng khi Triệu Lệ Nghi đang cụng tay truyền năng lực với Kim Tử Hoa. Hắn ta hống hách xấc xược lên giọng:
- Mày là đứa đầu tiên trong lớp chúng ta đi thi, đừng có mở đầu xui xẻo đấy!
- Mày mới làm tao sợ á, tốt nhất mày nên câm mồm đi, đừng có nói gì! Cái mồm mày thối thấy bà!
- Con mẹ mày! Lão tử có ý tốt...
Mặt Hoắc Tử Nha đen lại, không biết nên xả bực vào đâu.
"Kết thúc trận đấu Cờ vây! Tỷ số là 2:1! Cao trung Zodiac chiến thắng! Tỷ số chung cuộc là 3:1! Cao trung Zodiac tiếp tục dẫn đầu!"
"Kết thúc trận đấu Nhạc cụ! Tỷ số là 1:1! Hòa! Tỷ số trung cuộc là 4:2! Cao trung Zodiac vẫn dẫn trước cao trung Royal!"
- Ầy, hai người không cần buồn đâu! Dù sao bên Royal cũng là tiểu thư quý tử, nghệ thuật giỏi hơn chúng ta cũng là lẽ thường!
Thấy Park Sunhae và Kim Tử Hoa vác mặt đưa đám về, Nhân Mã tốt bụng liền lên tiếng an ủi.
- Đúng vậy, hai đứa giữ được tỷ số hòa là giỏi lắm rồi! _Ma Kết cũng lên tiếng khích lệ.
Những người còn lại ai cũng lên tiếng trấn an một câu. Mà lúc này, thầy thể dục 2 lại hắng giọng, thông báo tiếp:
- Bộ môn kế tiếp! Leo núi thể thao! Tuyển thủ là Hạ Thiên Bình và Giải Hoa Thần của 12S! Nhân Mã, Lý Nghiên chuẩn bị, sau môn này là đến môn bơi lội đó!
- Vâng!
Đáp lại thầy thể dục, không phải hai người đang chuẩn bị thi đấu, mà là hai người của môn sau, khiến thầy thể dục phải nhìn nhận ngay mặt của hai tuyển thủ Leo núi thể thao.
Ừm... hai đứa này không lên tiếng cũng phải, vì mặt đứa nào cũng vô cảm như nhau.
- Huynh tẩu, Thần ca! Fighting! Em gái bé nhỏ này sẽ cầm bông tua cổ vũ cho hai người a~
Mọi người chưa kịp thu vào đầu những gì Tống Tử Hy nói, thì cô đã lôi từ trong balo con mèo ra hai chiếc bông tua rồi nhảy nhảy cổ vũ, Tử Hàn không khỏi trầm trồ:
- Oa... có đầu tư a! Tiểu Hy, lát nữa anh thi đấu, em cũng phải cổ vũ đó nhé!
- Hí hí đương nhiên rồi, Hàn ca!
Thiên Bình và Giải Hoa Thần có chút không ngờ kịp mà nhìn điệu nhảy con sâu của Tống Tử Hy, cả Tử Hàn, ngay cả Bạch Dương cũng ham hố bâu đến, phụ họa hai bên cho Tống Tử Hy, cảnh tượng vừa dị vừa hài khiến ai cũng không nhịn nổi mà cười sảng.
- Thiên Bình, Thần Thần, lần này phải chiến thắng đấy nhé! Tớ sẽ theo sau hai cậu thôi!
Nhân Mã cũng lên tiếng khích lệ, mặt mũi vô cùng hăng hái. Giải Hoa Thần không cao không thấp đáp lại:
- Dư khả năng.
Thiên Bình thì lại nhếch môi:
- Được, tớ sẽ chú ý đến cậu trong bộ dạng cậu mặc đồ bơi.
- Này, này! Đừng có mà quá phận!
Ngay lập tức, mùi chua chua từ giọng nói của Thiên Yết vang lên, khiến cả đám lại được một dịp cười bò lần nữa.
- Giải Hoa Thần thì khỏi nói, nhưng cậu cũng đừng làm mất mặt đứa bạn này đấy, Thiên Bình!
Sư Tử đã trở về chỗ từ trận đấu cờ vây, cùng Cự Giải, có lẽ hai người này đã giải quyết xích mích với nhau xong. Lần này anh lên tiếng, cũng phải để lại vài lời với Thiên Bình. Cự Giải ngồi cạnh mỉm cười:
- Ý cậu ấy là đang cổ vũ cho cậu đó Thiên Bình, cậu cũng hiểu cái tính Tsundere của đại ngáo nhà ta mà hihi!
