On - BTS

MV mới ra, nóng hổi luôn nha cả nhà!!!

-----------------------------

Bệnh viện Zodiac...

- Ọtttt...

Trước phòng phẫu thuật, bầu không khí thinh lặng đột nhiên bị tiếng bụng kêu phá vỡ mất. Mười mấy con người đang ngồi chờ đều ngước mặt nhìn nhau. Lúc đấy, một cánh tay từ từ ngoi lên, vẻ mặt của Kim Ngưu vô cùng xấu hổ:

- Xin lỗi... là của con ahihi...

- Không cần phải xin lỗi, Kim Ngưu. Đến giờ cơm tối rồi, con đói bụng là chuyện bình thường! _Bà Mộc Lộ nhìn Kim Ngưu cười hiền từ, rồi nhìn sang những gương mặt sáng sủa còn lại:

- Mấy đứa cũng vậy, tan học là đến đây ngay, bây giờ chắc cũng đói lắm phải không? Mấy đứa nên về nhà nghỉ ngơi đi, Bảo Bình có dì và bà đây là được rồi!

- Dạ, bọn con không sao đâu dì! _Cự Giải cười trừ lên tiếng, Nhân Mã cũng gật đầu đồng tình:

- Dì không cần khách sáo, với lại tụi con không yên tâm mà về được đâu!

- Nhưng mà giờ cũng tối rồi, mấy đứa còn phải...

- Tụi con dùng cơm bệnh viện là được rồi!

Bà Mộc Lộ còn chưa nói xong thì Thiên Bình ảm đạm cất tiếng, Bạch Dương ngay lập tức đứng lên:

- Đúng vậy! Trước đây, con cũng nhập viện như Bảo Bình, và mọi người đều đến đây xem tình hình của con như thế này! _Đoạn, Bạch Dương quay sang nhe răng cười với bà Mộc Lộ:

- Vì tụi con là bạn tốt của nhau mà!

- Nhưng mà...

- Ầuy... bà với dì đừng ngại, vậy tụi con xuống dưới ăn trước, rồi mua đồ ăn về cho hai người sau nha!

Xử Nữ chốt quả cuối, những người còn lại cũng lần lượt đứng lên. Thấy Kim Ngưu vẫn còn ngồi đấy, Song Ngư chợt lên tiếng:

- Sao vậy, không đi à?

- Đúng là có chút đói, nhưng tôi không có hứng ăn nếu rời khỏi đây mà chưa biết tình hình của Bảo Bình được! _Nói rồi Kim Ngưu quay sang cười trừ với mấy đứa bạn:

- Các cậu cứ đi trước đi, lát mua giùm tớ đồ ăn là được!

- Vậy bọn tớ sẽ ăn nhanh rồi trở về!

Cũng không dùng dằng dây dưa, mấy đứa nhỏ liền dắt nhau rời đi. Bà Mộc Lộ vẫn mang một cảm giác khách sáo, mấy đứa nhỏ này, Kim Ngưu là bạn thân của Bảo Bình còn có thể hiểu, nhưng sao mấy đứa này cũng... Điều đó làm bà có chút khó tin.

"Này mấy cậu, tớ chưa nhập viện tại đây lần nào, nhưng cũng trở thành khách quen rồi đấy!"

"Như tớ nói lúc nãy, chúng ta đúng là hoạn nạn có nhau mà hahaha!"

"Tên ngu này, còn cười được à, Bảo Bình còn đang phẫu thuật đấy!"

"Này Sư Tử, không được cau có đâu nhá, lần trước tụi này cũng phải mất trắng mấy đêm vì cậu đấy!"

"Mắt nào của cậu thấy tôi cau có vậy!"

"Mấy cậu cũng thật là, đầu tiên là Xử Nữ, rồi đến Bạch Dương, sau đó là Sư Tử và thầy Ma Kết, rồi giờ là Bảo Bình! Bộ mấy cậu dính lời nguyền của cái bệnh viện này à?"

"Nhưng mà cậu nói tớ mới để ý, tính ra Bảo Bình là người con gái đầu tiên nhập viện ấy nhỉ, mấy lần trước toàn là con trai chúng ta không!"

"Ý cậu là muốn xem đứa con gái thứ hai nhập viện hả Bạch Dương?"

"Ahaha... làm gì có Cự Giải!"

"Lại cười, tên đần!"

Bà Mộc Lộ chợt bật cười một tiếng nhỏ sau khi nghe thấy đám nhỏ nói qua nói lại, như thế này, thì ai mà ghét cho được. Bảo Bình nhà bà có được những người bạn như vậy, thật đáng quý làm sao.

