Something just like this mashup Giày cao gót màu đỏ

-----------------------------

Zodiac High School...

Lớp 11S1...

Hôm nay, đã là ba ngày kể từ khi Tử Hàn cùng nhóm anh chị 12S tham gia phi vụ báo thù cho Tiêu Vỹ, cũng chính là hai ngày kể từ lần cuối cậu nói chuyện với Thiên Bình.

Ngày hôm đó, khi lời tỏ tình còn chưa kịp khép lại, thì có chuyện ngoài ý muốn diễn ra, và kể từ lúc đó, cậu chưa nói chuyện lần nào với cô. Bây giờ, tình cảm của cậu đã bị phát giác, cậu thật sự không biết phải đối mặt với người ấy thế nào. Có nên tiếp tục trốn tránh?

- Tử Hàn, tao nói nghe này...

Đang trong lúc bâng khuâng vô định, thì một giọng nói quen thuộc vang lên. Tiêu Vỹ sấn tới, thắc mắc:

- Mày không qua bên 12S chơi nữa hả?

- Việc này liên quan gì đến mày không?_ Tử Hàn hờ hững đáp, khiến Tiêu Vỹ lấy làm lạ:

- Gì thế? Ngày nào mày chả chạy qua đấy, mấy ngày nay không vậy nên tao hỏi thôi, sao mà căng vậy!

- ...

Tử Hàn chẳng màng đến sự trông chờ hiện rõ trên mặt của Tiêu Vỹ nữa, đưa ánh mắt vô hồn nhìn ra khoảng không bầu trời. Lại nhớ đến, Thiên Bình cũng hay thần người nhìn trời như vậy, bởi vì bầu trời rất bình yên...

Cạch!

Như có gì đó kích động đến, Tử Hàn bỗng dưng bật dậy, khiến Tiêu Vỹ một phen hết hồn:

- Thằng này, mày sao...

Còn chưa kịp nói hết lời, Tử Hàn đã vội vàng bước ra khỏi lớp. Như nhìn thấy ánh sao dẫn lối, hai mắt Tiêu Vỹ sáng lên, cũng lò tò chạy theo:

- Tao đi cùng nữa!

.

.

Phòng họp nội bộ giáo viên...

- Thầy Ma Kết khi nào thì đi làm trở lại nhỉ?

- Gần một tuần thầy ấy nhập viện rồi, không biết tình hình có tốt hơn chưa!

- Tôi nhớ thầy ấy quá à~

- Chủ nhật chúng ta đến thăm thầy ấy, trông thầy ấy tiều tụy thấy mà thương!

- Tuy tiều tụy nhưng thầy ấy vẫn rất đẹp trai, ôi cái nhan sắc này~

- E hèm! Mấy cô không lo làm việc mà nói lung tung cái gì đấy?

- Hiện tại 12S đang thiếu vắng chủ nhiệm tạm thời, Ma Kết chắc phải nằm viện hơn một tuần nữa. Bây giờ cũng đã bước sang học kỳ 2, khối 12 phải lo tập trung vào việc luyện đề thi đại học, 12S không thể thiếu chủ nhiệm được!

- Cô phó giám sát nói đúng, huống hồ 12S là lớp đầu nguồn của khối 12! Tương lai của các em ấy đều là tương lai của trường ta!

- Vậy có thầy cô nào phụ trách chủ nhiệm lớp 12S được không, chắc phải một hoặc hai tháng gì đấy, vì Ma Kết có xuất viện thì cũng phải nghỉ ngơi, bởi thầy ấy bị chấn thương đầu, không thể làm việc nhiều được, chúng tôi đang cân nhắc để thầy ấy không chủ nhiệm 12S nữa!

- Hiệu phó nói sao? Thầy Ma Kết không làm chủ nhiệm nữa?

- Vấn đề này đang được cân nhắc. Làm chủ nhiệm việc sẽ gấp đôi của giáo viên bình thường, làm chủ nhiệm 12S còn gấp đôi chủ nhiệm lớp thường! Với tình trạng của thầy Ma Kết lúc này, e là sẽ quá sức...

- Tôi thấy không ổn, thầy Ma Kết đã chủ nhiệm từ lúc đầu năm, thầy ấy hiểu rõ tính tình của từng cá nhân 12S rồi, hơn nữa cũng gắn bó với các em ấy, và hai bên đã quen được cách làm việc của nhau. Vả lại, quan trọng là...

- Lớp 12S có đồng ý chuyện này không?

Câu nói này được thốt lên, vô tình khiến cả phòng họp im lặng.

Lớp 12S là một trong những lớp S của trường. S ở đây là chữ cái đầu tiên trong Special - đặc biệt. Cao trung Zodiac nổi tiếng là trường cao cấp toàn thành phố là bởi có hệ thống các lớp S. Khối 10 và khối 11 sẽ có hai dạng lớp S, là lớp S1 và S2. Lớp S1 và S2 là lớp tổng hợp nhiều thành phần: học lực giỏi, thể lực xuất sắc, du học sinh, học sinh có hồ sơ chuyển trường hạng A, gia đình khá giả, cha mẹ có chức vụ. Hai lớp này hoàn toàn là ngang bằng nhau, phân theo số chỉ là vì phải có đến 2 lớp học mới đủ. Tuy nhiên, khối 12 chỉ có một lớp S. Đó là sự chọn lọc từ lớp S1 và S2 ở khối 11 mà ra, và chỉ còn một lớp S. Chính vì vậy là lớp S có thể là một đẳng cấp khác hoàn toàn so với các lớp còn lại. Lớp S của lớp 12 càng khác với lớp S của hai khối còn lại.