- Frozen, cố lên nhé! Hãy cho bọn chúng biết nữ hoàng trường chúng ta lợi hại như thế nào! _Quả nhiên, không thể thiếu giọng của Hoắc Tử Nha được, Sư Tử liền chêm mồm vô:
- Không cần mày cổ vũ cho bạn tao!
- Cái đệt! Mày nổi điên gì vậy Sư Tử?
- Tao n...
- Ừm, nói chung là bọn tớ sẽ ở đây hô khẩu hiệu cổ vũ cho hai cậu! _Bảo Bình thấy tình hình bắt đầu xao nhãng đi, liền lên tiếng. Mà Kim Ngưu cũng tiếp:
- Frozen fighting! God of Zodiac figting! Zodiac High School Figting!
O_o
Mặt Giải Hoa Thần chợt ngơ ra khi nghe câu khẩu hiệu của Kim Ngưu. God of Zodiac? Thần = God?
- Trò này cũng rất nguy hiểm đấy Thiên Bình, Giải Hoa Thần! Hai người nhớ cẩn thận, không khéo lại bị thương đấy! Đừng có bắt chước tớ nha, không ai ủng hộ đâu!
Xử Nữ đưa cánh tay bị trật khớp của mình ra khè, cũng là ý tứ nhắc nhở cẩn thận. Cuối cùng, Song Tử cũng cần phải lên tiếng:
- Bảo bố...
- Ừm, cảm ơn mọi người!
Song Tử vừa bật ra khỏi miệng một từ, đột nhiên Thiên Bình lại lên tiếng cảm kích, sau đó cùng Giải Hoa Thần đi thẳng đến giữa sân đấu. Khiến mọi lời muốn nói của Song Tử đều hóa thành hư vô. Những người bạn cũng chỉ biết vỗ vai Song Tử vài cái để trấn an cho nỗi nhục này.
Leo núi thể thao là một bộ môn thể thao thú vị, ban tổ chức sẽ dựng một vách núi nhân tạo gồ ghề, trên bề mặt sẽ gắn những mỏm đá lớn nhỏ với những khoảng cách ngắn dài thích hợp. Trong sự kiện này, độ dài của núi nhân tạo là 10 mét. Tuyển thủ sẽ được đeo đai bảo hộ cùng trang bị nón và bao khớp gối tay chân, đai bảo hộ sẽ được gắn với sợi dây nối với ròng rọc ở trên, để phòng người những trường hợp xảy chân, kiệt sức hoặc hoàn thành xong môn thi.
Trước khi bắt đầu, các tuyển thủ sẽ có năm phút để làm nóng cơ thể.
- Này, Giải Hoa Thần...
Trong lúc khởi động, Thiên Bình dường như đã nhìn ra được kế hoạch mà cất giọng gọi đồng đội. Giải Hoa Thần quay sang, im lặng nhìn cô, nhưng ánh mắt lại vô cùng lưu tâm. Thiên Bình tiếp:
- Bục đá màu cam trồi ra ngoài nhiều hơn những bục còn lại, tuy khoảng cách xa nhưng ở giữa thường có bục đá vàng. Hãy dùng bục đá màu cam để làm đà cho tay, và bục màu vàng làm đà cho chân. Di chuyển theo cách đó sẽ đến đỉnh nhanh thôi.
- Hmnn...
Giải Hoa Thần nhìn lên khối vách núi và quan sát theo lời của Thiên Bình, quả nhiên đúng như lời cô nói. Trong đây, bục đá có rất nhiều màu nên mọi người không thể tập trung vào một màu sắc bất kỳ nào được, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, Thiên Bình có thể nhìn ra và phân tích tình hình để có một kế hoạch leo núi phù hợp. Lần này, ánh nhìn của Giải Hoa Thần dành cho Thiên Bình càng thêm ngưỡng vọng. Trước đó anh bị Thiên Bình nhìn trúng tim đen vài lần, nay càng thêm bội phục.
- Ở phần gấp khúc kia... _Nói đến đây, Giải Hoa Thần chợt có chút quan tâm trong giọng điệu mà lên tiếng:
- Cậu liệu có thể...
Anh lập lửng không dám nói hết câu, thì Thiên Bình đã khởi động xong, liền đứng dậy, giọng nói không cao không thấp đáp:
- Không cần lo, tôi đã tập yoga từ nhỏ, nên mới tham gia bộ môn này!