- Này, uống cái này tạm trước đi!

Song Ngư đột nhiên quay trở lại một mình, trên tay là một hộp sữa đưa cho Kim Ngưu, khiến đối phương vô cùng bất ngờ. Kim Ngưu còn chưa nói lời cảm ơn, thì giọng Song Ngư lại trở nên nhu hòa:

- Nếu đói quá mà tôi chưa trở lại, thì gọi điện cho tôi!

Chẳng cần để cô đáp lời lại, thì anh đã xoa nhẹ đỉnh đầu cô, rồi quay sang đưa nước cho mẹ và bà Bảo Bình:

- Cái này, cháu nghĩ dì và bà cần!

- À, ừ, cảm ơn cháu nhé!

- Không có gì ạ!

Đưa nước cho hai người xong, Song Ngư quay sang nhìn Kim Ngưu một lần nữa rồi rời đi. Đợi thằng bé mặt lạnh đấy đi rồi, bà Mộc Lộ liền quay sang cười có chút tà với Kim Ngưu:

- Kim Ngưu, thằng bé vừa rồi có phải là...

- Như ta nghĩ không?

Ngay cả bà ngoại Bảo Bình cũng hứng thú với điều này, nhìn thái độ của hai người họ, Kim Ngưu lặng lẽ toát mồ hôi hột:

- Dạ... vâng... đúng như hai người nghĩ ạ...

- Ái chà chà, ghê thật, đúng là ghê gớm thật!

- Ngay cả đứa ngốc như cháu còn có bạn trai rồi, vậy mà cháu nhà ta lại... ganh tỵ, ganh tỵ quá!

- Mẹ, mấy đứa nhóc này đang là tuổi học sinh mà, yêu sớm làm gì!

- Nhưng mà con nhìn xem, trong đám nhóc lúc nãy, cũng có một cặp đấy thôi, nhìn lại Bảo Bình nhà ta...

- Mẹ à... _Bất lực trước suy nghĩ của mẹ mình, bà Mộc Lộ đành quay sang nói chuyện với Kim Ngưu:

- Con đừng hiểu lầm, ý của dì là hai đứa đang hẹn hò, thì cũng đừng bỏ bê việc học quá, dù sao cũng là cuối cấp 3, chuẩn bị thi vào đại học...

- Con biết mà, bọn con đều đang hỗ trợ nhau để học tốt hơn! Dì biết không, trong mấy đứa hồi nãy á, có nhiều thành phần quái vật lắm... bla... bla...

Chẳng mấy chốc, những con người vừa đi ăn kia lại trở thành chủ đề để bà Mộc Lộ và Kim Ngưu nói với nhau.

.

.

Trên đường lộ...

Một chiếc BWM màu xanh đen dừng lại tại ngã tư Ronan theo tín hiệu đèn đỏ. Bên trong xe là một bầu không khí im lặng giữa hai người con trai. Song Tử gõ nhẹ từng ngón tay lên vô lăng, chờ đợi từng giây đèn đỏ trôi qua một cách nhàm chán, giống như không muốn ngồi ở vị trí này chút nào.

Phía hàng ghế sau là Ma Kết, anh cũng không biết cất lời thế nào. Biết trước hôm nay xuất viện nên anh đã gọi người đưa xe đến bệnh viện để tự về, nhưng kết quả, Song Tử lại trở thành tài xế của anh.

- Em có bằng lái từ khi nào vậy?

Rốt cuộc Ma Kết cũng lên tiếng bắt chuyện. Song Tử vẫn gõ tay đều đều lên vô lăng, nhàn nhạt đáp:

- Tháng trước!

- Chà, cũng nhanh tay đấy chứ, cá chắc trong đám, em là người đầu tiên có bằng lái ô tô đấy! Giỏi thật! Haha...

- ...

- Nhưng sao em muốn lấy bằng sớm vậy, vừa mới đủ tuổi thôi mà!

- Không còn chuyện để nói sao?

- Hả? À thì...

Thấy Song Tử có vẻ không muốn nói chuyện này tiếp, Ma Kết cũng không nói thêm. Rốt cuộc thì đèn xanh cũng đã bật, Song Tử lập tức phóng xe đi. Bầu không khí lại trở về ban đầu - im lặng.

- Thời gian này, ở một mình vẫn ổn?

- Hả?