Nhưng, ở cao trung Zodiac, không hề có sự phân biệt đối xử với học sinh lớp S và lớp thường. Nhà trường không hề để học sinh lớp S lộng hành vì được ưu tiên nhiều thứ hơn về học tập và vật chất. Bởi vậy, tính công bằng ở cao trung Zodiac rất cao. Chính vì thế, mà mặc dù đây là ngôi trường nổi tiếng nhất thành phố, nhưng số lượng con ông cháu cha học tại đây rất ít ỏi. Những cậu ấm cô chiêu đều chuyển đến các trường chuyên biệt khác, chứ không chọn Zodiac High School. Bởi thế mà sự đa dạng học sinh của Zodiac rất phong phú.

Cũng chính đặc điểm như vậy, mà ý kiến chung của tập thể các lớp S vẫn có sức ảnh hưởng đến quyết định liên quan của nhà trường.

Chẳng hạn như lúc này, khi cuộc họp về việc thay đổi giáo viên chủ nhiệm 12S đang diễn ra.

Cốc cốc...

Khi câu hỏi vẫn chưa được ai trả lời, thì có tiếng gõ cửa vang lên. Thầy Hiệu phó bấy giờ mới lên tiếng:

- Vì vậy nên tôi mới mời người này đến! _Sau đó, ông nói vọng ra:

- Em vào đi!

Cạch!

Trước sự ngạc nhiên của toàn thể giáo viên, là sự xuất hiện của một học sinh. Bảo Bình lãnh đạm bước vào, rồi khẽ cúi chào các thầy cô trong phòng, sau đó, cô cất giọng:

- Thầy hiệu phó gọi em lên đây có chuyện gì vậy ạ?

- Em là lớp trưởng 12S đúng không, Diệp Bảo Bình? Vậy thì ngồi xuống đi, vì thầy cô muốn thông báo đến em một chuyện, nhờ em thông báo lại với lớp...

.

.

Cầm xấp giấy A4 trên tay, Bảo Bình bước về lớp với một tâm trạng vô cùng phức tạp. Chuyện mà thầy hiệu phó thông báo với cô, liệu có thể giải quyết ổn thỏa. Vấn đề là, cô muốn lựa chọn như thế nào? Đồng ý hay không đồng ý? Cứ tưởng cô sẽ có thể quyết định một cách dễ dàng vốn thuận tiện cho cô, nhưng không hiểu sao cô lại có hai ý nghĩ sung đột. Cảm giác phân vân và bị hai ý nghĩ xoay mòng mòng thật khó chịu.

- Em thích chị, Thiên Bình!

- ...

Vừa mới bước đến trước cửa lớp, Bảo Bình đã nghe được giọng nói rõ ràng hùng hổ của Tử Hàn. Bầu khí đột nhiên im bặt hẳn, sau đó sự xì xầm bàn tán mới bắt đầu rộ lên. Người lớp ngoài kéo đến xem cũng tăng lên.

- Em thích chị, Thiên Bình!

Tử Hàn sau mấy ngày không thấy tăm đâu, hôm nay đột nhiên xuất hiện mang cùng sự quyết tâm mà thẳng thắn bày tỏ với Thiên Bình - trước mặt toàn thể lớp 12S.

Thiên Bình không tin Tử Hàn lại đứng trước nhiều người nói điều như vậy, gương mặt tuy không có nhiều biểu cảm, nhưng nét cả kinh vẫn hiện rõ ràng trong đôi mắt màu xám khói lạnh nhạt:

- Cậu... không hiểu những gì chị đã nói?

- Em hiểu, nhưng cũng không hiểu! Là hôm đó em chưa kịp nói rõ, bây giờ chị đã biết tình cảm của em rồi, em cũng không giấu diếm. Vì thế, xin chị hãy cho phép em theo đuổi chị, cho đến khi chị đồng ý làm bạn gái em! Em nhất định sẽ khiến chị hạnh phúc!

Xì xầm... xì xầm...

Lời quyết tâm của Tử Hàn vừa ngưng cũng là lúc tiếng ồn ào bàn tán lại rầm rộ lên lần hai. Nhóm bạn cũng không dám phản ứng gì lố quá, chỉ là đang bất ngờ vì hành động đột xuất của Tử Hàn. Nhưng nếu nhìn sắc mặt của Thiên Bình, hình như có gì đó không ổn.

- Dừng lại đi.

- Dạ?

Tử Hàn thắc mắc một tiếng, nhưng trong lòng đã hiểu ý định của Thiên Bình, chỉ là, cậu không dám chấp nhận hiện thực này, rõ ràng trái tim đang rất đau, nhưng sao môi lại tự động cười một tiếng:

- Chị nói gì thế?