- Cha, trùng hợp vậy sao~
Chợt, một giọng nói yểu điệu liễu lớt vang lên, khiến cả Giải Hoa Thần lẫn Thiên Bình có chút chú ý đến, vì đây là giọng nam. Người vừa đến là tuyển thủ bên Royal, một trong hai người là người của nhóm Yên Nam Sơn, là cậu trai có nét đẹp song tính mà ai cũng ngưỡng mộ. So với Giải Hoa Thần thì kẻ tám lạng người nửa cân. Tây Nghi Hạ tiếp tục câu nói đang dở dang mà lên tiếng:
- Không ngờ đối thủ vòng này lại là con gái của đại minh tinh Lưu Tử Yên a! Vừa hợp làm đối thủ với tôi lắm nha!
Ý của Tây Nghi Hạ đã nằm trên mặt chữ, hắn ta là con trai của vị đạo diễn nổi tiếng Tây Kỷ, mà Thiên Bình là con gái của đại minh tinh Lưu Tử Yên, vai vế trong cùng một lĩnh vực và ngang bằng nhau. Hắn ta sẽ là đối thủ một kèm một với Thiên Bình. Tuyển thủ còn lại của Royal sẽ là đối thủ của Giải Hoa Thần.
Bộ môn leo núi này sẽ khác một chút so với những môn trước, cả bốn tuyển thủ sẽ cùng lúc thi đấu. Một thành núi với bề ngang tám mét, chia thành bốn làn thi, mỗi người một làn, đứng xen kẽ Royal với Zodiac. Theo thứ tự, làn một ngoài cùng bên tay phải là Thiên Bình, làn hai là Tây Nghi Hạ, làn ba là Giải Hoa Thần và làn cuối là tuyển thủ còn lại của Royal.
- Tôi đã từng gặp nhiều người có vẻ đẹp song tính rồi, nhưng có thể sánh ngang với tôi thì chưa từng thấy, cậu là người đầu tiên đấy, người đẹp à~
- !!!
Lời của Tây Nghi Hạ khiến Giải Hoa Thần có chút giật mình, thì cái giọng yểu điệu của hắn ta lại cất lên:
- Tôi là người rất thích cái đẹp, nếu được thì sau khi kết thúc trận này... _Nói đến đây, hắn ta chợt liếm môi, ánh mắt thèm thuồng chiếu thẳng lên người Giải Hoa Thần, ngữ điệu đầy dục vọng:
- Hãy đến gặp riêng tôi ở phòng chờ của Royal đi, sẽ không có ai ngoài hai chúng ta đâu! Xong việc, cậu sẽ được tiền~
- Một con bóng đê tiện.
Đáp lại lời mới gọi của Tây Nghi Hạ, Giải Hoa Thần lại khinh thường bật ra một cậu lãnh nghị, một chút để tâm cũng chẳng có. Bị người mà hắn ta đã ngỏ lời chửi thẳng bằng thái độ nhàn nhạt, khiến bộ mặt của Tây Nghi Hạ liền trở nên nhăn nhó. Sự tức giận được biểu hiện lố lắng điệu đà, khiến vẻ mặt hắn vô cùng khó coi.
- Cô cười cái gì!?
Nhận ra Thiên Bình khẽ cười, Tây Nghi Hạ liền giận dữ quát cô. Thiên Bình lại tựa tiếu phi tiếu mà cất giọng:
- Tôi cười Royal các cậu quả là một tổ hợp văn thắng chất tắc sử*.
- Cậu dám...
"Các tuyển thủ chú ý, bước vào vị trí..."
Trong khi Tây Nghi Hạ bị sỉ nhục bởi câu nói của Thiên Bình, thì trọng tài lên tiếng nhắc nhở mọi người bắt đầu vào cuộc thi...
"Roét!"
Tiếng còi vừa vang, đồng loạt bốn tuyển thủ của hai trường liền bám vào những vách đá để leo lên trên, mà trên khán đài và bên ngoài sân đều là tiếng la hét cổ vũ cho bọn họ.
"Cao trung Zodiac cố lên! Cao trung Zodiac cố lên!"
"Frozen Fighting! God of Zodiac Fighting! Zodiac High School Fighting!"
"Huynh tẩu cố lên! Rết Con cố lên!"