Bất chợt, Song Tử lại là người phá vỡ bầu khí thing lặng, điều này làm Ma Kết sốc đến mức vẫn chưa thể phản ứng kịp. Song Tử cất giọng thêm lần nữa, ngữ điệu có vẻ hời hợt:

- Vừa xuất viện, ở một mình không có người chăm sóc, anh lo được chứ?

- À.. thì, trước giờ anh vẫn một mình mà... _Tròng lòng Ma Kết có chút vui mừng, nhưng điệu cười trên môi thì vẫn ngờ ngợ như cũ:

- Với lại chấn thương của anh đã lành rồi, không còn di chứng gì cả, cảm ơn em đã quan tâm nha!

- Hừ...

Song Tử làm vẻ mặt như không thèm đếm xỉa đến câu cảm ơn của Ma Kết, tiếp tục rẽ vào một con đường khác một cách chuyên nghiệp, khiến Ma Kết cũng phải trầm trồ:

- Này, tay lái em có vẻ lụa đấy!

- Tốt hơn là anh ngồi yên đi!

Brm... Brm...

Bỗng, điện thoại của Ma Kết rung lên. Sắc mặt của Ma Kết đang vui, đột nhiên sa sầm lại khi nhìn vào tên người gọi đến. Qua kính hậu, Song Tử cũng có thể đoán ra ai là người đó.

- Cũng vừa lúc lắm, tôi cũng đang định gọi cho ông đây! _Ma Kết bắt máy không chần chừ, sau vài câu nói ngắn ngủi là kết thúc cuộc gọi, chỉ có điều...

- Song Tử, đến đây thôi! _Vừa cúp máy, Ma Kết liền cất lời một cách nghiêm chỉnh:

- Đoạn đường tiếp theo em sẽ không muốn đi cùng đâu, xin lỗi nhưng bắt tạm taxi giúp anh nhé!

- Định đến ngôi nhà đó à?

Mặc dù lời Ma Kết nói là vậy, nhưng có vẻ Song Tử sẽ không dừng xe và nhường tay lái. Ma Kết cũng không phủ nhận:

- Ừ, vậy nên anh mới bảo em xuống...

- Tôi đã nói rồi, anh ngồi yên đi!

Song Tử cắt ngang lời của Ma Kết, gương mặt có thêm một nét lạnh nhạt, rồi nhanh chóng quay đầu xe lại một cách bất ngờ, chính là thay đổi hướng đi. Đích đến không còn là căn hộ của Ma Kết nữa, mà là nơi mà cả hai người đều không muốn đến - ngôi nhà chính của Dương Tề.

Biệt thự họ Dương...

Cạch!

Vừa đỗ xe tại sân trước, Ma Kết liền bước xuống xe, nhưng người còn lại thì không. Hiểu rằng Song Tử không muốn vào nhà, Ma Kết liền khẩn trương:

- Em đợi một chút nhé, anh ra nhanh thôi!

- Sao cũng được!

Song Tử không mấy bận tâm, nhanh chóng lấy điện thoại ra và đeo tai phone vào. Thấy vậy, Ma Kết cũng không dám chần chừ.

Phòng trà...

Rầm!

Tiếng mở cửa vang lên rất lớn, khiến cả người làm lẫn vệ sĩ đều giật mình. Tuy nhiên, người đàn ông trung niên ngồi trong phòng lại vô cùng điềm tĩnh mà thưởng thức ly trà nóng cùng quyển sách triết lý trên tay. Húp một ngụm, ông mới cất giọng bình bình:

- Đến đây nhanh hơn ta nghĩ đấy!

- Chà, vẫn vậy nhỉ, thói quen uống trà và đọc sách sau mỗi giờ cơm! _Ma Kết tuy đẩy cửa mạnh, nhưng trông anh lại vô cùng bình thản. Ngồi xuống đối diện với Dương Tề, anh chống cằm cười khẩy:

- Cả thói quen cư xử như không có gì xảy ra sau khi làm những chuyện xấu hổ sau lưng tôi cũng vậy!

- Ồ... _Dương Tề vẫn thản nhiên lật trang sách, ngữ điệu vẫn như cũ:

- Biết rồi à?

Soạt! Phịch!

Ngay lập tức, Ma Kết liền giật lấy cuốn sách trên tay Dương Tề và ném nó đi, ngữ điệu nổi nóng:

- Đừng thiếu tôn trọng người khác như thế! Ông đừng nghĩ có thể làm như vậy với tôi, là có thể làm như vậy với người khác! Hãy thành thực đối mặt một lần với chuyện này đi!