- Cậu đã hiểu, và... _ Thiên Bình đưa đôi mắt lạnh nhạt nhìn Tử Hàn, gương mặt vô cảm trước giờ chưa bao giờ trông lạnh lùng và đáng sợ đến thế, ngữ điệu như một mệnh lệnh:

- Đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.

- ...

Tử Hàn không nghĩ đến việc sẽ bị Thiên Bình đối xử tuyệt tình đến vậy, cả người phút chốc đều phỗng ra như tượng. Mặc cho Thiên Bình đã rời khỏi lớp, cậu vẫn đứng như trời chồng tại chỗ, đầu óc lúc này vô cùng trống rỗng, chỉ có hốc mắt đỏ hoe cùng tâm trạng bị đâm tan nát đến đau đớn tột cùng.

- Tử Hàn, em không sao chứ?

- Này, Thiên Bình đi rồi, đừng cố gắng gượng nữa!

- Chú mày thật sự thích Thiên Bình đến vậy à?

- Đừng đau lòng, em cũng biết tính cách của cậu ấy mà!

- Nếu muốn tỏ tình thì phải nói trước với tụi anh chứ, tụi anh có thể lên kế hoạch hoàn hảo giúp cậu mà!

- Vội vã quá rồi em ơi!

Cả nhóm lúc này mới có phản ứng, liền chạy đến an ủi Tử Hàn, cậu em trai của cả nhóm. Thiên Yết đưa khăn giấy cho Tử Hàn, giọng cất lên nhàn nhạt:

- Cậu làm vậy trước đám đông, cho dù tâm trạng có tốt cỡ nào, Thiên Bình cũng sẽ lập tức trở nên tuyệt tình như vậy! Cậu ta, rất ghét phô trương trước đám đông!

- ...

Nhưng, đã quá muộn rồi.

Renggg... rengggg...

Sau một hồi ồn ào xen lẫn xôn xao, thì chuông báo hiệu vào giờ học vang lên. Tiêu Vỹ cùng Tử Hàn bước về lớp, lúc ra đến cửa thì chạm mặt Bảo Bình. Nhìn thấy Bảo Bình, gương mặt của Tiêu Vỹ lại rạng ngời lên:

- Chị!

- Ừ, chào!

Bảo Bình gật đầu một cái, nhưng biểu cảm có vẻ không hề màng đến sự xuất hiện của Tiêu Vỹ, chỉ chạm vai Tử Hàn nhẹ một cái:

- Chưa bắt đầu đã thế này, trông cậu thê thảm quá!

- ...

Nói rồi cô bước vào lớp. Tiết này là vốn là tiết hóa của Ma Kết, nhưng tình hình trước mắt, tiết này sẽ do thầy cô khác phụ trách. Trước khi giáo viên khác bước vào, Bảo Bình đứng trước lớp, hắng giọng:

- Sau giờ học trưa mọi người ở lại một chút, nhà trường có chuyện quan trọng muốn thông báo! Không ai được phéo vắng mặt, trừ Sư Tử!

Xì xầm... xì xầm...

Ngay khi Bảo Bình vừa dứt lời, ở dưới ai ai cũng quay qua quay lại tò mò. Đợi Bảo Bình bước xuống, Kim Ngưu mới đưa một hộp đùi gà rút xương rán cho cô:

- Bảo Bình, hôm nay trông mày nhợt nhạt quá!

- Vậy à? _Bảo Bình điềm tĩnh đáp lại, lấy điện thoại ra soi mặt thử, rồi chẹp miệng:

- Vẫn đẹp chán!

- Có chuyện gì thì đừng giấu, tao luôn lắng nghe mày mà!

Nhìn thấy Kim Ngưu tỏ ra lo lắng, Bảo Bình thở dài một cái, rồi cười một tiếng:

- Biết rồi, tối nay quán cũ?

- Đồng chí hiểu ý tôi đấy!

Kim Ngưu nhe răng mỉm cười, lâu rồi mới cảm thấy Bảo Bình gần gũi đến thế, cảm giác thật yên tâm và ấm lòng. Mặc dù thái độ của Bảo Bình chỉ bất thường vài ngày gần đây, nhưng đối với cô, quãng thời gian đó dài đằng đẵng vậy.

Không biết rằng, phía dưới cuối lớp, có một người nhìn cô rồi tự nở một nụ cười nhu hòa.

- Cậu cười gì thế Song Ngư?

- Hả?

Không nghĩ điệu cười của mình lại bị người khác hỏi, Song Ngư có chút ngoài ý muốn. Nhưng nhìn lại, người hỏi lại là thằng ngốc nhất lớp nên Song Ngư cũng không thèm biện minh gì:

- Cười mấy đứa ngốc như cậu!

- Cái gì chứ?! Đùa không vuiiii!!!

Nhân Mã chỉ là thấy Song Ngư tự cười một mình như tự kỷ, nên hỏi chơi. Ngờ đâu bị cậu ta chọc ghẹo. Thật tổn thân hại tâm khi quan tâm đến cậu ta. Lúc này, đột nhiên Nhân Mã thấy Song Ngư giống một ai đó, hay nói cậu là đồ ngốc, bất giác, Nhân Mã lại quay xuống nhìn Thiên Yết.

