Chap này tặng bạn Page2307 nhaaaa ❤

Huhu... Không hiểu sao đi học lại mà áp lực tâm lý kinh khủng luôn. Mấy ngày nay cuộc sống bế tắc v:... Nên văn phong bị xuống tay, mọi người đừng chê cười a.

Bài hát: Eight - IU feat Suga (BTS)

------------------------

Mặc dù đã hai ngày trôi qua kể từ sự việc ấy, nhưng dư âm thì vẫn còn. Lúc này Kim Ngưu đi học, cô chỉ muốn biến thành người tàng hình trong mắt mọi người.

Rõ ràng cô và Song Ngư là mối quan hệ trong sáng thuần khiết, Song Ngư cũng được máy phát hiện nói dối chứng thực, vậy mà khi đến lượt cô thì máy phát hiện nói dối lại kêu lên. Bao nhiêu lần thử lại cũng chỉ cùng một kết quả.

Cuối cùng, với đề xuất của Như Hòa, cô đành phải sử dụng đến biện pháp thô thiển nhất để chứng minh... bằng que thử thai. Có Như Hòa chứng thực, kết quả, rốt cuộc cô cũng được minh oan.

Chỉ là phương pháp này thật mất mặt.

Cũng suốt từ ngày hôm đó, chỉ cần có cơ hội, là Song Ngư lại trêu chọc cô.

- Không ngờ khi ở cùng tôi, cậu lại có ý đồ đen tối như thế!

Giống như bây giờ.

- Thì ra ham muốn của cậu lại lộ liễu như vậy!

- Ham muốn cái đầu cậu! Có im mồm ngay không?

Vốn dĩ chỉ muốn âm thầm đến lớp thật nhanh để tránh tai mắt người đời, vậy mà bên cạnh Kim Ngưu lại xuất hiện kẻ muốn thu hút sự chú ý - Doãn Song Ngư. Song Ngư không thèm nghe Kim Ngưu, tiếp tục giở giọng lưu manh:

- Cậu gấp gáp đuổi tôi đi như vậy, có phải trong đầu lại xuất hiện ý niệm đen tối đấy không? Sợ không kiềm chế được hả?

- Cái định mệnh, cậu...!!!

Kim Ngưu với Song Ngư đang tư thế "ân ân ái ái" thì chợt trở nên bất động khi thấy Yến Tử Thanh đi ngang qua. Yến Tử Thanh cũng chỉ nhìn họ một chút rồi nhanh chóng rời đi, không hiểu sao lại có dang vẻ tuyệt vọng. Được một lúc, thì Kim Ngưu mới bỏ Song Ngư ra, giọng nhỏ cất lên:

- Ánh mắt ấy, là cảm kích chúng ta đúng không?

- Mắt nào của cậu nhìn thấy vậy? _Song Ngư chẹp miệng:

- Rõ ràng là vô vọng!

Quả thật, trông Yến Tử Thanh có chút tiều tụy.

Lớp 12S...

- Ố la la, tối nay chúng ta sẽ được quẩy, quẩy, quẩy a~~~

Chưa thấy mặt, đã thấy giọng. Giọng của Bạch Dương ở trong lớp vang ra ngoài, nghe thật hài hước.

- Lâu lắm rồi chúng ta mới có dịp vui vẻ cùng nhau, lại còn ở trên sân thượng nữa, chắc sẽ phiêu lắm đây!

Nhân Mã cũng nhập bọn cùng Bạch Dương, hai đứa, kẻ nhảy người nhún, như hai thằng hề tấu hài. Tử Hàn cũng hào hứng bay vào góp vui cùng:

- Sân thượng có cả hồ bơi nha, mọi người tha hồ vui chơi!

- Quả nhiên là rich kid có khác!

- Hê hê hê...

Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, mới đó đã đến cuối tuần, đã đến sinh nhật của Tử Hàn.

Tối...

Love Roise Rooftop...

"Happy birthday to you~ Happy birthday to you~ Happy birthday~ Happy birthday~ Happy birthday tooo youuuuu~"

- Phùuuuu...

