Mừng ngày 30.04 Giải phóng miền nam - thống nhất đất nước ngaaaaa~~~
Chap này Au xin tặng bạn @libra_210 nhaaaa 😘😘
Bài hát: Outro: Tear - BTS (tự dưng ghiền lại bài này kekeke)
------------------------------
- Chị hai, chị hai, cứu chúng em!!!
Bà Mộc Lộ cùng mẹ mình đang ngồi trong phòng khách, bỗng từ bên ngoài vọng tới giọng nói quen thuộc đến mức chán ghét. Vốn dĩ hơn một tuần này, không khí nhà bà đã vô cùng căng thẳng, giờ, lại có thêm kẻ gây chuyện xuất hiện.
- Chuyện gì đây?
Mộc Lộ cùng mẹ mình ra ngoài, thì thấy hai vợ chồng dì Út và cả con bé Thảo Mây, mặt ai cũng hớt hải và hoảng loạn. Bà ngoại Bảo Bình thấy Thảo Mây trong bộ dạng bị dọa sợ, liền lo lắng:
- Thảo Mây, con làm sao thế?
- Ngoại!!!
Thảo Mây liền lao vào lòng bà mình mà thút thít, cảnh này thật khiến bà Mộc Lộ chán ghét. Dì Út liền cùng chồng mình chui tọt vào trong nhà, mặt lấm la lấm lét giải thích:
- Chị, cứu chúng em, bọn... bọn côn đồ nó...
Rầm! Choang! Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Lời của dì Út còn chưa nói xong, thì một đám người mặt mũi bặm trợn xông vào nhà bà Mộc Lộ, không một chút phép tắc mà đập phá đồ trong tiệm hoa. Kẻ mặc áo hoa hòe với dáng người gày gò, cổ đeo xích bạc, tóc tai nhuộm bảy màu trông như thằng dở hơi, lúc này mới quát lên:
- Lưu Thảo Mây đâu! Ra đây cho tao!
- Lưu Thảo Mây?
Bà Mộc Lộ theo phản xạ mà quay sang nhìn người đang núp sau lưng người mẹ già của mình, chỉ nhìn ra sự trốn tránh và ỷ lại của con bé. Ngay lúc này, thì Diệp Anh và Bảo Bình từ trên lầu xuống:
- Có chuyện gì vậy?
- A... Anh rể...
Đã từ ba năm trước, Diệp Anh đối với vợ chồng dì chú Út đã không có thiện cảm. Ông mới trở về sau ba năm ly thân được mấy ngày, thì dì chú Út lại mang chuyện phiền phức đến nhà.
- Bọn già trong kia, tao bảo mau giao con khốn Lưu Thảo Mây ra đây cơ mà!
Kẻ mặc áo hoa lại lên tiếng quát tháo, khiến bà Mộc Lộ không thể nhẫn nhịn được mà bước ra, ông Diệp Anh chợt níu bà lại, mà để tự bản thân mình đi ra, ngữ điệu điềm tĩnh vang lên:
- Trước khi đập phá nhà người khác, phiền các vị đây có thể giải thích cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?
- Hmn... nghe có vẻ như ông là dân trí thức đấy nhỉ, ông già? _Kẻ mặc áo hoa đưa ánh nhìn giễu cợt dành cho Diệp Anh, phía bên dì Út lại lẩm bẩm:
- Đúng là ra vẻ!
- Câm mồm! _Lời của dì Út lọt vào tai Mộc Lộ, bà liền trừng mắt nhìn bà ta.
- Tôi nói rồi, mau giao con khốn Lưu Thảo Mây ra đây!
Kẻ mặc áo hoa đã thấy Lưu Thảo Mây đứng núp sau lưng một bà già, liền bỏ qua Diệp Anh mà tiến vào trong, còn chưa kịp bước một bước, đã bị Diệp Anh túm vai lại. Lần này, ngữ điệu của Diệp Anh trở nên trầm thấp, không còn lịch sự như ban đầu nữa:
- Đừng để ông già này phải nhắc lại lần nữa, tôi... _Nói đến đây, ánh mắt Diệp Anh trở nên nghiêm lãnh:
- Không để kẻ khác lộng hành trong nhà của mình đâu!
- Hừ... Bỏ ra!
Kẻ mặc áo khó khoát vai khỏi Diệp Anh, rồi bực mình chỉnh cổ áo lại, giọng vẫn cố ngang tàn:
- Con khốn đấy là bạn gái của một thằng đàn em của tôi, hai đứa chúng nó dám lén lút âm mưu ăn cắp tiền của chúng tôi! Thằng khốn kia đã bị chúng tôi tóm được rồi, còn con ranh kia, cũng phải chịu hình phạt chung!
- Lưu Thảo Mây?
Nghe xong lời của kẻ mặc áo hoa, mọi ánh nhìn của gia đình Bảo Bình đều hướng về Lưu Thảo Mây. Thấy vậy, dì Út vội vàng rống lên:
- Vu khống! Cái lũ vu khống mấy người, con gái tôi ăm trộm tiền bao giờ hả, nó còn chưa học hết cấp 2 mà có bạn trai cái gì!
Choang! Rầm!
Lời dì Út vừa dứt, thì những tên côn đồ kia đã cầm gậy sắt đập phá thêm đồ trong tiệm hoa, một kẻ tức giận quát lên:
- Con mẹ nó mụ già kia! Vu khống cái đầu mụ, một là mau nôn con khốn kia ra, hai là trả bọn tao 10 triệu H, không thì bọn tao đập nát cái chỗ này!
- Trả trả cái gì mà trả, bọn nó còn chưa trộm được tiền của mấy người, tại sao phải trả chứ!
- Dì Út!
Đến mức này, Bảo Bình không thể chịu đựng nữa mà quát lớn lên, khiến người nhà mình một phen giật mình, dì Út còn chưa kịp phản ứng thì cô lại trao cho bà ánh nhìn nửa vời:
- Lời trước lời sau của dì quá bất đồng rồi đấy!
- Ha... hả?
- Tôi không cần biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mấy người lại dám đến nhà tôi đập phá gây chuyện, thì tôi phải báo cảnh sát rồi!
Nói rồi Bảo Bình lấy điện thoại ra, còn đang bấm số thì Lưu Thảo Mây từ phía sau lưng bà ngoại đã lao đến, cướp mất điện thoại của Bảo Bình mà ném nó xuống sàn. Điều này, khiến gia đình Bảo Bình không khỏi kinh ngạc. Lưu Thảo Mây cau có lên tiếng:
- Chị có hiểu chuyện không vậy? Báo cảnh sát cái gì, đúng là tôi suýt trộm được tiền của bọn họ đấy, vậy thì sao? Chị có còn là chị của tôi không? Có một đám côn đồ mà cũng chẳng xử nổi, không phải ba chị là công tố viên à? Ông ấy chỉ cần phất tay một cái là đám người đấy bị hành ra bã đúng chứ? Vậy thì mau là...
Chát!
Lưu Thảo Mây còn chưa nói xong lời, liền bị một bạt tai giáng mạnh mào mặt. Dì chú Út liền quát lên:
- Bảo Bình!
- Chị... Á!
Lưu Thảo Mây đang định trừng mắt nhìn thì bị Bảo Bình túm tóc mà kéo đi, dì Út và bà ngoại vội vàng chặn lại:
- Con làm cái gì vậy Bảo Bình?
- Chẳng phải nó đã thừa nhận rồi à, giao nó cho cảnh sát, chung với đám người đấy!