- ...

Hoàn toàn bơ Nhân Mã.

Cạch!

Vài giây nữa giáo viên sẽ vào, và người luôn luôn vào lớp trước giáo viên vài giây của lớp này, chỉ có một người - bạn học mới chuyển đến - Giải Hoa Thần. Sự xuất hiện của Giải Hoa Thần khiến cả lớp ai cũng chú ý, vì đây là người thần bí nhất. Đi học thì đi sát nút, tới lúc ra chơi, nghỉ trưa hay ra về đều ra khỏi lớp đầu tiên, sau đó mất hút luôn.

Tất nhiên, sự xuất hiện của anh cũng thu hút sự chú ý của Nhân Mã. Nhìn thấy Giải Hoa Thần, Nhân Mã theo phản xạ liền quay lên, ngồi ngay ngắn và chú tâ vào sách vở, mặc dù đầu óc thì bay bổng nơi đâu. Lần nào cũng vậy, Thiên Yết đều nhìn ra được biểu cảm đó. Và hôm nay cũng vậy.

.

.

Giờ ra chơi...

-[Cái gì? Thằng ngốc đó suy nghĩ cái gì vậy?!!!]

- Haha...

Cự Giải đưa điện thoại ra xa, không thôi bị lủng màng nhỉ bởi giọng nói của Sư Tử mất. Chẳng là giờ ra chơi, cô gọi điện báo cho Sư Tử biết cái vụ sáng sớm em trai cô tỏ tình với Thiên Bình trước lớp, không ngờ Sư Tử lại phản ứng gay gắt như vậy, cô cười gượng:

- Tớ cũng bị bất ngờ, không tin nó lại hành động vội vã như thế!

-[Nó tiêu đời rồi!]

- Hả? _Trong lúc đang tiêu hóa lời của Sư Tử, thì giọng của anh lại vang lên, ngữ điệu vô cùng ngông cuồng:

-[ Tôi nói nó tiêu đời rồi, vì Thiên Bình rất ghét bị nhiều người chú ý đến!]

- A... Thiên Yết cũng nói vậy... _Cự Giải có chút hoang mang:

- Tử Hàn nó không biết, chắc cậu ấy tức giận lắm...

-[ Để tôi nói chuyện với nó, à mà... ]

- Sao thế?

-[ Nếu chiều nay cậu đến... thì... à thì...]

- Tớ nghe đây? _Cự Giải mỉm cười, dù đối phương cách xa cả ngàn dặm, vì cô rất thích Sư Tử lúc ngượng ngùng như bây giờ.

-[ V... Vậy mua giùm hai cái bánh bao Triều An, cảm ơn!]

Pip!

- Haha... dễ thương thật!

Thấy Sư Tử cúp máy sau đó luôn, Cự Giải khẽ mỉm cười, cái tính cách này, đáng yêu chết đi được.

.

.

Giờ nghỉ trưa...

- Lớp mình đông đủ rồi đúng không?

Bảo Bình nhìn cả lớp, không có bàn nào trống ngoài bàn Sư Tử, cô liền lấy xấp giấy A4 lúc sáng ra, chia cho Kim Ngưu cùng Cự Giải, Xử Nữ, phát cho mỗi người trong lớp một tờ.

- Đây là....

Nhân Mã đọc vài dòng đầu tiên trong tờ giấy, liền tự giác thắc mắc. Không chỉ riêng cậu, mà ai đọc nội dung trong tờ giấy xong, cũng đều hoang mang.

- Trong đó có ghi rõ, thầy Ma Kết sẽ thôi chức vụ giáo viên chủ nhiệm lớp mình!

Trước thắc mắc của mọi người, Bảo Bình nhàn nhạt lên tiếng. Kim Ngưu bàng hoàng:

- Tại sao chứ? Đã có chuyện gì sao?

- Thầy Ma Kết vẫn đang ở trong bệnh viện mà! _Xử Nữ cũng khó tin, lần lượt mọi người ai cũng xôn xao lên:

- Tình trạng sức khỏe của thầy xấu đi rồi ư?

- Hôm kia mới đi thăm thầy, thầy đang hồi phục rất tốt mà!

- Song Tử, không lẽ hôm qua thầy có chuyển biến xấu rồi?

Ồn ào... ồn ào...

- Trật tự!

Bảo Bình lớn giọng, rồi lạnh đạm cất giọng:

- Đọc kỹ đi rồi hẵng ý kiến! Trong đó nói nhiệm vụ của giáo viên chủ nhiệm 12S rất nhiều việc và nặng nề, nếu vẫn để thầy tiếp tục, với tình trạng sức khỏe sau hồi phục e là quá sức! Vả lại, thời gian thầy ở trong bệnh viện, không có ai giám sát lớp mình, trong khi 6 tháng nữa là chúng ta thi đại học rồi, không có người hướng dẫn, tương lai sẽ rất khó khăn!

- Chỉ cần để giáo viên khác thay thế thời gian thầy nằm viện là được rồi, đâu đến mức phải đổi luôn đâu!

- Đúng đấy!

