Sweet but Psycho - Ava Max
Chap này đặc biệt tặng riêng cho _Cl0nE_
Vì bạn ấy đã vẽ tranh tặng ta, tranh thật sự rất dễ thương luôn.
Người trong tranh là Thiên Bình nha ^^
Một lần nữa, cảm ơn nhé <3
--------------------------
Hai năm trước...
Ngày nhận lớp...
Quán ăn Hoa Tử...
- Sư Tử! Có biết mấy giờ rồi không?
Vừa mở cửa quán, dì Hoa vừa lớn giọng vọng lên lầu.
Loạt soạt!
Bịch! Bịch! Bịch!
Vô vàn tiếng động chướng tao liên tục vọng xuống từ lầu trên. Dì Hoa vẫn cằn nhằn:
- Đường đường là nam nhi đại trượng phu, lại để một cô gái đợi chờ thế đấy hả?!
Lời của dì Hoa vừa dứt, thì một giọng nữ không cao không thấp ở ngoài vang lên:
- Vẫn còn sớm, dì càng hối nó càng cuống thôi, với lại...
- Ai bảo mẹ Thiên Bình là con gái chứ!
Thiên Bình chưa kịp nói câu còn lại, đã có người nói giùm. Sư Tử phóng vèo từ trên lầu xuống nhà, quần áo bỏ trong bỏ ngoài không hề chỉnh chu. Quả đầu màu vàng cam chói rọi xù lên đến xơ rối.
Trông kiểu gì cũng...
- Thật khó coi!
- Im đi!
Sư Tử đeo vội giày vào, rồi lúc này mới từ tốn bước ra ngưỡng cửa, đưa tay cào đại cái đầu cho vào nếp, rồi giả bộ nhìn đồng hồ trên tay:
- Còn sớm hơn cả 10 phút! Ai bảo cậu đến sớm vậy hả?!
- Chắc là háo hức khi vào cấp ba!
Thiên Bình ảm đạm đáp, nhanh chóng nhận được ánh nhìn nửa vời của Sư Tử:
- Nói mà không biết tự vả vào mặt à? Có thứ có thể khiến cậu có tâm trạng đó chắc!
- Được rồi, đây là đồ ăn sáng!
Lúc này, dì Hoa từ trong bếp đi ra với hai túi giấy trên tay, đưa cho Sư Tử:
- Hai đứa đừng có cà khịa nhau nữa! Mau đến trường đi! Ngày đầu tiên không nên đi trễ đâu!
- Cảm ơn dì, dì Hoa!
Thiên Bình cất giọng đều đều, Sư Tử nhận lấy hai túi giấy, rồi càu nhàu:
- Ai thèm cà khịa chứ! Con đi đây!
- Ừ, hai đứa nhớ về sớm nhá, buổi trưa có tiệc đấy!
- Bọn con biết rồi!
Hai giọng điệu, một cao một thấp đồng thời vang lên. Dì Hoa nhìn hai bóng lưng, một cao một thấp, một cao ngạo thoải mái, một lãnh đạm nho nhã, rồi khẽ cười khẩy. Cũng đã được hai năm, hai chúng nó làm bạn với nhau.
...
...
- Này...
Đột nhiên, Sư Tử lại lên tiếng khi cả hai vừa ra khỏi nhà chưa được bao xa:
- Lúc sáng đợi có lâu không?
- Hả?
Thiên Bình đang gặm dở chiếc hamburger, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm vốn có. Sư Tử thế mà có thể nhìn ra được biểu cảm đó, ngông cuồng trả lời:
- Thì cũng tại cậu, không yên không sự lại đến sớm làm chi! Lúc đó người ta vẫn còn đang ngủ...
- À, chuyện đó...
Thiên Bình nhai nốt miếng bánh vừa cắn được, không hề lưu tâm mà đáp:
- Có ai than đâu mà biện minh!
- Đệt...
Mặt Sư Tử thoáng chốc trở nên khó coi, máu giống như đang dồn lên não.
- Ố chà, ai kia ta?
Bỗng, một giọng nói thứ ba vang lên. Sư Tử và Thiên Bình đều có chút ngoài ý muốn. Trước mặt cả hai lúc này là một nhóm gồm bốn người, mỗi người một dáng vẻ. Một cao gầy, một lùn mập, một vừa nhìn, và cuối cùng, là người trông khá đô con đứng ở giữa. Cũng là người vừa mới lên tiếng:
- Nhanh nhỉ, mới có vài tháng mà mày đã thay đồng phục khác rồi à?