Nhìn thấy tình tình đang dẫn trước của hai tuyển thủ trường mình, học sinh Zodiac đồng loạt hào hứng hô vang khẩu hiệu khích lệ tinh thần. Lại không nghĩ đến, trên khán đài lại có một khu ghế ngồi toàn những người mặc đồ màu đen, cũng đồng thanh hô to cổ vũ. Trên tay là những tấm dải băng rôn có in hình Song Tử, Thiên Bình, Giải Hoa Thần và cả Dịch Thiên Ân, ở dưới còn có hàng chữ "Con Rết đại thắng, anh em đại vui vẻ!"
Sự việc này, đến Song Tử cũng không lường trước nổi, mồ hôi anh bắt đầu túa ra.
Mà trong khu vực thi đấu, Thiên Bình lại đen mặt lại, đến cả Giải Hoa Thần cũng bất ngờ. Không nghĩ đến, trong băng lại có nhiều người mua vé giới hạn để đến cổ vũ như vậy.
Hiện tại, Giải Hoa Thần là người đang dẫn đầu, tiếp theo là Thiên Bình, sau đó là Tây Nghi Hạ theo sát, cuối cùng là tuyển thủ còn lại của Royal. Lúc này, cả ba người Giải Hoa Thần, Thiên Bình và Tây Nghi Hạ đều đang trèo đến đoạn gập khúc của bức tường, là khúc khó trèo và nguy hiểm nhất cuộc thi. Mặt núi gồ ghế gần như song song và đối diện hẳn với mặt đất, ở đoạn này, lực hấp dẫn của cơ thể sẽ đạt đến mức cao nhất, nếu không giữ vững mỏm đá và giữ được thế cân bằng của cơ thể, tuyển thủ sẽ bị rớt bất cứ lúc nào. Khúc ngoặt này cũng là khúc khó khăn nhất để di chuyển, mà nếu giữ nguyên tư thế lâu mà không di chuyển, sẽ vô cùng mất sức và có thể rớt, tệ hơn sẽ bị căng cơ và trấn thương cơ. Nói chung, đây mới chính là thử thách của cuộc thi này.
Mồ hôi đã thấm ướt áo của Thiên Bình, lấm tấm trên gương mặt cô. Đã leo được một nửa chặng đường, mặt cô từ trắng trẻo đã chuyển sang đỏ hồng. Trước khi đặt chân vào khu vực chết, cô điềm đạm nhúng tay vào túi phấn để giữ khô hai bàn tay, sau đó thở hắt một hơi, nhìn sang Giải Hoa Thần để lấy thêm áp lực mà tiến lên.
Pặc!
- Hmmn!!!
Tay Thiên Bình run run khi giữ lấy bục đá đầu tiên trong đoạn gập khúc, bàn tay trắng nõn liền hiện lên chằng chịt dây gân xanh, khó khăn nhấp chân, đưa thân mình tiến lên.
Lúc này, bốn phía khán đài đều câm nín để tập trung quan sát xem các tuyển thủ sẽ làm thế nào để vượt qua thử thách khó khăn nhất của cuộc thi, không còn một lời cổ vũ nào nữa.
Sượt!
Khi Thiên Bình sắp vượt qua được đoạn khó khăn nhất, thì đột nhiên bục đá đang chống đỡ chân cô lại biến mất, khiến toàn bộ cơ thể của cô không đối phó kịp, liền mất điểm tựa, toàn thân rơi xuống. Mà bên ngoài hàng ghế chờ, ai cũng há mồm hét lên.
- THIÊN BÌNH!
Pặc!
Thiên Bình quả thật biết cách dọa tim người khác, cả Giải Hoa Thần đã vượt qua đoạn chết cũng không ngoại lệ. Mặc dù bị sượt chân khiến toàn thân rơi khỏi vách núi, nhưng hai tay Thiên Bình đã kịp giữ chặt bục đá mà cô đang đặt tay lên. Sự việc này khiến cả khán đài hú hồn, càng thêm thích thú mà cổ vũ.
Cả người Thiên Bình lúc này đang lơ lửng giữa không trung, toàn bộ sức nặng của cơ thể đều nhờ hai cánh tay chống đỡ, lực hấp dẫn đối với mặt đất hoàn toàn đẩy lên mức cao nhất. Mà bên ngoài ghế chờ, ai của trường Zodiac cũng nín thở lo lắng. Nếu chống đỡ không được, xem như thua cuộc. Nếu người đó là Bảo Bình hoặc Cự Giải, hay cả Kim Ngưu, thì lực tay của ba người họ vẫn khỏe hơn so với Thiên Bình, với cả, với tình thuống như đang lơ lửng dưới vách đá như vậy, làm gì có cách nào để tiếp tục? Nên hiện tại, tâm trạng của mọi người đều như mảnh chỉ treo chuông.