- Giáo viên đủ trình độ để chủ nhiệm lớp mình mà đang rảnh, hết rồi. Những giáo viên giỏi khác đều chủ nhiệm lớp khác rồi. Không thể tạm thời được! Nếu thay luôn, thì một giáo viên ở lớp S các khối dưới sẽ làm, và kiếm một giáo viên trình độ khá để thay thế vào lớp S đó! Việc chủ nhiệm một lớp S phải cân nhắc kỹ lưỡng, không thể đùa được!

- Chỉ là chủ nhiệm thôi mà, sao rắc rối thế!

- Đúng đó, đúng là bày vẽ mà! Mấy ngày qua không có thầy, mình vẫn học bình thường đấy thôi!

- Này, cậu nghĩ làm giáo viên chủ nhiệm dễ lắm à? Cậu nghĩ quản lý cả một tập thể là việc dễ dàng à! Nếu không biết thì im miệng lại, đừng có lên tiếng ngu xuẩn!

- Cậu!!!

Bảo Bình khi nói xong mới nhận thức ra hành động của mình, hà cớ gì cô phải nổi nóng như vậy. Đúng là điên thật mà.

- Nếu rắc rối như vậy thì đổi giáo viên luôn đi!

- Ừ, quyết định vậy đi, dù sao Bảo Bình cũng đâu có thích thầy, vậy tớ sẽ cho cậu mãn nguyện luôn!

- Nói gì đấy? _Bảo Bình vô cùng nhạy cảm, chỉ cần ai đấy nhắc đến tên mình là y như rằng, cô trở nên đáng sợ hơn bất kỳ lúc nào:

- Đừng có lôi tôi vào quyết định của cậu!

- Cậu tưởng mình ghê gớm lắm sao?!

Đột nhiên, có người dưới lớp đứng lên gây cãi với Bảo Bình, khiến nhiều thành phần vô cùng bất ngờ, nhất là nhóm bạn kia. Bạch Dương ngồi gần cô gái kia, liền phẩy phẩy tay:

- Thôi, thôi, đừng cãi nhau nữa!

- Không, tớ hết chịu nổi rồi!

- Tớ cũng vậy!

Lần lượt, sau lời Bạch Dương có đến vài người khác trong lớp đứng lên, một người nói:

- Bảo Bình rõ ràng là từ S2 chuyển qua, mà thầy đã ưu ái cho cậu ấy làm lớp phó, rồi chuyển lên làm lớp trưởng!

- Vậy mà cậu ấy không biết điều, còn vô phép với thầy Ma Kết nữa!

- Thầy mới giao có vài việc lặt vặt, mà đã than lên than xuống! Nếu thấy không làm được thì từ chức luôn đi!

- Này, cậu nói hơi nặng rồi đấy! _Xử Nữ lên tiếng để giải vây, thì những người kia càng mạnh dạn phản ánh hơn:

- Cậu ấy nói đúng! Rõ ràng là thấy ưu ái cậu ấy nhất, nhưng cậu ấy không biết điều, này chẳng phải là được sủng lên trời, rồi không coi ai ra gì rồi sao?

- Cách nói chuyện với bọn tớ cũng rất côn đồ nữa!

Xì xầm... xì xầm...

Tình hình cả lớp đang vô cùng ồn ào và tranh luận dữ dội. Chỉ riêng một người là sắc mặt nãy giờ đều lặng đi. Đám Kim Ngưu hết lời kìm hãm những dân chúng phản động, nhưng cũng không tài nào dẹp loạn được.

Thế quái nào cuộc họp để đưa ra quyết định về việc Ma Kết chủ nhiệm 12S lại biến thành tòa án để mọi người chỉ trích Bảo Bình?

- Đủ rồi đấy, các cậu đang bàn ra vấn đề gì vậy?

Cuối cùng, không chịu được mà Song Ngư cất giọng lớn, khiến cả lớp một phen giật mình. Kim Ngưu cũng đứng lên:

- Chúng ta đang được nhà trường cho tự chọn quyết định chuyện thầy còn làm chủ nhiệm lớp mình hay không, chứ không phải tranh cãi về lớp trưởng!

- Tập trung giùm chút đi!

Đến cả Cự Giải cũng phải cất giọng răn đe, cả lớp mới bắt đầu bình tĩnh lại.

- Ha...

Bất chợt, Bảo Bình nấc cười một tiếng, trong cái bầu khí im lặng này, tất nhiên tiếng cười đó ai cũng nghe thấy. Tiếp theo, là một Bảo Bình đang lãnh đạm nhìn xuống dưới lớp, khóe môi cong lên tạo hình bán nguyệt, giọng nói hờ hững vang lên:

- Thì ra trong mắt mọi người, tôi là như vậy! Nghe có vẻ rấ bad girl, vậy... để không phụ lòng các cậu, tôi... _Nói đến đây, đôi mắt Bảo Bình đột nhiên đong đầy ý cười:

- Vẫn sẽ giữ lại chức vụ này, để phục vụ các cậu tận tâm hơn! Và, sau giờ học buổi chiều, mấy cậu nộp lại tờ giấy đó cho tôi! Suy nghĩ có kỹ rồi mới quyết định, và đừng lấy tôi ra để làm lý do cho quyết định đó, cảm ơn!

Nói rồi Bảo Bình bước ra khỏi lớp, không để lại bất cứ lời nào nữa.