Tử Hàn thổi nến sau khi ước nguyện trong ngày sinh nhật, liền nhận được một tráng pháo giấy và tiếng la hào hứng của bạn bè mình. Tiêu Vỹ - đứa bạn thân của cậu sau vài tháng chuyển trường từ Mỹ về, là người chúc đầu tiên:

- Ai da thằng bạn của tôi, chúc mày tuổi mới sẽ trưởng thành hơn, ế, vậy là mày 18 tuổi rồi đó hở? Nhanh dữ thần vậy?

- Ây, chú mày chúc thì chúc đại đi, sao lắm câu nghi vấn thế? Không nhanh là sẽ bị mất lượt đó nha!

Tiêu Vỹ đang dang dở lời nói thì Bạch Dương bên cạnh hối thúc.

Chẳng là, mọi người không phải chúc sinh nhật như bình thường, mà là xếp thành vòng tròn bao vây Tử Hàn, bắt đầu từ Tiêu Vỹ. Có một chiếc bình lớn đựng rượu coocktail, đến lượt ai, người đó sẽ uống một ly cooktail và gửi lời chúc đến Tử Hàn, nếu không chúc đàng hoàng và dây dưa, người đó sẽ bị mất lượt.

Cái trò quái quỷ này, cũng do tên tiểu xú Tử Hàn nghĩ ra.

Và Tiêu Vỹ đã bị mất lượt.

- Ực!

Bạch Dương uống hết ly coocktail trong một lần một, rồi điêu ngoa lên tiếng:

- Anh nói em nghe, tuổi mới không có gì quan trọng bằng nhan sắc cả, có sắc thì tài vận, tình duyên, may mắn mới đến...

- Stop! Mất lượt!

- Ớ?

Bạch Dương còn đang luyên thuyên các kiểu, thì bị Xử Nữ cắt ngang, còn ú ớ thì Xử Nữ lại lên tiếng:

- Kim Ngưu, đến cậu đấy!

- Thành giao!

Kim Ngưu chắp hai bàn tay lên nhau như trong phim cổ trang, thể hiện ý đa tạ Xử Nữ.

- Tử Hàn, tuổi mới chúc em luôn cui vẻ, lạc quan, yêu đời và là chính mình! Tuy trước đó thích Thiên Bình không được đáp ứng, nhưng chị tin chắc lần này em sẽ tìm được tình yêu đích thực là Tống Tư...

- Cắt! Người tiếp theo!

- Ớ? _Giọng Bảo Bình vang lên, khiến Kim Ngưu tức tối:

- Này có phải bấm giờ đâu mà vồn vã thế? Phải từ từ mới chúc thành tâm được chứ?!

- Hihi, sorry chị Kim Ngưu, em đổi luật chơi rồi!

Lại là tên xú quỷ Tử Hàn.

- Năm mới, à nhầm, tuổi mới đừng sợ ma mà đòi ngủ chung với chị hai nữa nghe chưa?

- Anh nói cái gì thế Nhân Mã, em từ chối hiểu 😂!

- Chúc tuổi mới thêm mạnh mẽeee!

- Em mạnh mẽ đó giờ mà anh Thiên Yết 😂!

- Tuổi mới bớt vô dụng nha chú mày, chị bay cũng là con gái đấy!

- Anh Sư Tử nói vậy em buồn á, em đâu đến nỗi vô dụng như vậy đâu chớ!

- Sinh nhật vui vẻ.

- Ủa hết rồi hà anh Song Ngư?

- Tiếp lời cho con Kim Ngưu, chúc em và bé Tống Tử Hy mau mau công khai tình cảm, không thôi có đứa cướp Tử Hy đi mất!

- Cảm ơn chị Bảo Bình, bọn em đang trong giai đoạn thả thính nhau ấy hí hí~

- Chúc em tuổi mới sẽ có được phong độ như những người xung quanh mình!

- Ánh mắt hơi khinh thường em á nha anh Xử Nữ!

- 18 tuổi không có nghĩa mày được đi bar đi búp các kiểu đâu nhá thằng kia! Chị mà phát hiện ra là cho mày một vé nhập viện luôn nhé!

- Ahaha... Chị hai, em chờ năm này mãi, sao chị lại như thế huhu...

- Chúc cậu tất cả.

- Hớ... Hết rồi ạ? Bình thường chị kiệm lời rồi thôi đi, cả sinh nhật em cũng không có ngoại lệ sao huhu?

- Vậy chúc cậu tất cả những gì tốt đẹp nhất.