- Phù...
Thiên Bình khẽ thở hắt một hơi, sau đó hai mắt nhắm lại, như muốn tĩnh tâm trước thế cục khó khăn này. Tây Nghi Hạ vừa khéo đã vượt qua được Thiên Bình, trong lòng vui như mở hội mà tiếp tục leo lên.
- OH MY GOD!
Cả khán đài đều trở nên trầm trồ kinh động, khi tuyển thủ sắp rớt khỏi vách núi của Zodiac lại có thể thực hiện động tác uốn ngược người ra sau trong không trung, hệt như bọn họ đang xem một màn trình diễn thăng bằng trong rạp xiếc vậy.
Thiên Bình bỗng dưng lại uốn hai chân của mình một cách nhẹ nhàng và uyển chuyển ra sau thành một vòng cung tuyệt mỹ, đồng thời, hai tay cô đang nắm cùng một bục đá đan lại, khủy tay từ từ gập lại, cư nhiên hai cánh tay của cô dần dần tạo thành thế vuông góc. Cả cơ thể cô bắt đầu chuyển động thành một tư thế lộn ngược trên không, mọi cử chỉ của cơ thể cô đều nhẹ như nước, mềm như liễu nhưng lại khỏe như vâm.
Tất cả mọi ánh nhìn, từ khán giả đến đồng đội lẫn đối thủ, đặc biệt là đám người trường Royal đều như được rửa mắt một phen. Người này sao có thể thực hiện một động tác Yoga ngay trên không trung, khi chỉ có một điểm tựa là bục đá nhỏ bé trên vách núi được.
Phập!
Hai chân Thiên Bình tìm được điểm chống đỡ trên vách đá, liền dùng mũi chân giữ lại. Lúc này, tư thế của cô hệt như đang chồng cây chuối, cô áp toàn bộ phía sau của mình dính chặt vào bức tường gồ ghề những mỏm đá, thở hắt một hơi, dồn toàn bộ sức lực từ hai tay xuống hai chân, ghì chặt bục đá đang chống đỡ chân mình.
- Trời ạ! Cô ấy là người sao? Cô ấy còn là người sao?
- Oh my god! Tôi đang xem gì thế này? Thật vi diệu mà!
- Cô ấy là thành viên của rạp xiếc ư?
Dưới khán đài lại thêm một trận hoang mang khi nhìn về phía sân thi đấu, mà cả Tây Nghi Hạ cũng đang nắm thế dẫn trước cũng một phen hoảng sợ.
Trong tư thế chồng cây chuối, Thiên Bình vậy mà dồn sức vào chân, từ từ gồng người gập lại, nhanh chóng gập người áp sát đầu vào khủy gối chân.
Pặc!
Hai tay cô nhanh chóng chạm đến mũi chân mình, trong một tích tắc liền đổi vị trí cho nhau, sau đó, vẫn với tư thế gập người, hai chân cô từ từ tách ra hai bên, một cách chậm rãi và nhẹ nhàng. Hệt như hai chiếc kim của đồng hồ đang di chuyển, uyển chuyển và dẻo dai, khiến người nhìn còn đa nghi rằng cô có phải là người không xương không?
Tchhh!
Chân vừa tìm thấy điểm tựa, đạp lên bục đá, giờ phút này, Thiên Bình hoàn toàn đã ở tư thế như ban đầu tham gia bộ môn này, tư thế đã trở về như các tuyển thủ khác, hai tay hai chân đều bám trên bục đá trên vách tường. Đồng thời, nhờ hai màn lộn người vừa rồi của cô, mà vô tình đã khiến cô vượt qua được một đoạn leo dài, vượt qua cả Tây Nghi Hạ. Cuối cùng cũng khống chế được tình hình, Thiên Bình thở nhẹ, tiếp tục leo lên một cách bình thường.
"Kết thúc bộ môn Leo núi thể thao, cả hai tuyển thủ của cao trung Zodiac đều lượt lượt về thứ nhất và thứ nhì! Kết quả của trận này, cao trung Zodiac thắng cao trung Royal với tỷ số là 2:0! Tỷ số chung cuộc là 5:2! Trường dẫn đầu vẫn là cao trung Zodiac!
- YEAHHHH! CAO TRUNG ZODIAC MUÔN NĂM!
- Lại thắng rồi, trường chúng ta lại thắng rồi!