- Haha... _Bỗng, lúc này, tên mặc áo hoa chợt cười lớn, rồi lên tiếng đầy khi dễ:
- Cô gái, bọn này muốn Lưu Thảo Mây, chứ không có nhu cầu lên đồn cảnh sát, dù sao chúng tôi cũng là dân làm ăn hắc đạo, gặp cảnh sát thì phiền phức lắm, nếu như cô đã có ý giao Lưu Thảo Mây ra rồi, thì tụi này vô cùng cảm kích nhận lấy!
Nói rồi hắn ta hất đầu ra hiệu, lập tức, đám đàn em, kẻ cầm gầy sắt, kẻ cầm dao hùng hổ tiến đến. Thấy vậy, Bảo Bình chợt kéo Lưu Thảo Mây và bà ngoại về, thái độ không hề thiện cảm mà cất giọng:
- Mấy người có vẻ không biết điều nhỉ? Đến gây chuyện tại nhà tôi rồi muốn bỏ đi trong im lặng ư? Trông gia đình tôi hiền lắm sao? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, muốn đập phá... _Nói đến đây, Bảo Bình liền nghiến răng:
- Thì đập phá?
- Hử? _Kẻ mặc áo hoa có chút không vui, liền chau mày cưỡng chế nhìn Bảo Bình:
- Bọn này đang còn lịch sự, thì nên nghe theo đi, đừng để bọn này sử dụng đến vũ lực. Vật có thể hỏng, chứ người mà hỏng... thì khó nhìn lắm!
- Này thằng ôn màu mè kia, mày nhìn đi đâu đấy?
Thấy kẻ mặc áo hoa có ánh nhìn thiếu đạo đức dành cho con gái mình, bà Mộc Lộ liền với lấy cây chổi ngay góc cửa mà tiến đến, khó chịu lên tiếng. Ông Diệp Anh liền túm lấy cổ áo sau của kẻ mặc áo hoa, một giây trước thảm họa đã kịp cất lời:
- Lời có thể bừa bãi nói, nhưng mắt thì không được nhìn lung tung đâu!
Bốp!
Choang!
Xoảng! Ầm! Phịch!
- !!!
Ma Kết đem cuốn tài liệu vật lý đến trả cho Bảo Bình, vừa đến gần đã nghe thấy âm thanh đập phá, còn chưa kịp phản ứng thì bỗng một bóng người bị văng ra từ tiệm hoa, xuyên qua lớp cửa kính mà ngã xuống nền đất phía ngoài. Vừa nhìn là biết có chuyện, anh vội vàng chạy vào trong.
Bốp! Bốp! Huỵch! Ầm!
Không nghĩ đến, người đàn ông lên tiếng đầu tiên và đứa con gái lại có võ, vả lại còn là loại khó nhằn. Kẻ mặc áo hoa là kẻ bị hạ đo ván đầu tiên, nhìn lại tình hình mà phân tích, thấy bóng dáng của Lưu Thảo Mây, hắn ta liền âm thầm lết thân đến.
- Lưu Thảo Mây, con khốn chết tiệt, mày phải đi theo tao!!!
Giọng của kẻ áo hoa vang lên, khiến những người khác liền chú ý đến, thấy hắn ta cầm con dao trên tay đang lao về phía Lưu Thảo Mây, mà Lưu Thảo Mây lại theo phản xạ trốn sau lưng bà ngoại mình, hai mắt Bảo Bình liền mở to:
- Bà ngoại!
Phập!
- !!!
Cả tiệm hoa dường như rơi vào trầm lặng, khi có sự xuất hiện của một kẻ lạ mặt với mái tóc nổi bật màu vàng. Một cái bóng lớn chắn trước mặt bà ngoại và Lưu Thảo Mây ngay khoảng khắc kẻ mặc áo hoa cầm dao đâm tới.
Keng!
Dùng sức ném đi hung khí nguy hiểm của kẻ mặc áo hoa, khóe môi Ma Kết khẽ cong lên, ánh mắt dẩy lên một sự giễu cợt:
- Tấn công một bà lão và một đứa bé, có vẻ mày không mạnh lắm nhỉ?
Bốp!
Chỉ sau một cú đấm, kẻ mặc áo hoa liền bất tỉnh nhân sự. Đám đàn em thấy đại ca mình thất thủ, liền vội vàng hộ tống hắn ta rồi rút lui. Chỉ là mọi chuyện quá đỗi nhanh chóng, khiến những người còn lại không kịp phản ứng.
- C... cảm ơn... thầy...
Thoát chết trong gang tấc, tim bà ngoại Bảo Bình vẫn còn đập mạnh, nhưng không quên cảm tạ ân nhân cứu mình, mặc dù người đã cứu bà lại là người hơn tuần trước đã bị bà chửi mắng, sỉ nhục trước mặt nhiều học sinh. Ma Kết vẫn như thường lệ, mỉm cười nhã nhặn:
- Không có gì đâu ạ!
Vài phút sau...
Phòng khách...
Hiện tại, trong phòng khách đều có đầy đủ gia đình Bảo Bình, Ma Kết và cả ba người dì chú Út cùng Lưu Thảo Mây. Bà Mộc Lộ đang băng bó vết thương cho Ma Kết, vừa rồi, anh đã chặn con dao của kẻ mặc áo hoa bằng cách cầm lấy lưỡi dao và giữ nó lại. Kết quả, lòng bàn tay phải cùng năm khớp tay đều có vết rạch và chảy máu.
Mặc dù trước đó, giữa ba người gồm bà Mộc Lộ, bà ngoại đang có xích mích với Ma Kết, nhưng không thể chối bỏ sự thật rằng Ma Kết đã cứu bà ngoại một mạng, không cảm kích và sơ cứu cho anh, thật không có đạo lý.
- Sao thầy lại đến đây?
Bầu khí im lặng rốt cuộc cũng có kẻ lên tiếng phá vỡ. Đối với câu hỏi của Bảo Bình, Ma Kết cười nhẹ:
- Thầy phát hiện em nộp nhầm bài tập vật lý, nên mang đến trả cho em, không ngờ đến, nhà em lại xảy ra chuyện!
Lời này Bảo Bình không thể phản bác như mọi lần, vì chính cô cũng thừa nhận đầu óc thiểu năng của mình lại nộp nhầm bài tập.
- Này, người đó là ai vậy? Thầy giáo của Bảo Bình hả?
Dì chú út vẫn cứ ngờ ngợ chưa biết người đàn ông điển trai mới đến là ai, nhưng Lưu Thảo Mây vẫn còn nhận ra, đây là người đi cùng Bảo Bình lúc trước, hai người đã khiến cô ta từng mất mặt trước bạn bè. Thù mới cộng thêm thù cũ, Lưu Thảo Mây liền ngang tàn trả lời:
- Thầy giáo cái gì, trá hình cả thôi, là người tình bí mật của chị ta đấy!
Rầm!
Lời Lưu Thảo Mây vừa dứt thì một bàn tay đậm mạnh xuống bàn, khiến những người còn lại không khỏi giật mình. Bà Mộc Lộ liếc nhìn Lưu Thảo Mây, nghiêm giọng giáo huấn:
- Còn nhỏ thì phải mở mồm cho đúng vào! Ăn nói với giáo viên của con gái tôi kiểu đó hả? Mau xin lỗi thầy ấy mau!
- Bà ngoại, bác hai lại chửi con kìa~
- Thảo Mây, lời bác hai con nói không sai, đừng có bất kính với ân nhân của nhà mình như vậy!
Đến cả bà ngoại hay nuông chiều cô, cũng không còn đứng về phía cô nữa. Bất đắc dĩ, Lưu Thảo Mây cúi đầu xuống, lắp bắp mãi không nên lời. Thấy vậy, Ma Kết cũng không muốn làm khó mà lên tiếng:
- Không cần phải khắt khe như vậy...