- ༎ຶ‿༎ຶ

Quay đi ngoảnh lại, đã hết một vòng gửi lời chúc sinh nhật Tử Hàn. Mỗi người một lời chúc mang đậm sắc cá nhân, khiến Tử Hàn lúc khóc lúc cười, thiệt là cảm động.

- A xin lỗi, em đến trễ!

Bỗng, một giọng nữ trong trẻo vang lên, gây sự chú ý đến mọi người. Ngay lập tức, gương mặt Tử Hàn liền hiện lên nét mừng rỡ:

- Tử Hy!

- Hi hi, sinh nhật anh mà em lại đến trễ, thật ngại quá!

Tống Tử Hy cười trừ, sau đó xách một bao to đùng từ thang máy ra, trước bao con mắt trầm trồ của những người còn lại mà vác đến, đưa cho Tử Hàn:

- Chúc anh đẹp trai tuổi mới sức khỏe dồi dào, làm ăn phát tài, tiền vô như nước, con cháu đầy đàn... À xin lỗi, em nhầm sang lời mừng tuổi ông bà dịp năm mới, để em chúc lại...

- Được rồi, được rồi, em cứ để cái này xuống đất đi, vác như vậy nặng lắm!

Tử Hàn vội vã đỡ lấy chiếc bao, nào đâu khi Tống Tử Hy vừa thả tay, đã khiến Tử Hàn suýt té xuống sàn vì sức nặng của nó. Khiến cả bọn một phen cười bò.

Tống Tử Hy cười mỉm, troll Tử Hàn thật là vui.

Không biết Tống Tử Hy bỏ vàng hay gạch trong bao mà nặng khiếp. Cũng không biết Tống Tử Hy khỏe thế nào mà vác được cái bao heo này.

- Này này, mấy cậu tránh ra, đại bác đến đâyyyyyyy!!!!

TỦM!

- Bạch Dương!!!!

- Há há há!

- Chết nè! Chết nè!

- Này thì đại bác!

- Aaa... Mấy cậu ăn hiếp tớ! Hàn phu nhân, cứu mạng lão công ngaaaa~

- Cứu cái cục shit, Hàn phu nhân cái rắm, lão công cái đít cậu!!!

- Xử Nữ khác xưa quá nhaaa!

- Đủ trình độ đọ chửi với Bảo Bình rồi đấy!

- Không còn là Hội phó mở miệng ngàn vàng nữa rồi!

- Tha hóa quá đi!

- Êiii, nói vậy là sao, chửi hay chửi giỏi như tớ là tha hóa à?

- Ấy, Bảo Bình noona bình tĩnh!

- Cậu khác trình độ với nó mà!

- Cậu cũng hai mặt quá đấy Nhân Mã!

- Hihihi...

Sau khi ăn uống nhẹ nhàng, cả đám lũ lượt nhảy xuống hồ bơi và chơi đùa cùng nhau. Ngay cả nam thần mặt lạnh Thiên Yết cùng mỹ nam an tĩnh Song Ngư cũng xuống góp vui.

Đúng là thật lâu mới thấy hình ảnh này.

- K.C... À không, hôm nay không có anh Song Tử ạ?

Tống Tử Hy ngồi trên bờ cùng Tử Hàn, ánh mắt xa xăm lên tiếng. Tử Hàn nghe vậy thì thở dài:

- Anh có gọi cho anh ấy, nhưng không nghe máy. Có để lại lời nhắn, nhưng ccũng không thấy hồi âm. Cả tuần này, anh ấy như biến mất hoàn toàn vậy! Cả mấy anh chị ấy, cũng không liên lạc được!

- Hmmn... _Tống Tử Hy trầm ngâm một chút, rồi khẽ gật đầu:

- Đúng là phong thái của K.C!

Nói đến đây, cô chợt đánh mắt sang một người đang ngồi đơn độc ở một góc yên tĩnh.

- Xin chào, em là Tống Tử Hy ạ!

- Hmn...

Vốn dĩ đang ngồi yên bình một góc để nhìn mấy người bạn đùa nghịch, thì một giọng nói vang lên, gây sự chú ý đến Thiên Bình. Nhìn cô gái tóc xù mang nét tinh ranh đáng yêu trước mặt, sắc thái của Thiên Bình vẫn giữ nguyên vẻ ảm đạm:

- Ừ.