Sau khi Bảo Bình đi rồi, thì Kim Ngưu lên tiếng:

- Thì ra các cậu có suy nghĩ như thế về học sinh từ lớp S2 chuyển qua!

Nói rồi Kim Ngưu cũng bỏ ra ngoài. Lời Kim Ngưu nói khiến cả lớp mới nhớ ra, Kim Ngưu cũng là học sinh từ S2 chuyển qua và đang đảm nhiệm chức lớp phó học tập.

- Rõ là lắm điều!

Song Ngư cũng đứng lên ra ngoài, trước khi đi còn buông giọng lạnh nhạt.

- Tớ... cũng là S2...

Nhân Mã gượng gạo gãi đầu nhìn Bạch Dương, Bạch Dương liền vỗ lưng cậu:

- Ầy... mấy cậu ấy không nghĩ vậy đâu!

- Vui thật!

Giải Hoa Thần bước ra khỏi lớp, nhưng khác với những người vừa đi ra, anh có vẻ chẳng có hứng thú gì về vấn đề này.

- Cậu ta cũng an nhàn nhỉ, cứ như khách mời của cái lớp này vậy!

Song Tử nhìn bóng lưng Giải Hoa Thần, như có như không châm biếm.

- Mấy cậu nên xin lỗi Bảo Bình đi, nói mấy lời ấy ra, chẳng có gì huy hoàng hay ngầu đâu!

Cự Giải quay qua nhìn cả lớp, phân tích ra:

- Bảo Bình tuy ngoài miệng thường chê trách thầy Ma Kết, nhưng cậu ấy vẫn coi trọng thầy, cùng là những người phải chịu trách nhiệm trước một tập thể, bọn họ đều giống nhau, nên việc thông cảm cũng như phê bình thường xảy ra! Dám cá ở trong cái lớp này, không ai lo lắng cho thầy mà vượt qua Bảo Bình cả. Điều đó có thật hay không, mấy cậu đều biết rõ điều đó! Hơn nữa, cậu ấy nói chuyện với các cậu có chút cao thấp, nhưng phải như vậy các cậu mới nghe lời chứ! Không lẽ khi cậu làm sai, cậu ấy tới nhắc "cậu sai rồi, đừng làm thế nữa nha" hay sao?

- Những kẻ không đặt mình vào vị trí của người khác để hiểu, thì không có quyền phán xét người ta!

Đến cả người tưởng chừng như lạnh nhạt với tất cả mọi thứ như Thiên Bình, cũng lên tiếng khiến những người bạn kia càng thêm hối hận. Xử Nữ cũng góp lời:

- Tớ biết đây là thời điểm nhạy cảm của lớp mình, nên ai cũng dễ nổi nóng, mọi người nên thông cảm và thấu hiểu cho nhau, chứ đừng cãi nhau nữa!

- B... Bọn tớ sai rồi...

- Người cần các cậu nhận lỗi, không có ở đây!

Lúc này, Thiên Yết mới đứng lên và đi ra ngoài, trước khi đi còn để lại câu vô cùng thâm thúy.

Cuối cùng, lớp 12S cũng bình yên trở lại. Sau giờ học buổi chiều hôm đó, khi cả lớp nộp lại tờ giấy quyết định trách nhiệm của Ma Kết, thì nhóm bạn kia cũng nói lời xin lỗi Bảo Bình. Tuy bên ngoài cả hai đều đã bình thường trở lại, nhưng biết sao giờ, bị tổn thương rồi thì làm sao chữa lành được. Bảo Bình ấy mà, mạnh mẽ thì mạnh mẽ, nhưng cũng là con người thôi.

.

.

Quán "Trúc Thanh Lâu"...

- Thím Kiều, cho con hai chai "hoa tiếu"!

- Này Bảo Bình, lát còn về nhà nữa, mày uống rượu không sợ thím Lộ đuổi ra khỏi nhà à?

Hai đứa đến quán ruột từ cấp 2 đến giờ, mà Bảo Bình lại dám gọi rượu, khiến Kim Ngưu không khỏi lo lắng. Bảo Bình lãnh đạm ngồi vào chỗ, góc quán vô cùng ấm cúng và riêng tư, đáp:

- Đuổi thì đuổi, cùng lắm giả vờ đến thăm bệnh Sư Tử rồi ngủ ké ở đó luôn!

- Với Cự Giải hay Thiên Bình còn hợp lý, mày mà tốt bụng vậy á, chắc Sư Tử nó khùng mới không nhận ra! _Vừa lật menu, Kim Ngưu vừa lên tiếng, sẵn tiện gọi hết các món trong menu ra luôn.

- Cha, lâu rồi mới thấy hai đứa đến đó nha! Còn tưởng thím bị mất mối quen nữa chứ!

Thím Kiều - chủ của quán đồ ăn trung quốc Trúc Thanh Lâu mang đồ ăn cùng hoa tiếu lên, nhìn ra Bảo Bình và Kim Ngưu thì mừng rỡ. Nói qua nói lại vài câu rồi bà cũng trở lại làm việc.

Cách!