- Được... _Thái độ hợp tác của Dương Tề khiến Ma Kết có chút ngoài dự đoán, Dương Tề lúc này liền tháo mắt kính ra, đối mặt với đứa con trai đầu mà nói:

- Vậy anh nghĩ hẹn hò với học sinh của mình là thực tế à? Chưa kể đến hậu quả về phía anh, chỉ việc xét về hậu quả từ phía cô học sinh đấy, cũng cảm thấy người gặp bất lợi nhất là con bé đấy rồi! Chẳng phải tôi đang giúp anh hành động theo một hiệu quả thực tế sao?

- Vậy ông nghĩ việc phỉ báng và khinh thường gia thế cùng thân phận của gia đình con bé là đúng đắn à? _Ma Kết đối mặt với Dương Tề một cách thẳng thắn:

- Ông sinh ra có nhiều tiền hơn người khác, cũng không chứng tỏ ông có quyền lên mặt với người khác! Sống đến gần đất xa trời rồi mà vẫn không biết được điều cơ bản này à? Tốt nhất là ông nên sống tốt với tài sản của mình đi, thay vì xen vào cuộc sống của người khác!

- Chà, hiếm thấy thật, chỉ vì con bé học sinh đấy, mà anh bước vào căn nhà mà cả 10 năm nay anh đều không bước vào, đe dọa và vô lễ với cha ruột của mình?

- Vậy sao? Đã lên làm cha của hai đứa con rồi, mà sao ông vẫn không hiểu chuyện như vậy? Điều này khiến tôi thấy đáng buồn thật đấy! Cũng kỳ lạ... _Ma Kết đứng lên, nhàn nhạt nhìn xung quanh rồi nhếch mép cười đểu:

- Một người lớn thành công và nổi tiếng thông minh như ông, lại đi chấp và giở trò ly gián với một đứa học sinh cao trung, làm người nhà của ông, là điều mất mặt nhất cuộc đời tôi đấy, Dương Tề!

- ...

Cạch!

Bước đến ngạch cửa, Ma Kết chợt dừng bước, ngay đúng phút anh quay nửa mặt nhìn lại Dương Tề, ánh mắt anh chợt lóe lên tia bạo khí, lời nói vô cùng ngạo mạn:

- Đừng bao giờ đụng đến con bé, nếu ông không muốn chuyện của 10 năm trước... _Nói đến đây, ngữ điệu của Ma Kết trầm lại một cách đáng sợ:

- Lặp lại!

- Cái gì?

Ầm!

Dương Tề bị lời cuối của Ma Kết làm cho cả kinh, thì cánh cửa phòng sách đã đóng sầm lại. Không biết chuyện 10 năm trước mà Ma Kết nói là chuyện gì, nhưng sắc mặt lúc này của Dương Tề lại vô cùng lo sợ.

Ngoài sân...

Song Tử đang giết thời gian bằng trò chơi trên điện thoại, bỗng dưng bị một sự việc diễn ra ngoài sân làm cho chú ý. Một bà giúp việc đã có tuổi ngã xuống, làm rơi những đồ vật trong chiếc thùng cacton ra.

Nhận ra người giúp việc ấy, anh liền rời khỏi xe mà đến giúp đỡ.

- A... cả... cảm ơn cậu... !!!...

Bà lão lật đật nhặt được vài mòn vào thùng, thấy có người giúp đỡ liền nói lời cảm ơn, nhưng khi nhận ra nhân dạng của người này, bà lập tức kinh ngạc:

- C... Cậu chủ nhỏ?

- Hì, bà vẫn còn nhớ con hả?

Song Tử mỉm cười một cách đáng yêu đối với bà lão mà vẫn không quên nhặt đồ lên giùm bà, khiến bà bối rối:

- Sao già có thể quên cậu chủ nhỏ được chứ, cũng đã 4 năm rồi, già chút nữa là không nhận ra cậu chủ, nếu không nhờ màu tóc và vẻ đẹp trai này!

- Haha... nghe bà khen con quả nhiên vẫn khác hơn lời của những người khác. _Song Tử giúp bà lão bê thùng cacton lên:

- Bà vẫn còn làm việc ở đây à?

- Già ư? _Bà lão đột nhiên mỉm cười mãn nguyện:

- Ông trời vẫn còn thương già, ngay lúc sắp rời khỏi nơi này thì lại gặp được cả cậu chủ lớn và cậu chủ nhỏ! _Nói rồi bà quay sang nhìn Song Tử một cách hóm hỉnh:

- Cả hai cậu đến đây cùng nhau à?