- Cần! _Dứt khoát một lời, rồi Bảo Bình khó chịu nhìn Ma Kết:
- Được giúp đỡ thì phải nói cảm ơn, còn mở mồm không suy nghĩ, nhất định phải xin lỗi, vừa hay... _Nói đến đây, Bảo Bình lại nhìn sang Lưu Thảo Mây:
- Cả câu xin lỗi lẫn cảm ơn, mày đều phải nói với thầy ấy! Lý do, đừng để đứa này phải nhắc lại lần nữa!
Nếu không phải vì Lưu Thảo Mây núp sau lưng bà ngoại mình, thì kẻ mặc áo hoa kia cũng không thể suýt gây nguy hại đến bà ngoại, Ma Kết cũng không bị thương. Ý tứ đã rõ ràng như thế, kẻ ngu muội thế nào cũng phải nhận thức được. Lại thêm gia đình Bảo Bình bây giờ đã có thêm ông Diệp Anh, nên không thể ngang bướng như lúc trước, bất quá, Lưu Thảo Mây đành phải bật lời xin lỗi.
Vốn dĩ Ma Kết chỉ đến để đưa tài liệu vật lý cho Bảo Bình vì ngày mai, lớp 12S có tiết vật lý, nhưng lại xảy ra chuyện kia nên Ma Kết mới ở lại trò chuyện một chút với người nhà Bảo Bình. Có vẻ như sự ghét bỏ của bà ngoại và mẹ Bảo Bình đối với anh đã không còn nhiều như trước. Lúc ra về, Bảo Bình có tiễn Ma Kết ra khỏi nhà, trước khi anh rời đi, thì cô đột ngột lên tiếng:
- Chuyện của Song Tử...
Nhắc đến chuyện của Song Tử khiến Ma Kết thật sự lưu tâm, vì sáng nay dạy học, anh đã nhìn ra được bầu không khí không thoải mái của nhóm Sư Tử, Bạch Dương. Thiên Bình đặc biệt vô cảm, Nhân Mã đặc biệt thất thần, ai cũng mất hết tinh thần. Bảo Bình tiếp tục lên tiếng:
- Cậu ấy đã tự giác tránh né và xa lạ với mọi người, kể cả Nhân Mã và Xử Nữ, đó là lý do vì sao mọi người lại suy sụp như vậy. Tôi... chỉ nói với thầy vậy thôi, còn lại, tùy vào thầy!
Nói rồi cô quay đầu bỏ vào nhà, để lại Ma Kết một mình bên ngoài.
Không nghĩ đến, mọi chuyện lại tồi tệ như vậy.
"Brmn... Brmn..."
Bỗng, điện thoại của Ma Kết vang lên, người gọi, là học trò của anh.
- Alo, gọi cho thầy có chuyện gì không Xử Nữ?
-[ Thầy Ma Kết, bây giờ thầy có rảnh không ạ?] _Không hiểu sao, ngữ điệu của Xử Nữ lại vô cùng khẩn trọng, khiến anh gật đầu:
- Ừ, thầy rảnh, sao thế?
-[ Vậy thầy có thể gặp em ở The Coffee Moutain không ạ?...] _Nói đến đây, Xử Nữ chợt thấp giọng xuống:
- [ Em có chuyện muốn nói với thầy!]
Sau khi nói chuyện với Xử Nữ, Ma Kết liền rời đi, mà không hề biết có một người đã quan sát anh mặc dù trước đó đã lạnh nhạt bỏ đi. Bảo Bình làm vậy, vì cô biết trong tình hình này, người có thể nói chuyện với Song Tử, chỉ có Ma Kết.
Cộc! Cộc!
Bỗng, cửa phòng có người gõ cửa, lần này, vẫn là ba của cô. Giống như có tật giật mình, Bảo Bình vội kéo rèm cửa sổ lại, hắng giọng rồi ngồi vào bàn học:
- Còn chuyện gì à ba?
Ông Diệp Anh lên đây, vốn dĩ là vì đã mủi lòng trước hành động của Ma Kết và nhận ra tâm ý của con gái mình. Ngồi xuống ghế, ông khẽ trầm giọng:
- Bảo Bình, trong thâm tâm con vẫn còn tình cảm với Ma Kết phải không?
- ...
Câu hỏi của ông Diệp Anh khiến căn phòng rơi vào trầm lặng. Bảo Bình không phủ nhận điều này, nhưng cô không biết mọi chuyện rốt cuộc sẽ kết thúc như thế nào? Quên không được, cũng chẳng thể vui vẻ đón nhận, nó lưng chừng nửa vời và vô định một cách khó chịu.
Giá mà nó rạch ròi một cách rõ ràng như Song Tử và Thiên Bình, may ra còn dễ chịu hơn.
- Thật ra thì... _Nhìn thấy tâm tư trầm ngâm của con gái, ông Diệp Anh khẽ cất giọng:
- Ba đã quen biết với Ma Kết từ 10 năm về trước...
- !!!
Lời của Diệp Anh vừa dứt, trên mặt Bảo Bình đã hiện lên vẻ khó tin mà nhìn ông. Loại chuyện này, sao lại có thật trên đời?
- Tại sao...
Sau khi nghe chuyện gia đình Ma Kết của 10 năm về trước, tâm trạng Bảo Bình trở nên vô cùng rối loạn. Cô ngập ngừng cất tiếng:
- Ba lại kể chuyện này cho con?
- Hmn... Nhìn thấy con thế này, nếu sau này mới biết chuyện, có lẽ con sẽ bối rối hơn!
- ...
Lời của Diệp Anh không phải là không đúng. Cô chưa bao giờ nghĩ đến, ba mình và Ma Kết lại quen biết với nhau từ 10 năm trước, khi cô mới chỉ là đứa bé học lớp hai. Chuyện của gia đình Ma Kết và Song Tử, cũng không như những gia đình bình thường khác. Có thể thấy, cả hai anh em họ đều không ưa nổi người cha của mình - Dương Tề.
Như vậy, liệu cô lạnh nhạt với người mình thích vì người cha vốn dĩ Ma Kết cũng không ưa, liệu có hợp lý? Nhưng bà và mẹ cô phải chịu ủy khuất từ ông ta, cô phải tìm ai để trả thù?
Ngỡ tưởng biết được sự thật thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ, trái lại, nó càng khiến Bảo Bình thêm phiền não. Bởi vì người mà cô luôn đối xử vô tình trong thời gian qua, vốn dĩ là muốn trả đũa việc người nhà cô bị khinh thường, nhưng hóa ra người đó chỉ là người vô tội, hơn nữa, anh còn im lặng chịu đựng tất cả, sự cao thượng ấy, khiến cô như một kẻ phản diện vô lý vậy. Cô đã đem ý hận từ cha anh để chuyển sang người anh, nhưng anh lại yên lặng chấp nhận điều đó. Biết được điều này, cô chỉ cảm thấy bản thân mình càng thêm xấu xa.
Còn gì đáng thất vọng hơn khi bản thân mình mắc sai lầm, đi ngược với nghĩa lý sống của chính bản thân?
Nhìn thấy dáng vẻ đau đầu của Bảo Bình, Diệp Anh khẽ vỗ vai cô rồi ra ngoài. Chính hành động của Ma Kết hôm nay đã khiến ông đưa đến quyết định này, như lời của ông, chuyện cần biết vẫn nên biết sớm thì tốt hơn.
.
.
The Coffee Moutain...
- Thầy ơi, bên này!