Tiếng va chạm giữa hai chai thủy tinh vang lên nghe vô cùng giòn tai, nhìn lại bàn ăn, đã thấy hai ba chai rượu rỗng nằm ngổn ngang ở trên. Mặt của Kim Ngưu vẫn không thay đổi nhiều, nhưng mặt của Bảo Bình thì đỏ rực như ánh mặt trời, giọng nói cũng ngà ngà:

- Cái con bé Lưu Thảo Mây đó, má nó, không chỉ vô dụng mà còn gây phiền toái nữa! Bỏ nhà đi bụi như đúng rồi! Con mẹ nó làm như trưởng thành lắm vậy, đấy, bỏ đi đấy, rồi được vài bữa là quay về khóc bù lu bù loa! Đụ, tao còn đang nghi ngờ nó còn trinh hay không nữa!

- Haha... chắc hết tiền chứ gì, đúng là ba thứ trẻ trâu học đòi làm người lớn! Rồi sao, nó còn trinh hay không? Không phải nó bị người ta dụ rồi về nhà khóc đấy chứ?!

- Chẳng lẽ tao hỏi nó mày còn trinh hay không? Sao tao biết được, nhưng mà trọng tâm không phải chỗ đó! Vấn đề là bà mẹ với thằng cha nó, mẹ tao đã nói đừng để bà ngoại tao biết, thế đéo nào ngày hôm sau ngoại tao sốt ruồn ruột đòi đi tìm nó! Bà lo lắng đến mức ngất xỉu, mẹ tao vì chăm sóc cho ngoại nên không đi kiếm con Thảo Mây nữa, thế là bà mẹ nó chửi ngoại tao vô dụng, đã không giúp được còn khiến người khác chăm lo! Má nó Kim Ngưu! Tao xông lên đánh bả luôn á, con mẹ mất dạy, dì tao cái quần què, ý tứ đéo có, dám nói ngoại tao như vậy! Con mẹ nó rồi tới ngày hôm sau thì con bả trở về! Mẹ đi thì biến mẹ luôn đi, chết trôi ở đâu đó luôn đi, về làm cái quần què gì vậy!

- Má Bảo Bình, nghe mày kể mà tao tức lây luôn á, con em mày với dì chú mày là người ở hành tinh nào vậy! Làm ba mẹ mày ly thân thì thôi đi, còn mặt mũi mà đối xử với bà ngoại mày như vậy à!

- Đấy! Bình sinh tao ghét nhất là có người dám nói mẹ tao, ngoại tao, ba tao này nọ! Người ngoài nói thì thôi đi, tao còn xem xét bỏ qua, chứ còn người nhà mà dám nói này nọ, tao thề, tao ghim suốt cuộc đời, đừng hòng nhận được sự tôn trọng nào từ tao!

- Người ngoài? Có ai nói gì nhà mày rồi à!

- Chứ còn gì! _Nhắc đến Bảo Bình lại bực bội, cô nốc hết nửa chai rượu còn lại, rượu vào lời ra, cô nói:

- Ba của Ma Kết và Song Tử, cái người giàu có ấy, à, bữa mày bị cảm lạnh nên chưa thấy, nói chung là, ông ta dám nói chuyện với mẹ và ngoại tao, bảo tao có tình cảm với Ma Kết này nọ, nói gia đình nhà tao không có tư cách để thích người như Ma Kết, đó là sự khác biệt đẳng cấp, còn dám nói hai người họ là lũ nghèo hèn ham giàu sang, bảo đừng để tao này nọ với ông thầy! Cái gì vậy? Ông ta là cái thá gì mà dám nói người khác như thế! Dù có là tổng thống thì cũng đéo có cái kiểu nói chuyện đấy đâu nhá! Nghĩ tao là hạng người gì vậy? Ha, nực cười, tao mà thèm đeo bám con trai cưng của ông ta sao? Bớt ảo tưởng... đi...

Kim Ngưu sững sờ nhìn Bảo Bình, không chỉ là vì những gì Bảo Bình vừa nói, mà là vì trên mặt Bảo Bình, không hiểu sao lại ướt đẫm những giọt nước mắt. Bảo Bình cũng không nhận thức được bản thân mình đang rơi lệ, chỉ càm thấy, càng nói thì càng cảm thấy khó chịu. Khó chịu về mọi mặt, từ cảm giác, cho đến suy nghĩ.

- Bảo Bình... vì vậy, nên mày đối với thầy Ma Kết mấy ngày qua mới...

- Mày nói đi, tại sao cái gì cũng xảy ra với tao vậy? Ba mẹ ly thân, người nhà bị xem thường, ngay cả người tao thích, cũng không thể thích...

Càng nói, Bảo Bình càng cảm thấy sụp đổ, khóe mắt cay xè đến mức chẳng thể thấy đường được nữa, trong vách ngăn này, chỉ còn một người ngồi thẳng nghiêm chỉnh, người còn lại đã gục đổ xuống bàn, cả đôi vai đều run lên bần bật. Mặc dù không có tiếng động nào, nhưng có thể hiểu, đây là giây phút yếu đuối nhất của con người.

- Alo... o... o...

Sau khi uống thêm vài chai nữa, thì Bảo Bình chính thức gục ngã, chỉ còn lại Kim Ngưu với cái mặt đỏ như mận, đang gọi điện cho ai đó.