- Hmn... _Song Tử có chút ngoài ý muốn, miệng không phủ nhận nhưng vẻ mặt thì như kiểu thiếu niên ngang bướng mới dậy thì. Thấy phản ứng đó của anh, bà lão liền sáng mắt lên:

- Thật vậy sao? Vậy là hai người đã trở lại như ngày xưa?!

- À... cái này...

- Cậu đã biết chuyện mà 10 năm trước cậu chủ lớn đã làm nên mới quay lại đúng chứ?! Và cùng đến đây đối mặt với ông chủ?

Song Tử chưa kịp phản đối thì bà lão lại lên tiếng, nhưng hình như có gì đó lạ lạ, một dáng vẻ nghi hoặc hiện lên gương mặt anh:

- 10 năm trước?

.

.

Canteen bệnh viện...

- Ăn xong rồi, để tớ mua vài thứ đồ uống, mấy cậu trở về trước đi!

- Vậy tôi đi với cậu nha!

- Này, nhanh lên nhá, đừng có mà tí tỡn sau lưng bọn này đấy!

- Hí hí hí, bị bại lộ rồi!

- Câm mồm ngay con cừu ngu ngốc!

- Vậy để giám sát hai đứa, Nhân Mã, Thiên Yết, hai người đi cùng họ đi!

- Thiên Bình, như vậy là cậu lại tạo điều kiện nữa đó!

- Thôi đi nha mấy mẹ, uống gì để tớ còn biết đường!

- Tớ soda chanh nha! Còn Sư Tử thì cà phê đen, Thiên Bình thì trà xanh nhé! Đúng không Thiên Bình?

- Cự Giải, cậu hiểu Sư Tử tớ còn ok, chứ cả Thiên Bình mà cậu cũng hiểu luôn ư? Nhanh thế!

- Hahaha... tớ phải hiểu cả Thiên Bình thì mới giúp Sư Tử an tâm hơn chứ!

- Hóa ra cũng là vì Sư Tử, thôi Thiên Bình về đây tớ thương!

- Cậu về với Xử Nữ nhà cậu đi!

- Hahaha...

- Còn Song Ngư... ủa, đâu mất rồi?

- Tất nhiên là đưa cơm thật nhanh về cho bạn gái rồi!

Nói qua nói lại một lúc, rồi cả nhóm trai xinh gái đẹp liền tách ra, mỗi nhóm một hướng. Chợt, trong lúc chờ nước, một bóng hình vụt qua khiến cho Bạch Dương có chút lưu tâm, liền khều Nhân Mã:

- Này, thằng bé đấy... quen nhỉ?

- Ế, là người đợt trước tặng thùng kẹo mút cho Bảo Bình mà?

- Trương Tiểu Khải, đúng chứ?

Xử Nữ cũng nhiều chuyện, nhưng tốt thay cậu cũng nhận ra chàng trai có mái tóc màu tím nhợt ấy. Thiên Yết lên tiếng thắc mắc:

- Cậu biết tên cậu ta?

- Biết chứ, cũng gần đây thôi, vì thằng nhóc đấy là đàn em thân cận của tên mặt mâm Hoắc Tử Nha nên tớ mới biết! _Sau đó, cậu quay sang ba đứa bạn mà tự hỏi:

- Nhưng sao nó lại ở đây vậy? Nó có biết Bảo Bình không, dù sao nó cũng thích cậu ấy mà!

- Ra hỏi!

- Ấy Thiên Yết, cậu ra chặn đường hỏi nó thật đấy hả! _Thấy Thiên Yết định rời bước, Nhân Mã liền ngăn lại. Lúc này, Thiên Yết mới chợt cười:

- Ngốc thật, để cậu ngăn tôi lại thôi!

- Hả?...

-_-!!!

Và đây là vẻ mặt của hai bóng đèn sáng lóa còn lại. Bạch Dương ngay lập tức lên giọng đểu cáng:

- Này, này, hai người này có phải có thâm tình gì không?

- Tình thú quá đấy nha~

- Hai cậu điên à! Tớ...

~ My hani hani, my baby baby~ <Hani Baby>

Bỗng, điện thoại của Thiên Yết vang lên, khiến cả bốn người đều chú tâm đến. Nhìn tên người gọi, anh nhanh chóng bắt máy:

- Muốn đổi đồ uống à... Bảo Bình phẫu thuật xong rồi?!

----------------- End chap 142 -------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play