Ma Kết cầm ly cà phê mới nhận từ nhân viên quán, nghe tiếng gọi của Xử Nữ liền bước về phía cậu. Ngồi vào chỗ, Ma Kết như mọi ngày mà mỉm cười:
- Thế... chuyện mà em muốn nói là chuyện gì vậy, Xử Nữ?
Khác với thái độ bình thường của Ma Kết, mặt Xử Nữ lại có vẻ nghiêm trọng:
- Thầy có biết người phụ nữ tên là Mạc Tương Di không?
- !!!
Câu đầu tiên của Xử Nữ đã khiến Ma Kết suýt không uống được cà phê, thì cậu lại tiếp tục:
- Người ấy là bác họ của em!
- !!!
Ma Kết lại một lần nữa kinh ngạc, nếu Xử Nữ không nhắc, thì anh quên mất hiệu trưởng - mẹ của Xử Nữ cũng mang cùng một họ với Mạc Tương Di. Trước giờ anh đều không biết thân thế của mẹ Song Tử rốt cuộc là thế nào, đã qua một lần tìm hiểu nhưng lại không thu về kết quả gì. Chính Song Tử, cũng không điều tra ra được. Không nghĩ đến, dì ấy lại có cùng quan hệ với mẹ của Xử Nữ.
- Em biết bác Mạc Tương Di là mẹ ruột của Song Tử, nhưng bác ấy không phải mẹ của thầy! Có nghĩa là, thầy và Song Tử là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng ngoài gia đình thầy ra, không một ai biết được chuyện này, tức là gia đình thầy cố tình giấu diếm điều ấy! _Thấy Ma Kết có vẻ không lường trước được chuyện này, Xử Nữ tiếp:
- Nguyên do thì em không biết, em cũng chẳng tò mò, nhưng... _Nói đến đây, cậu thực sự lưu tâm mà mở miệng hỏi:
- Có phải bác ấy chịu rất nhiều uất ức không? À, thầy đừng hiểu nhầm... _Nhận ra Ma Kết có chút ngoài ý muốn, nên Xử Nữ nói rõ hơn:
- Em chỉ đang có một nghi vấn, rằng Song Tử trở thành K.C, liệu có phải do bên phía gia đình gây nên hay không? Hy vọng sau khi nói chuyện với thầy, em sẽ làm sáng tỏ được chuyện này!
- Thật ra thì...
Sau nhiều lần im lặng, thì Ma Kết cũng chịu lên tiếng. Anh tựa lưng vào thành ghế, điềm tĩnh thừa nhận:
- Chuyện Song Tử là K.C, cách đây không lâu thầy đã vô tình phát hiện. Còn về nguyên nhân, có lẽ thầy cũng mang cùng một nghi vấn như em, Xử Nữ... _Nói đến đây, Ma Kết như nói ra câu trả lời:
- Chuyện gia đình thầy và Song Tử, thực sự rất phức tạp, dì Tương Di, quả đúng là phải chịu rất nhiều ủy khuất!
- ...
Chỉ là, sau khi nghe mọi chuyện từ Ma Kết, Xử Nữ càng thêm chắc chắn cho những nghi vấn của mình, mặc dù những chuyện Ma Kết kể, đều vượt ngoài dự đoán của cậu.
Song Tử có thêm một bộ mặt đáng sợ đằng sau vẻ vui tươi thường ngày, cũng là có lý.
...
Ngày hôm sau...
Nhà Bạch Dương...
Cạch!
- Cậu?...
Như thường lệ, Xử Nữ lại đến nhà Bạch Dương để gọi tên này đi học. Nhưng hôm nay lại khác, cậu vừa xuống taxi đã thấy Bạch Dương chỉnh tề ngồi trên chiếc moto đợi cậu trước cổng nhà. Nét cả kinh vẫn ngự trên mặt Xử Nữ, khiến Bạch Dương bị tổn thương:
- Cậu sao vậy? Không lẽ tôi thiểu năng đến mức không thể dậy sớm một ngày được hay sao?
- Nhưng mà...
- Nhưng cái gì chứ, tâm trạng cậu đang không tốt không phải sao? Mấy chuyện nhỏ nhặt này, lão công cậu đâu thể phiền đến cậu thêm nữa!
Xử Nữ chưa kịp tiếp nhận thông tin thì Bạch Dương bỗng cất giọng trầm ấm, sau đó đưa nón bảo hiểm cho cậu:
- Nào, lên xe đi!
- Bạch Dương, hôm nay chúng ta đi taxi đi... _Xử Nữ từ chối đi moto, cậu khẽ thấp giọng:
- Tôi có chuyện muốn cho cậu biết trước!
...
- Vậy...
Sau khi nghe mọi chuyện từ Xử Nữ, Bạch Dương nghiêm túc lên tiếng:
- Cậu muốn kể chuyện này cho mọi người nghe?
- Ừ, hôm nay tôi phải đi trực, nên chuyện này có lẽ sẽ nói với họ vào giờ nghỉ trưa... _Xử Nữ suy ngẫm, chuyện này có vẻ khó hơn cậu tưởng:
- Nhân Mã, Bảo Bình, Kim Ngưu, Song Ngư và Thiên Yết có lẽ sẽ dễ dàng chịu lắng nghe chúng ta, nhưng vấn đề là... _Nói đến đây, cậu có chút e dè, Bạch Dương hiểu ý, liền đặt tay lên vai cậu, ngữ điệu vô cùng đáng tin:
- Về ba người còn lại, cậu không cần lo, tôi sẽ đảm bảo giúp cậu!
Khóe môi Xử Nữ chợt mỉm cười, mỗi lần như vậy, cũng chỉ có Bạch Dương là chỗ dựa vững chãi nhất.
.
.
Trường cao trung Zodiac...
Chẳng hiểu sao, tin đồn về Song Tử xuất hiện ngày càng nhiều trong trường. Có vẻ như sau khi bại lộ thân phận, mọi thứ về anh đều khiến người khác tò mò. Nào là gia thế, nào là thành tích học tập, nào là quan hệ bạn bè, đặc biệt là về lịch sử tình trường của anh. Quá hiển nhiên khi trước giờ, anh đều mang danh là đào hoa lãng tử, bạn gái đếm trên dưới cả chục người, những bạn gái cũ của anh, đều bị người khác tìm đến và dò hỏi đủ thứ chuyện.
Cũng không biết bắt đầu từ đâu, mà tin đồn Thiên Bình là bạn gái hiện tại của Song Tử đã lan ra khắp trường, trở thành một trong những chủ đề bàn tán sôi nổi nhất trường từ trước đến giờ. Sự kết hợp giữa K.C và Frozen còn gây sức hút hơn cả cặp đôi Sư Tử - Cự Giải trước đấy.
Nhưng, chính Thiên Bình lại là người mà bọn họ không dám tùy tiện tìm đến. Không dám đụng đến, nhưng bàn tán thì vẫn có thể.
Giờ ra chơi...
Canteen...
Xì xầm... xì xầm...
Kể từ tuần trước, canteen đã trở thành nơi quần tụ của nhiều học sinh để bàn tán những chủ đề nóng hổi của trường, mà lần này, cũng không ngoại lệ. Đến khi nhóm người của 12S tiến vào, bầu không khí nơi đây lại càng sôi nổi hơn.
- Học sinh trường mình cũng nhiều chuyện thật nhỉ, trước thì bàn tán về Bảo Bình, giờ thì đến Thiên Bình cũng ngó nghía!
Kim Ngưu bực dọc với những ánh nhìn thăm dò của mọi người xung quanh mà cất giọng. Cự Giải có chút lo lắng mà lên tiếng:
- Thiên Bình, nếu cậu thấy không thoải mái thì chúng ta có thể mua về lớp...