- Chị là Thiên Bình phải không ạ?

Tống Tử Hy mạnh dạn ngồi xuống cạnh Thiên Bình và bắt chuyện. Kể từ lúc cô bé này xuất hiện, Thiên Bình đã có chút đề phòng. Cô nhàn nhạt cất giọng:

- Em không trò chuyện cùng Tử Hàn à?

- À, anh ấy đi tiếp những người bạn khác rồi, em đâu thể bám víu anh ấy mãi được! Mà em nghe nói... _Ngừng một chút, Tống Tử Hy chợt nghi vấn:

- Chị là người mà anh Tử Hàn từng thích phải không ạ? _Không để Thiên Bình trả lời, Tống Tử Hy liền hạ giọng thấp xuống:

- Và cũng là người K.C... À không, là người anh Song Tử thích!

- !!!

Đáp lại Tống Tử Hy là một bầu khí im lặng. Có thể sẽ khó nhận ra biểu cảm trên mặt Thiên Bình, nhưng là người giỏi quan sát, Tống Tử Hy lại nhìn được sự động tâm của đối phương.

Im lặng một chút, Tống Tử Hy chợt ngả người ra thành ghế sofa, nhìn lên bầu trời đen kịt mà thở dài:

- Quan hệ giữa chị và K.C, người trong tổ chức như bọn em đều biết. Em cũng không có ý gì đâu, chỉ là... _Đoạn, giọng của Tống Tử Hy chợt trở nên điềm đạm, không có một chút ranh ma hay trẻ con như lúc thường:

- Muốn kể chị nghe về câu chuyện của em thôi!

Thiên Bình vẫn im lặng, không có phản ứng gì.

- Chị biết tên em rồi đấy, em họ Tống, là người của Tống gia, người ta hay nhắc đến trong Ngũ đại gia thế. Nhưng... Em không giống như những tiểu thư bề thế khác... _Coi sự im lặng của Thiên Bình là lời đồng ý, Tống Tử Hy chợt thấp giọng:

- Mẹ em mất khi em học lớp hai, vài tháng sau thì ba em tái hôn với người phụ nữ khác. Em đã rất hào hứng vì chuyện đó, bà ấy cũng đối xử với em rất tốt. Em đã từng thay thế được người mẹ đã mất của mình bằng bà ấy, nhưng... _Nói đến đây, Tống Tử Hy lại cười khẩy:

- Sau khi có thai với ba em, bà ta hoàn toàn thay đổi, trở thành một người phụ nữ đanh đá, ngang ngược, hung dữ và... bạo lực!

- ...

Không hiểu sao, khi nghe đến lời này, Thiên Bình lại bất giác nhìn Tống Tử Hy, nhưng không rõ cảm xúc là gì. Trên môi của Tống Tử Hy, vẫn là một điệu cười nhạt:

- Cũng vì bà ta có thai, nên ba em đã rất nghe lời và tin tưởng bả, ngay cả lời của con gái mình, ông cũng không tin, cho dù thấy vết bạo hành trên người em, cũng cho rằng em bị bạn bè bắt nạt hoặc ngã ở đâu đó. Ông giống như bị ả yêu tinh đấy mê hoặc vậy. Chính vì vậy, mà em đã bị bạn bè trên trường cô lập, không ai dám đến gần em, vì sợ sẽ bị Tống gia tính xổ. Em đã bị bạo hành một thời gian dài, khoảng thời gian đấy, em rất ngột ngạt, sợ hãi và tuyệt vọng, thậm chí em còn nghĩ đến việc tìm đến chết. Cho đến một ngày, em gặp được K.C!

Mặc dù chỉ cách hồ bơi ồn ào ba mét, nhưng không gian của hai con người này lại như tách biệt với bên kia mà chìm trong im lặng.