-[ Cái giọng bị gì vậy?]

- A l o o o o ... Song Ngư hảaaaaaa... Đến đây đón tôiiiiiii đi...

-[Cái gì? Ở đâu, có an toàn không, có ai đang ở đó? ] _Nghe ra giọng điệu ngà ngà của Kim Ngưu, Song Ngư lập tức cảm thấy không ổn, liền có thái độ khẩn trương.

- Trúc... Thanh... Lâu... với... Bảo...

Pip!

- Ơ... _Kim Ngưu nhìn lại điện thoại, mắt to mắt nhỏ mở ra, gương mặt hóa ngốc tột cùng:

- Hết... tiền... rồi... à...

5 phút sau...

- Kim Ngưu! Cậu ở đâu?

Song Ngư vừa bước vào quán Trúc Thanh Lâu liền lớn giọng tìm kiếm. Nghe cái tên thì vô cùng trai gái, nhưng hóa ra đây chỉ là quán ăn vặt bình thường. Bà chủ quán thấy Song Ngư tìm khách quen của mình, liền chỉ chỗ cho.

- Tới rồi à? Sao lâu quá vậy? Tôi chờ lâu muốn chết!

Nhìn thấy Song Ngư, Kim Ngưu không nhận ra vẻ tức giận của anh, lại còn nhăn nhó trách móc. Chỉ có điều, ngữ điệu của Kim Ngưu lại vô cùng nũng nịu, hoàn toàn khác với một Kim Ngưu ngay thẳng hằng ngày.

- Bảo sao say bét nhè...

Mặt Song Ngư đen lại khi nhìn thấy đám chai lọ liểng xiểng trên bàn, đếm đi đếm lại cũng phải 10 chai, hai đứa này có phải con gái không vậy?

- Bảo Bình... Song Ngư đến rồi nè, mày dậy đi, đừng ngủ nữa! _Kim Ngưu đập đập bàn để đánh thức Bảo Bình đang ngủ gục ở đấy, khiến Bảo Bình khùa tay:

- Im lặng coi, ồn chết được! _Nói xong, Bảo Bình gãi gãi cổ mình rồi ngủ tiếp.

-_-!!!

Hai con người này là muốn Song Ngư tức mà chết hay sao?

- Mày không dậy là tao bỏ mày lại đó nhaaaaa...

Kim Ngưu gào lên, rồi chập chững đứng dậy, thấy vậy, Song Ngư liền đưa tay lên đón lấy cô vào lòng, cằn nhằn:

- Con sâu rượu này, đừng có hành động lung tung!

- Ây chà chà, cậu làm gì đó hả, cậu tính lợi dụng tôi lơ là mà đụng chạm tôi sao hả? Mặt thì đẹp trai mà biến thái quá đi nha~

-_-!!!!

- Ủa anh Song Ngư?

Đột nhiên, có một giọng nam vâng lên gây sự chú ý của cả Song Ngư và Kim Ngưu, nhìn kỹ lại thì, đây không phải là Tiêu Vỹ sao? Tiêu Vỹ nhìn thấy Kim Ngưu trong lòng Song Ngư, liền ô lên:

- Cả chị Kim Ngưu nữa này! _Như một phản xạ, Song Ngư ôm chặt Kim Ngưu vào lòng rồi che mất Kim Ngưu khỏi tầm nhìn của Tiêu Vỹ, cất giọng nhàn nhạt:

- Sao cậu lại ở đây?

- Em có hẹn với Tử Hàn ở đây, tại nó mới bị từ chối lúc sáng, nên là... _Nói tới đây, Tiêu Vỹ chợt nhìn thấy người nào đó đang gục mặt trên bàn ngay đấy, cậu liền thắc mắc:

- Đấy... là chị Bảo Bình phải không? Ôi trời... _Nói rồi cả cơ mặt của Tiêu Vỹ đều hiện lên sự kinh ngạc:

- Đừng nói hai người họ uống hết đống này nhé, ôi mẹ ơi!!!

- Bây giờ cậu có rảnh không?

- Dạ???

.

.

Phố Zolia...

- Con biết rồi, cuối tuần này sẽ đến đấy... vâng, chào mẹ.

Pip!

Thiên Bình tắt điện thoại, vừa rồi là cuộc gọi từ mẹ cô - Lưu Tử Yên, bà gọi là muốn nhắc nhở việc chủ nhật này cô phải qua bên nhà của Song Tử theo như điều định của đính ước. Bởi vì, thương thế của cô đã khỏi hẳn, ba mẹ cô cũng không còn ở nhà nữa.

Nhìn ra ngoài cửa kính xe, Thiên Bình bâng khuâng một cách vô định. Cứ nhắc đến chuyện liên quan đến Song Tử, là một cảm giác đa nghi đột nhiên diễn ra, đến bản thân cô cũng không thể lý giải được.

- Chú Vương, dừng xe!

Đột nhiên tiểu thư hô dừng xe, bác tài mới liền dừng xe lại, còn chưa kịp nói gì thì Thiên Bình mở cửa lao ra ngoài:

- Nhân Mã!

-------------------- End chap 129 ----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play