- Không cần thiết, tớ không quan tâm.
Lời của Cự Giải còn chưa dứt thì ngữ điệu bất cần của Thiên Bình vang lên, trông bộ dáng của cô vô cùng hờ hững với mọi chuyện xung quanh. Điều này khiến những người còn lại không biết nên mừng hay nên lo.
Thế nhưng, những người khác không chỉ bàn về Thiên Bình, mà còn xăm soi cả Nhân Mã vì tình trạng quan hệ bạn thân giữa cậu với Song Tử bị sứt mẻ.
"Này, nghe nói K.C Song Tử làm bạn với Nhân Mã là vì giao dịch với Giải Hoa Thần thôi đấy!"
"Vậy là với người Nhân Mã kia, K.C đâu có tình bạn gì đâu nhỉ?"
"Thật đáng thương, cứ tưởng vớ phải cục vàng, hóa ra chỉ là mừng hụt!"
- Đám người này...
- Không sao đâu Thiên Yết!
Thiên Yết vừa nổi lãnh khí, thì Nhân Mã khẽ cất giọng, vẻ mặt cậu vẫn âm trầm nghiêm túc:
- Tớ không có thời gian để ý đến họ đâu, nên cậu cũng không cần nhọc lòng!
Thiên Yết khẽ nhìn cậu, sóng dữ trong lòng lại trở nên tĩnh lặng. Nhân Mã vẫn đang chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề anh đã từng nói đến, hội chứng rối loạn đa nhân cách.
- Ái da~
Ăn uống chưa được bao lâu, đột nhiên có một giọng nói vô cùng thảo mai vang lên, chỉ mới nghe qua, ai cũng nổi lên sự chán ghét. Bảo Bình lườm Vưu Cổ Nhữ, ngữ điệu không hề khách khí cất lên:
- Cút ngay trước khi tao biến mặt mày thành bao cát đi!
- Tôi không có nói chuyện với chị, hứ!
Dường như Vưu Cổ Nhữ không biết ăn năn hối cải là gì, không những hống hách với Bảo Bình, mà còn gây sự với Thiên Bình:
- Frozen, đợt trước chị ngang nhiên tát và chửi mắng tôi trước mặt nhiều người, còn dám lỗ mãn cắt tóc tôi, tôi tưởng chị có tài cán gì, xì... _Nói đến đây, cô ta liền trề môi, ngữ điệu khinh thường:
- Hóa ra cũng chỉ là dựa vào hơi trai, hứ!
- ...
Lời này của Vưu Cổ Nhữ đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, ý từ quá sức châm chọc, khiến tay đang xúc thìa cơm của Thiên Bình chợt khựng lại. Tâm trạng của những người trong bàn ăn cũng trở nên khó coi.
- Con điên kia, mày thử nói thêm một lời nữa xem?
Kim Ngưu trừng mắt cảnh cáo Vưu Cổ Nhữ, nhưng cô ta lại không biết điều, còn hất cao cằm hơn:
- Tôi nói sai chắc? Xem này, mặt thì lúc nào cũng khinh người chảnh chọe, còn tự xưng là "nữ hoàng băng giá", chị tưởng mình là nữ hoàng thật à? Nực cười! Làm ơn, đừng có cư xử như mình thanh cao tốt lành lắm, rốt cuộc chị cũng chỉ giỏi dụ trai rồi dựa hơi trai thôi! Chắc chị cũng ngủ với tên bạn trùm trường đó rồi nên mới vênh váo như thế ch... !!!
Cốp!
Lời của Vưu Cổ Nhữ còn chưa dứt, Thiên Bình đã đập mạnh chiếc thìa inox xuống bàn và đứng lên. Cả canteen bỗng chốc đều trở nên im bặt, chỉ có giọng của Vưu Cổ Nhữ vẫn oang oang vang lên:
- Oh my god? Tôi nói đúng rồi à, hóa ra chị và anh ta đã ngủ cùng nh...
Pặc!
Thiên Bình toan đưa tay tát mạnh vào mặt cô ta, nhưng lại bị cô ta chặn lại được, vẻ mặt hả hê của Vưu Cổ Nhữ trở nên đáng ghét hơn bất cứ lúc nào, mà lên tiếng giễu cợt:
- Tôi biết mà, chị cũng chỉ biết tát người là giỏi...
ẦM! Choang!
Lời tự kiêu của Vưu Cổ Nhữ còn chưa kịp dứt, thì Thiên Bình đã vơ ngay khay cơm mà đập mạnh vào đầu cô ta. Lúc này, cả canteen như bị đóng băng tập thể. Mới vài giây trước Thiên Bình còn tâm bình như vại ngồi im một chỗ, vậy mà bây giờ lại có hành động vô cùng nóng nảy. Bị thức ăn đổ lên người, lại còn bị khay inox đập vào đầu, khiến cho nóng giận của Vưu Cổ Nhữ bị đẩy lên cao trào, cô ta hét toáng:
- Hạ Thiên Bình, chị!!!!
Chát!
- Chị dám?!
Chát!
- Chị!
Chát!
Mỗi lời Vưu Cổ Nhữ vang lên, là mỗi lần ăn thêm một bạt tai từ Thiên Bình, đến mức cô ta rốt cuộc cũng câm mồm lại, ấm ức ôm má trái mình mà trừng mắt nhìn ngược lại thủ phạm. Thiên Bình cũng không ra tay thêm, tuy nãy giờ cô đã có những hành vi bạo lực, nhưng thái độ cô vẫn bất cần lạnh nhạt như mọi khi, đôi mắt vô cảm kia nhìn Vưu Cổ Nhữ, ngữ điệu băng lãnh vang lên:
- Tôi không quan tâm cô gọi tôi là nữ hoàng băng giá, Frozen hay họ tên tôi, cũng chẳng quan tâm đến mọi lời chui ra từ cái miệng bốc mùi phân của cô... _Càng nói, Thiên Bình càng bước lại gần Vưu Cổ Nhữ, ngữ điệu vẫn nhàn nhạt:
- Tôi chưa bao giờ nói mình tốt lành, cũng chưa bao giờ phủ nhận thái độ khinh người của mình, càng chưa bao giờ dựa hơi trai hay ngủ với trai... _Nói đến đây, Thiên Bình đột nhiên túm lấy cổ áo của Vưu Cổ Nhữ, đôi mắt phượng hoàng màu xám tro càng trở nên kiêu lãnh mà đối diện với đôi mắt hí mang đầy vẻ lo sợ của cô ta, ngữ điệu thêm bội phần băng lãnh:
- Cô có thể đánh giá thấp tôi, không có nghĩa cô có thể đánh giá thấp bạn bè hay những người xung quanh tôi!
Phịch!
Dứt lời, Thiên Bình liền đẩy mạnh Vưu Cổ Nhữ ngã xuống sàn, sau đó xoay đầu rời đi. Vưu Cổ Nhữ tức tối, hại cô ta thê thảm thế này, đến mặt mũi cũng không còn, cô ta gượng dậy, định gây gổ với Thiên Bình tiếp thì một bát canh từ đâu phóng tới, ngay bên cạnh cô ta khiến cô ta một phen hoảng hồn, suýt chút thì bị bỏng.
- Aisss!!! Con người chứ có phải con bò đâu mà càng đánh càng ngu!
Sư Tử bực bội đặt đũa xuống rồi đưa ánh nhìn cau có dành cho Vưu Cổ Nhữ, ngữ điệu ngang ngược vang lên:
- Mấy lần bị dần ra bã rồi mà sao mày vẫn còn vác mặt đến ngông cuồng xàm ngôn nữa vậy? Mày thiếu việc đến mức đéo có chuyện gì làm ngoài chuyện đeo bám, bắt bẻ, xỉa xói đến bọn tao à? Con mẹ nó nhìn mà chướng cả mắt!