Tống Tử Hy hoài niệm kể, bốn năm trước, ngày đầu tiên trong đợt công tác nước ngoài mới của ba mình, mẹ kế của cô - Diêm Uyển đã đánh đập cô rồi đuổi cô ra khỏi nhà, ba ngày sau mới được phép trở về. Để chắc chắn cô không tìm đến họ hàng và cảnh sát cầu cứu, bà ta đã phái người dám sát cô. Cũng không hiểu sao bọn họ có thể nổi hứng với một cô bé lớp năm, đêm hôm đó, bọn chúng lại đưa cô đến nơi vắng vẻ mà muốn giở trò đồi bại. Với một cô bé 11 tuổi, trước mặt là những người lớn trưởng thành mang đầy ý dâm ô, cô đã rất sợ hãi, thì ngay lúc đấy, lại có người xuất hiện. Người này mang mặt nạ con cáo - loại mặt nạ truyền thống của Nhật Bản. Chỉ trong vòng vài tiếng đếm, đám người dâm tặc kia đã bị đánh trọng thương. Người mang mặt nạ cáo đã đỡ cô lên và nói "Xin lỗi đã đến trễ, kể từ lúc này, sẽ không còn ai hại em nữa."

Lúc đó, Tống Tử Hy đã rất ấn tượng với người bí ẩn này. Người này rất ngầu khi xử lý đám vô lại kia, nhưng chiếc mặt nạ cáo lại có vẻ rất thân thiện, giống như trong bộ phim "Khu rừng đom đóm". Khi biết được danh tính người này là K.C, tức là Vị vua của loài rết, Tống Tử Hy lại càng thêm tò mò và hứng thú. Vì không được trở về nhà, nên lúc đó cô đã bám theo K.C và muốn tâm sự cùng anh. Thật kỳ lạ vì K.C khi đó đã thành toàn cho cô. Sau khi nghe chuyện của Tống Tử Hy, K.C đã ngỏ lời mời cô vào băng Con Rết. Một đứa bé học lớp năm lại gia nhập vào một tổ chức thế giới đen? Nghe thật ảo diệu. Nhưng điều đó là có thật.

Tống Tử Hy được giao lại cho Rết Con Giải Hoa Thần, cô được huấn luyện thể lực và học võ, mỗi tối đều được Giải Hoa Thần chỉ dạy, sau một thời gian, tối nào cũng được giao đấu với các anh em khác trong tổ chức. Cô là người nhỏ tuổi nhất trong băng đảng, lại còn là nữ, nên được các anh em còn lại rất cưng chiều. Nhưng như vậy, không có nghĩa cuộc sống ở trong Con Rết đều là màu hồng. Người mà cô tưởng chừng như hiền lành và tốt bụng nhất, người đã cưu mang cô - K.C - lại còn có bộ mặt vô cùng đáng sợ và sát lãnh. K.C đã đích thân đánh người của mình chỉ vì người đó lỡ miệng chửi một cô gái điếm, đấy là lần đầu tiên cô thấy K.C tức giận và đáng sợ như vậy. K.C, giống như một ác ma mới được giải phóng khỏi phong ấn. Hóa ra, cô đã hiểu lầm K.C là một người thân thiện, K.C, thực chất là một người vô cùng đáng sợ. Nhưng điều ấy lại khiến cô càng thêm ngưỡng mộ người lãnh đạo của mình.

Thời gian trôi qua, Tống Tử Hy không chỉ tiến bộ về thân thủ, mà còn có tài về thông tin điện tử. Chỉ hai năm, Tống Tử Hy đã trở thành nữ tướng của băng Con Rết về thân thủ và cả tài năng hacker. Cô đã không còn là nạn nhân của bạo hành và thường xuyên bỏ trốn khỏi nhà để thưởng thức những thứ thú vị ở bên ngoài.

- Em thật sự cảm thấy hạnh phúc khi được là một phần của Con Rết, vì những người trong tổ chức giống như gia đình của em vậy. Có ở đấy, em mới được nuông chiều và quan tâm. Đối với em, K.C chính là người đã cứu và cho em thêm một mạng để sống được đến ngày hôm nay!

Bày tỏ cảm xúc của mình sau chính câu chuyện của bản thân, Tống Tử Hy khẽ uống một ngụm nước, chợt, ngữ điệu bình bình của Thiên Bình vang lên:

- Em không nghĩ, Song Tử cứu em chỉ vì em có ích cho cậu ta sao? _Nhìn Tống Tử Hy bằng ánh mắt lạnh nhạt, Thiên Bình tiếp:

- K.C đâu phải người trông trẻ, Con Rết cũng chẳng phải nơi giữ trẻ, hoàn cảnh của mình, em không có nghi ngờ gì à?

- Wow...