- Tuyệt quá! Tuyệt vời quá!
- Zodiac High School Fightingggg!!!
Trọng tài vừa hô lên, một lần nữa, khu vực dành cho học sinh trường Zodiac lại nổi ầm ầm lên, thổi kèn đánh trống gõ chiêng tưng bừng.
- Ơ? Bên kia làm sao thế? Sao lại có nhân viên y tế?
- Có ai bị thương ư?
Bên hàng ghế dành cho tuyển thủ của trường Zodiac, Kim Ngưu và Xử Nữ ngơ ngác khi thấy có đội ngũ nhân viên y tế đến khu vực thi đấu. Ngay sau đó, có hai người dùng giường vải sơ cấp khiêng một người từ trong sân thi đấu đi ra. Giải Hoa Thần cũng đi theo.
Đúng lúc này, lại có người từ đội an ninh chạy về phía bọn họ, thông báo:
- Trường cao trung Zodiac, tuyển thủ nữ của nhà trường đã bị thương sau khi hoàn thành phần thi, quý nhà trường hãy cử người đại diện đến xem ạ!
- Cái gì? Thiên Bình bị thương ư?
- Để tôi, tôi là nhân viên y tế của trường! Tôi sẽ đi theo!
- Tôi là thầy chủ nhiệm của con bé, tôi cũng sẽ đi!
Như Hòa và Ma Kết cùng một lúc đứng lên, trong khi những người khác đều hỗn loạn, thì Ma Kết lên tiếng:
- Mấy đứa vẫn cứ giữ nguyên tinh thần thi đấu đấy! Thầy Hiệu phó, thầy thể dục, mọi người trông coi lũ trẻ, tôi sẽ trở về trước bộ môn thi đấu của mình!
- Ừ, hai thầy cô đi đi, tôi là thầy Hiệu phó cơ mà! Đi đi!
Thầy Hiệu phó bỗng nghiêm nghị cất giọng, bộ dáng hoàn toàn nghiêm túc, không còn vẻ trẻ nghé nữa. Theo nhân viên an ninh, Ma Kết và Như Hòa không dám chậm trễ, thế mà lại nhìn thấy phía trước đã có bóng lưng của một nam sinh tóc màu đại dương.
Phía trường Royal...
- Argggggg!!! Tức chết mất!
Tây Nghi Hạ vừa về chỗ, liền tức tối đạp mạnh vào ghế. Hắn ta nghiến răng vò rối mái tóc đẹp đẽ của mình mà không một chút câm tâm, quát lên:
- Cái con Hạ Thiên Bình chết tiệt! Đến vậy mà lại không bị rớt xuống! Chết tiệt! Chết tiệt! Này Tần Tương! _Đột nhiên, hắn nhìn qua Diêm Tần Tương, tra hỏi:
- Rốt cuộc người của cô làm việc kiểu gì vậy? Nếu rút bục đá lại thì phải rút cả vùng đó luôn chứ! Chỉ tạo động cơ tự rút mỗi đoạn đó thì nhằm nhò gì?
- Nghi Hạ, chúng ta chỉ có thể ra làm như thế mà thôi, nếu bục đá tự động rút cả một vùng, ban tổ chức sẽ phát giác ra đấy!
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Diêm Tần Tương lại vô cùng ngứa mắt và bất cam, không thể tin được người đấy lại may mắn như vậy.
- Đủ rồi... _Chợt, Cố Sùng Lâm lên tiếng, nói:
- Không phải cô ta đã bị chấn thương rồi sao? Những môn sau có lẽ cô ta không thể tham gia được, nên đừng có tham vọng hơn nữa. Nếu để người của Sở phát giác ra một trò của trường ta, thì họ sẽ lôi được cả ngọn lẫn rễ đấy! Hãy biết chừng mực đi!
- !!!
Lời của Cố Sùng Lâm tuy đang chửi thẳng Tây Nghi Hạ cùng một số người khác, nhưng lại nói không sai nên chẳng có ai bật lại cả.
Mặc dù Cố Sùng Lâm không biết được ý nghĩ của Diêm Tần Tương, nhưng Diêm Tần Tương vẫn cảm thấy khó chịu bởi lời lẽ của cậu ta. Cô ta chợt lấy điện thoại ra, nhắn tin cho một người.
"Nhữ Nhữ, trường cậu có một người bị chấn thương được đưa vào phòng chờ của trường cậu, hãy nhân lúc hỗn loạn mà ra tay đi."
---------- End Chap 190 -------------