Lần đầu tiên trong đời Vưu Cổ Nhữ bị một người con trai chửi mắng một cách thô thiển trước mặt người khác, cô ta từng bị Song Ngư và Bạch Dương cảnh cáo, nhưng bọn họ lại không ngông cuồng như người này, khiến cô ta sốc không nói nên lời:
- Anh...
- Anh cái quần què, con mẹ nó mày còn kiếm chuyện với bạn tao một lần nữa, tao tiễn mày về gặp tổ tiên cho họ dạy dỗ lại mày luôn đấy, bố con hâm!
Vưu Cổ Nhữ vừa thốt được một từ, đã bị Sư Tử chặn họng. Cự Giải nhìn cô ta, vất cho cô ta ánh nhìn nửa với cũng điệu cười cong khóe. Lâu rồi cô mới thấy oai phong của Sư Tử trước đây, thật không khỏi phấn khích mà.
- Ơ, Thiên Bình, cậu không ăn nữa à?
Thấy Thiên Bình rời đi, Kim Ngưu chợt thắc mắc, thì Bảo Bình nhàn nhạt buông đũa:
- Còn ăn gì nổi sau khi thấy đống phân thối đang ngồi ở kia!
Nói rồi cô đánh ánh nhìn sang Vưu Cổ Nhữ, sau đó cũng mất hứng ăn uống mà đứng lên và về lớp. Kim Ngưu vẫn còn ú ớ thì Song Ngư chợt cất giọng nghiêm khắc:
- Ngồi yên đấy, ăn hết tô bún này rồi muốn đi đâu thì đi!
- Ơ?
- Nếu quan tâm chị em mình thì mau mà ăn đi, đừng có ngây ngốc ra nữa!
Song Ngư vẫn thản nhiên ngồi ăn như chưa có chuyện gì xảy ra, trước sự ngỡ ngàng của Kim Ngưu. Bất quá, Kim Ngưu cũng phải nghe theo lời của anh.
- Thiên Yết... _Nhìn bóng dáng Thiên Bình đã khuất, Nhân Mã chợt ghé vào tai anh hỏi chuyện:
- Thiên Bình như vậy, là ghét Song Tử thêm rồi hả?
- Hmnn...
Thiên Yết im lặng quan sát thái độ lo toan của Nhân Mã một chút, rồi mới đáp:
- Cậu lo lắng cho Song Tử à?
- Hả... Cậu biết mà, sao tớ không lo được! Hơn nữa, thuyết đa nhân cách mà cậu nói cũng rất đáng cân nhắc mà!
Cậu thành thật thừa nhận, đáp lại, chỉ là một vẻ âm trầm của anh, anh khẽ lắc đầu:
- Tôi không rõ, cậu ta thay đổi rồi.
Ý này, là có nghĩa gì? Có phải mọi chuyện càng tồi tệ hơn rồi không?
...
Ngoài hành lang...
- A, chị Thiên Bình, em đang tìm mấy anh chị đây...
Tử Hàn trên đường bước xuống canteen, thấy Thiên Bình liền cất giọng hớn hở, nhưng thái độ của Thiên Bình lại lạnh nhạt, chỉ khẽ gật đầu một cách vô cảm rồi đi ngang qua, khiến cậu cũng tự động ngậm miệng lại. Trên phương diện là một người em trai, cậu không muốn tình trạng này cứ thế tiếp diễn mãi được, chẳng vui chút nào cả.
Phòng Hội học sinh...
- Lạ thật đấy Hạ Thiên Bình...
Xử lý xong đám Bạch Phi Vũ, Xà Phu không ngờ đến lại có người tự giác lên lãnh án phạt, trước mắt, cô vẫn khó tin mà lên tiếng:
- Con người lạnh nhạt luôn tránh xa mọi rắc rối như cậu cũng có ngày lên đây vì ẩu đả với người khác? Cái này còn khó xảy ra hơn cả chuyện bạn thân cậu biết làm nũng đấy!
- Cũng không trách được chị ạ, chắc chắn là con quỷ Vưu Cổ Nhữ kia gây sự trước rồi, chị cũng biết cái đứa hỏng não ấy còn gì, nó...
- Đi ra chỗ khác, để yên cho người lớn làm việc!
Tiêu Vỹ đang nói xấu dở thì bị Xà Phu đuổi đi, khiến cậu ấm ức mà nghe theo. Thiên Bình nhàn nhạt cất giọng:
- Vậy hình phạt của tôi là gì?
- Hmn... Cậu tưới cây cho sân sau trong ba ngày tới đi, mà... _Nói đến đây, Xà Phu đưa ánh nhìn tò mò dành cho Thiên Bình:
- Vưu Cổ Nhữ có thể khiến cậu nóng nảy như vậy, quả thật phải cho lời khen.
- Xong rồi thì tôi xin phép.
Thiên Bình chẳng để ý đến lời của Xà Phu mà lãnh cảm rời đi, chỉ là, câu nói của Xà Phu khiến cô cảm thấy bản thân thật khó hiểu. Cô chính là đang hận Song Tử, nhưng không hiểu sao, khi nghe những lời lẽ xúc phạm của Vưu Cổ Nhữ, cô lại tức giận thay cho anh. Cảm xúc lúc đó mạnh mẽ hơn cả việc cô ta nhạo báng cô. Điều này, khiến cô không vui.
Cạch!
- Ơ, Thiên Bình?
Vừa mở cửa, Thiên Bình lại chạm mặt Xử Nữ và Bạch Dương, có lẽ hai người này mới đi trực về.
- Ừm, tớ về lớp trước.
Thiên Bình khẽ cất lời rồi lạnh nhạt đi ngang qua cả hai người, khiến câu hỏi thắc mắc của Xử Nữ cũng không có dịp thốt lên, tại sao Thiên Bình lại đi từ phòng Hội học sinh ra?
Mà, sự thắc mắc đó cũng nhanh chóng được giải quyết, sau khi nghe lời kể của Xà Phu.
.
.
Giờ nghỉ trưa...
- Ồ, vậy thứ bảy tuần này là sinh nhật của em à Tử Hàn?
Bảo Bình vì rời canteen sớm nên không gặp Tử Hàn lúc ra chơi, đến giờ khi cả lũ tụ họp lại ăn trưa thì mới biết. Không chỉ cô, mà Xử Nữ, Bạch Dương và Thiên Bình cũng vậy. Tử Hàn hào hứng lên tiếng:
- Vâng ạ, vậy nên tối thứ bảy tuần này, anh chị nhớ đến dự tiệc sinh nhật của em tại Love Roise Rooftop nha!
- Wow, cu cậu thuê hẳn cái sân thượng luôn á hở, chịu chơi ghê ha! Vậy thì anh nhất định sẽ đi rồi muahahaha! _Bạch Dương phấn khởi đáp lại, Nhân Mã cũng dò hỏi:
- Thế có mục hát karaoke hay Aucostic không hí hí?
- Làm sao mà thiếu được phần này chứ anh, hí hí!
Tử Hàn nhại lại điệu cười của Nhân Mã, đối với tiệc sinh nhật của cậu, ai cũng phản ứng nồng nhiệt, nên cậu quyết định bày tỏ thêm nỗi lòng, cậu e ngại cất tiếng:
- Thật ra, em cũng muốn mời anh Song Tử nữa...