Trái với suy đoán của Thiên Bình, sau khi nghe lời này, Tống Tử Hy chợt ngạc nhiên nhìn cô, ngữ điệu không giấu nổi sự ngưỡng mộ:

- Quả nhiên là chị, hiểu rồi, em hiểu rồi...

- Hmn?

- Nhưng mà... _Không quên câu hỏi của Thiên Bình, Tống Tử Hy lại hỏi ngược lại:

- Chị có thể nghĩ rằng đó là sự lợi dụng, hay thực tế là vậy đi chăng nữa, thì sự thật vẫn không thể thay đổi, rằng K.C là người đã cứu em, đúng không?

- ...

- Không riêng gì em, mà những người còn lại trong tổ chức cũng có suy nghĩ như vậy. Con Rết không phải hình thành bằng cách hô mưa gọi gió như những băng đảng khác, mà những thành viên trong băng, đều là những người từng được K.C cứu giúp! Người khác và những băng đẳng khác đều sợ hãi K.C vì anh ấy mạnh, sức mạnh của anh ấy khiến kẻ khác kinh hãi và lo lắng, bọn em cũng vậy, nhưng thay vì sợ hãi, bọn em lại ngưỡng vọng K.C hơn! Ngoài việc Con Rết nổi tiếng là băng đảng mạnh nhất Zodiac, Con Rết còn được biết đến là băng đảng có lòng trung thành với Boss nhất! Đó là lý do vì sao thân phận của K.C vẫn được bảo mật cho đến thời gian này. Mà, cái gì cũng có lý do của nó... _Tống Tử Hy ngưng một chút, rồi nói:

- Thân phận thật của K.C cũng vậy, đây là điều mà các băng đảng khác tò mò nhất, vì người càng mạnh sẽ càng có nhiều kẻ thù. Thời gian đầu, đã có rất nhiều kẻ gây chiến vì lý do đấy, nhưng đều bị bọn em trừng trị. Bởi vì anh ấy quá mạnh, nên rất nhiều kẻ e ngại mà muốn hãm hại anh ấy, vì nếu biết được thân phận thật sự, chỉ cần dùng người thân hay họ hàng của K.C làm con tin là có thể xử lý anh ấy, nên K.C rất thận trọng trong việc này, kể cả bọn em - người của Con Rết cũng không biết. Nhưng em không rõ vì sao thời gian gần đây, trong khi tổ chức đang tạm ngưng, tung tích của K.C lại dễ phát giác như vậy, còn có kẻ dám tự xưng là truy lùng K.C, bọn em đã rất muốn dạy dỗ bọn họ một bài học, nhưng không có lệnh từ K.C nên bọn em không dám tự ý. Vì mọi hành động của K.C, dù là vô lý hay khó hiểu thế nào... _Nói đến đây, Tống Tử Hy chợt nhìn Thiên Bình, ánh mắt chứa đầy hàm ý:

- Đều có lý do của nó!

- !!!

Thiên Bình có chút giật mình, khi hiểu được ý tứ của Tống Tử Hy, Tống Tử Hy không chỉ đơn thuần kể chuyện của bản thân, mà còn có thông điệp để lại cho cô. Thông điệp đó khiến cô không thể an tĩnh mà thông suốt được.

- Ơ, Thiên Bình, chị đi đâu vậy?

Tử Hàn định đến chỗ của Tử Hy và Thiên Bình, thấy Thiên Bình rời đi ngay liền lên tiếng, nhưng người kia đã đi quá nhanh để có thể đáp lại lời cậu.

Tống Tử Hy ngồi trên ghế, trong tâm đầy ý cười.

...

Thiên Bình vội vã rời khỏi buổi tiệc của Tử Hàn vì trái tim cô lúc này thật muốn đi gặp một người. Cô đã từng nghĩ, càng thích một người bao nhiêu, thì càng hận người đó bấy nhiêu. Nhưng bây giờ, càng hận người ấy bao nhiêu, khi nhận ra đó là sai lầm, thì càng hối hận bấy nhiêu.

Trước đó cô không hiểu chuyện mà luôn thắc mắc vì sao thân phận của K.C lại quan trọng như vậy, quan trọng đến mức bỏ rơi cả một mạng người. Thật ngu ngốc, vì nó cũng đáng giá một mạng sống. Trên đời này, chẳng ai vì một người xa lạ mà đánh đổi mạng sống của mình. Cô luôn mắng kẻ khác là người tự cho mình biết tất cả, nhưng chính cô, mới là kẻ như vậy.

Đầu óc cô chợt trở nên minh mẫn mà đột nhiên nhớ lại lời của Giải Hoa Thần hôm trước và những lời của Đông Bá Cung đã để lại trên gmail. Băng đảng ngoại thành kia từng có ý đồ bắt cóc cô vì nghĩ cô có can hệ với K.C. Song Tử vì lo lắng cho cô nên mới để Giải Hoa Thần theo dõi cô. Suy nghĩ lại, tại sao bọn người kia lại nghĩ rằng cô có can hệ với K.C? Vì những lần Con Rết có động thái sau bao năm vắng bóng, đều liên quan đến cô: Lương Nhã Ý, ba nam sinh bắt nạt Nhân Mã và cô, thủ lĩnh băng Khăn Trắng. Như lời thắc mắc của Tống Tử Hy, cũng vì những lần đó, mà thân phận K.C của Song Tử cũng bị kẻ thù chú ý đến và an toàn của anh bị đe dọa. Mà nghĩ lại, cũng đều do cô. Do cô bị những người trên gây hại đến. Suy cho cùng, nghĩ đến nghĩ lui, cô cũng là nguyên nhân của mọi chuyện.

Nếu không vì cô, Song Tử sẽ không có nguy cơ bại lộ thân phận, mà dù anh đang ở trong nguy cơ đó, anh cũng cho người âm thầm bảo vệ cô. Nhưng cô chỉ nghĩ cho bản thân mình, chỉ biết trách móc anh vì sao phải quan trọng thân phận mình như vậy. Cô chỉ biết nghĩ đến việc tại sao anh lại bỏ rơi chú Ngô trong vụ án của Viên Trí, lại vô tâm không nhớ đến những gì anh cũng đã làm cho cô trong vụ ấy. Khi cô bị Viên Trí bắt đi, Song Tử đã dùng tay không đập vỡ cửa kính để cứu cô. Cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác vui mừng khi anh tìm được cô. Người đầu tiên cô thấy sau khi mở mắt trong bệnh viện cũng là Song Tử, người theo cô từ bệnh viện đến nhà xác cũng là anh, người đã ở cạnh an ủi khi cô chết lặng trước cái xác của chú Ngô cũng là anh. Người xuất hiện và bảo vệ cô khỏi bệnh nhân Loan Túy Vy cũng là anh, người bôi thuốc cho cô cũng là anh. Người cô lo lắng khi thấy trước bệnh viện có tai nạn xe cũng là anh.

- !!!

Khi nhớ đến đoạn này, lồng ngực cô chợt co thắt lại, vì cô nhớ ra những câu nói mà anh đã từng cất lên. Khi cô căm thù Viên Trí và mất kiểm soát trước bệnh viện, anh đã nói cô không cần phải bẩn tay vì loại người này, hắn ta chắc chắn sẽ bị quả báo. Sau phiên tòa của Viên Trí, cô càng thêm căm tức thái độ không hối lỗi của hắn, anh lại nói cô chỉ cần sống thật vui vẻ, những chuyện còn lại sẽ có người khác lo.

Vậy ra những lời lúc đấy không phải là nói bâng quơ, mà là nói thật?

Vậy người bí ẩn đã khiến Viên Trí chấn thương nặng trên đường vượt ngục là anh?

Vậy... vì để cô trở nên thánh thiện, anh chấp nhận trở thành ác quỷ?

Hóa ra, đằng sau mọi chuyện lại là như vậy. Thiên Bình chợt cười nhạt, hóa ra bao ngày qua, cô cũng chỉ là kẻ tự họa tự diễn. Người đáng thương thật sự, không phải là cô.

Soạt...

- !!!

Một tiếng động đáng ngờ đột ngột vang lên khi Thiên Bình đang chìm trong những cảm xúc rối loạn, khiến cô nhất thời không tiếp thu được tình hình đang diễn ra. Rooftop Love Roise nằm trên một tầng nhà cao trong một con hẻm nhỏ, phải đi bộ năm phút mới ra được đường lớn. Vừa rồi cô phải suy nghĩ nhiều chuyện, mà không hề nhận thức rằng có một kẻ luôn luôn bám theo mình. Hắn ta cao lớn, dáng vẻ có chút quen mắt nhưng lại vô cùng xa lạ, cả người đều mặc đồ đen, trùm kín từ trên xuống dưới, ngay cả mắt cũng kính đen, trông vô cùng quái dị.