----- Im lặng ----
Hoàn toàn như Tử Hàn lường trước, cậu vừa nhắc đến hai chữ "Song Tử", những người còn lại tự động trở nên im lặng. Họ im lặng không vì lý do giống nhau, một bên không muốn phá hỏng bầu không khí, còn một bên thì không muốn nhắc đến Song Tử. Dường như cái tên Song Tử đã trở thành vấn đề nhạy cảm của cả nhóm.
- Mấy cậu, thật ra trưa nay, tớ cũng có chuyện muốn nói...
Bỗng, Xử Nữ chợt lên tiếng, ngữ điệu âm trầm nghiêm túc. Không để những người còn lại kịp phản ứng, cậu tiếp tục quả quyết nhìn họ, ngữ điệu bội phần cứng rắn:
- Liên quan đến Song Tử!
- Vậy xin lỗi cậu nhé, bọn này không muốn nghe điều cậu sắp nói đâu!
Ngay lập tức, Sư Tử đã đổi thái độ, vẻ mặt khó chịu mà đứng lên:
- Cự Giải, Thiên Bình, chúng ta đi!
- Sư Tử!!!
Bạch Dương bỗng quát lớn, sau đấy lên tiếng:
- Cho dù cậu không thích Song Tử, hay thậm chí là căm ghét cậu ấy, thì cậu cũng đừng giận cá chém thớt lên Xử Nữ! Xử Nữ cũng giống như cậu, cũng từng bị Song Tử tổn thương, hai cậu ấy là bạn thân của nhau, xét về cảm xúc, cậu ấy mới là người chịu nhiều đau lòng hơn, cũng vì là bạn thân nên cậu ấy cũng hiểu Song Tử hơn cậu, vậy nên cậu ấy mới tìm ra được uẩn khúc phía sau chuyện này! Cậu có thể bình tĩnh nghe cậu ấy nói được không vậy?
Đây là lần đầu tiên Bạch Dương lớn tiếng với bạn trong nhóm, mà còn là cậu bạn thân nhất của mình, khiến ai cũng ngỡ ngàng, kể cả Xử Nữ. Sư Tử không khỏi chấn động, đứa hay gọi anh là "mèo bông" lại nghiêm chỉnh gọi tên anh, như vậy có thể hiểu Bạch Dương nghiêm túc như thế nào.
- Lời Bạch Dương đúng đấy, Sư Tử, cậu ngồi xuống cùng nghe đi, biết đâu chúng ta có thể hóa giải mọi hiểu lầm thì sao?
Cự Giải vốn dĩ đều nghi ngờ đây là một hiểu lầm nghiêm trọng, nhưng không chắc chắn, nay có lời của Xử Nữ khiến cô cũng phải lên tiếng lôi léo Sư Tử bình tĩnh lại. Lúc này, ánh mắt của mọi người đều dồn về một người.
- Ngồi xuống đi, Sư Tử.
Đến cả Thiên Bình cũng không có thái độ phản ánh, Sư Tử cũng thở hắt một hơi rồi ngồi vào vị trí cũ. Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, Nhân Mã liền lên tiếng, thái độ rõ ràng là rất bận tâm:
- Xử Nữ, mày đã biết những gì?
- Nếu tao nói chuyện này ra, e rằng đã vi phạm đến sự riêng tư của Song Tử, nhưng tao không có lựa chọn... _Xử Nữ có chút bận lòng, càng khiến mọi người thêm tò mò, Bảo Bình lên tiếng:
- Đừng dài dòng nữa, cậu nói ra luôn đi! Uẩn khúc nào mà chẳng riêng tư!
Bảo Bình nói lời này, là vì muốn nghe xem liệu những điều Xử Nữ sắp nói có phải trùng hợp với chuyện của 10 năm trước mà ba cô đã kể tối hôm qua. 10 năm trước, Song Tử bị chính ba mình bắt cóc.
- Đúng vậy, nếu Song Tử trở lại, bọn tớ sẽ cùng cậu xin lỗi cậu ấy, đây là cần thiết mà!
Kim Ngưu cũng lên tiếng bảo đảm cho Xử Nữ, Song Ngư và Thiên Yết cũng chăm chú nhìn cậu, khiến cậu càng có thêm ngữ khí cất giọng:
- Đầu tiên, mấy cậu cần biết một chuyện, Ma Kết và Song Tử là anh em cùng cha khác mẹ!
- Hả?
Lời đầu tiên của Xử Nữ, đều khiến cả bọn ai cũng kinh ngạc. Nhất là Bảo Bình và Thiên Bình. Bảo Bình ngạc nhiên vì cô đã biết nhiều chuyện, nhưng chuyện này lại không hề biết. Thiên Bình ngạc nhiên vì sao Xử Nữ lại biết chuyện này.
- Cũng như mấy cậu, không ai biết chuyện này, vì vốn dĩ gia đình của Song Tử luôn giấu đi sự tồn tại của người vợ lẽ - tức là mẹ của Song Tử, cũng chính là người bác họ của tớ đã bị đuổi khỏi Mạc gia!
- !!!
Câu nói thứ hai của Xử Nữ, càng khiến mọi người khó tin hơn, Kim Ngưu bập bẹ khóe môi:
- Xử Nữ... cậu... đang kể chuyện drama trên phim truyền hình à?
- Bác tớ bị hãm hại mà bị đưa vào quán Bar, khi đó, bác ấy gặp ba của Song Tử, khi bác ấy tìm về nhà, thì mọi chuyện đã vỡ lẽ, cha của bác ấy bị đột quỵ mà mất, bà ngoại tớ lên làm chủ đã đuổi bác ấy ra khỏi nhà, sau đó bác ấy phát hiện mình mang thai, các cậu biết đấy, là Song Tử...
Mặc cho thái độ khó tin và kinh ngạc của những người còn lại, Xử Nữ tiếp tục kể tiếp những gì cậu biết, mỗi một điều là một kết luận cho hành động của Song Tử.
Tuy rằng ba Song Tử đã đưa mẹ con Song Tử về nhà, nhưng mẹ Song Tử lại không hề có danh phận thật sự. Bà bị đưa đến ở riêng tại một ngôi nhà khác, không được phép xuất hiện trước công chúng, không được tùy tiện ra ngoài, càng tuyệt đối không được nói với người khác bà là mẹ của Song Tử và là vợ của ba Song Tử. Ngay cả người thân họ hàng cũng tuyệt giao không liên lạc. Điều này, giống hệt như bị giam lỏng. Điều này, giống hệt như nhờ có Song Tử mà bà được sống.
Chuyện Song Tử và mẹ mình bị chia cắt, chuyện mẹ của Ma Kết đối xử tệ bạc với mẹ Song Tử đã khiến Song Tử căm ghét bà ta cùng Ma Kết. Đó là lý do vì sao lúc trước, Song Tử vô cùng lạnh nhạt với Ma Kết. Chuyện này, cuối cùng Bảo Bình cũng thấu tỏ, vì sao Ma Kết luôn lo lắng cho Song Tử như thế, nhưng vẫn bị em trai mình ghét bỏ.
Chuyện Song Tử bị chính ba ruột mình bắt cóc và tra tấn năm lớp hai, trong vụ đó đã xảy ra sự cố về người vệ sĩ cùng sự cố Song Tử bị một người rạch sau lưng một vết thương lớn dẫn đến sốt cao phải phẫu thuật. Có lẽ từ đó, anh đã lên kế hoạch sẽ trở thành K.C. Mục tiêu quá đơn giản, chính là tự bảo vệ mình và mẹ mình dưới sự tàn độc của người cha.