Trên tay hắn... là kim tiêm.

Đầu Thiên Bình chợt báo động liên hồi, đôi chân vô thức bỏ chạy thật nhanh, điện thoại cầm trên tay liền bấm vào số đang hiện lên sẵn, trong lòng hốt hoảng không ngừng.

Pặc!

- !!!

Chỉ được vài giây, kẻ mặc đồ đen kia đã tóm được cô, ngay lúc đấy, một cảm giác tê buốt như kim châm từ hông truyền đến, khiến đầu óc cô dần dần trở nên tĩnh lặng. Đường lớn chỉ cách mặt cô vài mét, nhưng cô lại không thể đến đấy kịp, người đang liên lạc... cũng không bắt máy.

Phịch!

Sau khi con mồi đã hôn mê, kẻ mặc đồ đen liền ân cần đỡ lấy cô, tay còn lại vô tình chụp được chiếc điện thoại kia trước khi nó rơi xuống đất, màn hình hiện lên hình ảnh đang kết nối cuộc gọi đi. Điện thoại trong túi áo của kẻ mặc đồ đen cũng rung lên nãy giờ, nhưng hắn lại không bắt máy, mà đưa con mồi đi mất.

...

...

Trong một căn phòng nhỏ, trông có vẻ như chủ nhân nơi này không thường xuyên trú ngự tại đây, nhưng vẫn bày trí vài vật dụng cơ bản như giường nệm, bàn ghế sofa, tủ lạnh nhỏ và quạt trần.

Tiếng lạch cạch của chiếc quạt cũ kỹ vang lên đều đều, càng tô đậm thêm sự yên tĩnh trong căn phòng. Trên giường, là một cô gái trẻ đang bất tỉnh, cả tay và chân đều bị trói lại bằng còng số tám, miệng bị bịt bằng băng dính. Đối diện chiếc giường, là một chàng trai đang ngồi ở sofa, trên tay là ly rượu trắng sữa, phong thái vô cùng hưởng thụ.

- Hmnn...

Đầu Thiên Bình vẫn còn mụ mị, tinh thần khởi đầu đã tỉnh thức được. Đôi mắt phượng hoàng khẽ mở, nhưng vẫn chưa hình dung rõ cảnh tượng trước mặt, đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, chỉ biết căn phòng này có một màu xám, giống màu tường phòng cô.

- Tỉnh rồi à?

Thiên Bình vẫn chưa hình dung được tình hình, thì một giọng nói vang lên, khiến cô nhất thời kinh ngạc, đồng thời cũng phát hiện bản thân đang bị trói và bịt miệng. Chỉ là cô không dám tin vào tai mình, càng không dám tin vào mắt mình khi thấy người đang ngồi ở sofa.

Cạch!

Đặt ly rượu đã vơi đi một nửa xuống bàn, người kia bình thản đứng dậy, tiến lại gần phía cô, cả người đều mặc trang phục đen - quần tây và áo sơ mi, ngay cả dáng vẻ cũng vô cùng phong hoa, tuy cảm giác có chút khác, nhưng ngoại hình thì cô không thể nhầm lẫn được. Đôi mắt phượng hoàng bày tỏ rõ sự khó tin, người kia chợt ngồi quỳ bên giường, tay chống cằm ngắm nhìn Thiên Bình, đôi mắt màu lục chứa đầy si mê, cánh môi mỏng khẽ cong lên một cách ranh mãnh:

- Cuối cùng, em cũng chịu nhìn về phía tôi.

- !!!

Có phải cô bị hoa mắt rồi không? Có phải kẻ trước mặt là giả mạo không? Thiên Bình không tin vào chính mắt mình, vào chính tai mình và vào chính cảm giác của mình. Gương mặt cô chuyển từ kinh ngạc sang chấn động.

Hiện tại cô vô cùng sốc, đôi mắt hiện đầy tia máu, cô vẫn chưa tiếp nhận được hiện thực, rằng người trước mặt cô, người đã bắt cóc cô... là Song Tử.

-------------- End Chap 173 ---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play