Sau khi nghe hoàn cảnh gia đình của Song Tử, cả bọn đều rơi vào trầm tư. Thật không ngờ, một con người vui vẻ nghịch ngợm như Song Tử lại có một hoàn cảnh gia đình như vậy, cứ ngỡ gia đình cậu ấy nuông chiều nên cậu ấy mới có mặt tính cách này, không ngờ.
- Làm sao cậu biết những chuyện này? _Thiên Yết chợt dẩy lên nghi vấn, ngữ điệu trầm thấp như mọi khi. Câu hỏi này cũng là thắc mắc của những người còn lại, Xử Nữ đành trả lời:
- Hôm qua tớ đã gặp thầy Ma Kết và thầy ấy đã kể mọi chuyện cho tớ!
- Vậy thầy ấy đã biết Song Tử là K.C trước đấy? _Song Ngư cũng nghi hoặc, Xử Nữ khẽ gật đầu:
- Thầy ấy biết được khi tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của Song Tử và Giải Hoa Thần khi Dịch Thiên Ân đang hôn mê!
- Đúng rồi nhỉ, vốn dĩ trước đây Giải Hoa Thần và Song Tử học cùng tớ năm lớp 6! _Bất chợt, Nhân Mã đập tay như phát hiện ra điều gì đấy, cậu nói:
- Lúc tớ bị mất trí nhớ do thôi miên thì không nói, nhưng khi giải trừ thôi miên rồi, sao tớ lại không để ý đến sự việc này nhỉ! Năm lớp 6, tớ và Giải Hoa Thần lần đầu tiên gặp Song Tử và học cùng lớp. Vậy mà khi Giải Hoa Thần chuyển vào lớp mình, Song Tử và Giải Hoa Thần lại tỏ vẻ không quen nhau!
- Ý cậu là theo lý, Song Tử và Giải Hoa Thần phải nhớ ra đã cùng học chung lớp mới đúng, đúng chứ? _Cự Giải lên tiếng dò đoán, Nhân Mã liền gật đầu:
- Đúng vậy, đáng lẽ tớ phải để ý đến chuyện này để phát hiện ra giữa bọn họ có điều gì kỳ lạ mới đúng!
- Mà, dù sao mọi chuyện cũng vỡ lỡ hết rồi, chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa! _Bảo Bình cất giọng, chợt, Kim Ngưu lại thắc mắc:
- Nhưng tại sao cậu ấy lại che giấu thân phận, không phải nếu để người khác biết cậu ấy là K.C thì sẽ tránh được rắc rối hơn hay sao? Như cái bọn đánh ghen ấy, nếu biết Song Tử là K.C, mấy thằng chúng nó dám đụng tới cộng lông của cậu ấy mới lạ, vả lại, cậu ấy cũng chẳng phải nhập viện!
- Thầy Ma Kết kể, người cha của bọn họ là chủ của một băng đảng trong thế giới ngầm, thế giới đen mà Song Tử đang nắm giữ, cũng chỉ là châu chấu đá xe thôi, nên tớ và thầy ấy nghĩ, trước khi xây dựng được thế lực đủ mạnh để lật đổ cha mình, Song Tử phải che giấu thân phận, vì lỡ như chuyện này lọt vào tai của người cha đấy, e rằng chỉ một cái búng tay, mọi thứ Song Tử sắp xếp trong mấy năm qua đều bị thổi bay! Như vậy, nó không thể giúp mẹ mình được công nhận được!
- Cũng có lý!
- Cũng vì chấp niệm lớn như vậy, nên sự cố trong vụ án của Viên Trí...
Nói đến đây, Xử Nữ khẽ nhìn sang Thiên Bình, đồng loạt, những ánh nhìn còn lại cũng hướng về phía cô.
- Mấy cậu nhìn tớ làm gì?
Thiên Bình cất giọng bình bình, biểu cảm cũng không thay đổi gì, khiến cả bọn không biết nên nói thế nào. Thì lúc này, Sư Tử mới lên tiếng, ngữ điệu cộc cằn:
- Cho dù vậy, khi mọi người hỏi đến lý do vì sao che giấu, cậu ta có thể không nói, nhưng tại sao cậu ta lại lạnh nhạt với cả bạn thân của mình? _Nói rồi Sư Tử đưa ánh nhìn dành cho Xử Nữ và Nhân Mã mà nói:
- Làm vậy thì có ích gì?
- Chuyện này, tớ vẫn chưa nghĩ...
- Là vì đa nhân cách!
- !!!
Xử Nữ còn chưa giải thích được, thì đột nhiên Nhân Mã lên tiếng, kiến cả bọn một lần nữa cả kinh, Song Ngư nhíu mày:
- Đa nhân cách?
- Hả? Nhân Mã, cậu đừng nói là cái chứng rối loạn đa nhân cách gì mà một con người có hai tính cách như trong phim nhá? Ban ngày làm cảnh sát, ban đêm làm hung thủ giết người hàng loạt? _Kim Ngưu kinh hãi lên tiếng, thì bị Bảo Bình cốc đầu:
- Điên à, làm như ai đa nhân cách cũng như vậy!
- Cậu có thể giải thích rõ hơn không Nhân Mã? Song Tử là người đa nhân cách?
Cự Giải thay mặt cả nhóm lên tiếng, Nhân Mã khẽ gãi đầu, nói:
- Cái này cũng là Thiên Yết và tớ nghi ngờ, vì chưa bao giờ chứng kiến xác thực. Nhưng các cậu nghĩ thử xem, Song Tử mọi ngày đều vui vẻ hòa đồng với chúng ta, không phải ngày một ngày hai, mà là suốt mấy năm trời, nhưng với tính cách như vậy, làm sao nó có thể khiến băng Con Rết trở nên hùng mạnh và làm sao khiến cho cái tên K.C trở thành nỗi sợ của người khác vì sự tàn độc, lãnh ác được. Đóng kịch, cũng không thể hoàn hảo về hai mặt trái ngược nhau như vậy, chỉ có một điều có thể lý giải, là đa nhân cách! Và tính cách mấy ngày trước của Song Tử, chắc là nhân cách của K.C! Nên nó mới lạnh nhạt với chúng ta như thế!
Rengggg... Rengggg....
Nhân Mã vừa dứt lời được vài giây, thì chuông reo vào lớp vang lên. Cả bọn không để ý đến thời gian mà nói chuyện, không ngờ nó lại trôi qua nhanh như vậy. Kết thúc một giờ nghỉ trưa, khiến bọn họ biết thêm nhiều chuyện về Song Tử. Ngay cả Sư Tử cũng không còn thái độ đối đầu và căm ghét Song Tử nữa. Có lẽ, mọi người đã dần dần tìm về được khoảng thời gian của trước kia. Tử Hàn chỉ im lặng lắng nghe mọi chuyện từ anh chị mà không hề nói một tiếng nào, nhưng cậu lại cảm giác được, bầu không khí căng thẳng bao lâu nay đang dần dần bị phá vỡ.
Cũng có một người im lặng chẳng nói một tiếng nào giống cậu, nhưng lại không có cùng suy nghĩ như cậu.
Chuyện gia đình phức tạp của Song Tử và Ma Kết, chuyện gọi là nghi ngờ Song Tử đa nhân cách, cô đều biết từ trước. Nhân Mã và Thiên Yết nghi ngờ sai rồi, đó không phải là đa nhân cách, vui vẻ thân thiện, chỉ là do Song Tử đóng kịch. Con người thật của cậu ta, chính là cái mà Nhân Mã nói "nhân cách K.C", cô đã sớm nhìn thấy con người đó của anh.
Trong mọi thông tin của Xử Nữ, điều khiến cô kinh ngạc, chính là chuyện trước đây của Mạc Tương Di.
-------------- End Chap 171 -----------