- Đại ca, lúc ở cấp hai, chẳng ai ở trường dám làm gì nó! Giờ nó vào cấp ba, đại ca đừng để nó hống hách như ở trường cũ nữa!
- Đúng đấy đại ca, phải cho nó biết môi trường mới là thế nào!
Hai đứa, thằng lùn nói trước, thằng cao nói sau. Thằng vừa nhìn thì ơ thờ chẳng muốn cất lời.
Mù cũng nhìn ra, đám này là đang cố tình kiếm chuyện. Thiên Bình giật lấy hamburger trong tay Sư Tử, tự nhiên ăn như bánh của mình, không có chút biến sắc mà cất giọng nhàn nhạt:
- Lại là đống của nợ mà cậu gây ra à?
- Aissss, tớ còn chẳng biết tụi nó là ai!
Sư Tử đưa luôn chiếc hamburger còn lại trong túi giấy của mình cho Thiên Bình, tỏ vẻ bực bội tiến tới:
- Phiền thật, đừng có ăn của tớ đấy!
Nói rồi Sư Tử đi về phía bốn người kia, nghênh ngang nói:
- Vào đi, giải quyết nhanh còn ăn sáng cho xong cái! Đúng là đám phiền phức!
- Chó chết! Con mẹ nó đánh nó ra dạng ma chê quỷ hờn cho tao! Dám bảo bọn tao là đám phiền phức à?! Lên!
Bốn tên kia đều bị thái độ cao ngạo không coi ai ra gì của Sư Tử làm cho nóng máu, ngay lập tức đã lao lên hội đồng.
Thiên Bình không mấy quan tâm, tự biết né ra một góc thanh bình, bình thản cầm nốt cái bánh trong túi mà Sư Tử vừa đưa cho, ăn.
Bốp! Huỵch! Bốp! Bốp!
Vừa ăn vừa được coi phim hành động, ngày đầu tiên đến trường xem ra cũng không tệ.
Sau vài phút, nhóm bốn người kia, bất kể cao thấp hay mập gầy đều bị bầm dập, không thẹn mà cuống quýt kéo nhau bỏ chạy. Bỏ chạy rồi mà vẫn cố rống cổ lên chửi bậy chửi bạ.
Sư Tử phủi phủi quần áo, phán một câu:
- Phiền thật!
Nhưng khi quay sang Thiên Bình kia, vừa khéo cô mới vất rác xong, mặt Sư Tử không kiềm được mà gào lên:
- Hạ Thiên Bình!!!
Đồ ăn của tớ đâu?!
Câu này khỏi phải thốt ra, đối phương cũng tự biết. Thiên Bình chẳng biểu hiện điều gì, chỉ vào cái bụng, cao lãnh đáp:
- Lỡ trôi vào đây rồi!
-_-!!!!
Cổng trường cao trung Zodiac...
Hàng chân mày của Sư Tử giật giật...
Cái cổng... đã đóng mất rồi.
Lúc này, Sư Tử không nhanh không chậm quay sang nhìn người đứng cạnh mình. Cái vẻ mặt đấy quả nhiên vẫn chẳng thay đổi biểu cảm gì.
Cho dù lỗi hoàn toàn ở cậu ta.
- Ánh mắt gì vậy, đang đổ tội lên đầu tớ sao?
Thiên Bình nhàn nhạt lên tiếng, nhưng cái ngữ điệu cứ như đang mỉa mai, khiến Sư Tử gào lên:
- Còn không phải tại cậu?! Nếu không phải cậu ăn hết hai cái hamburger của tớ, thì sẽ không xảy ra chuyện chúng ta phải vào cửa hàng ăn nhanh mua đồ ăn sáng trả thay! Như vậy chúng ta sẽ không bị trễ!
- Có lý đấy, nhưng xét theo lý của cậu, không phải lỗi tại đám người kia sao?
Thiên Bình lia nửa con mắt chiếu vào người Sư Tử, tiếp tục lên tiếng bình bình:
- Nếu đám người kia không gây sự, cậu sẽ không đánh nhau. Cậu không đánh nhau, tớ sẽ không có dịp ăn bánh của cậu được. Mà đám người kia gây sự, là vì cậu. Suy ra, lỗi tại cậu!
- Cậu!!!
Sư Tử lập tức cứng họng.
K.O!
Thiên Bình thắng áp đảo.
- Ể? Đóng cửa rồi sao?
Bỗng, một giọng nam lạ vang lên. Đồng loạt, cả Sư Tử và Thiên Bình đều hướng sự chú ý về cậu ta.
Dường như sự chú ý của cậu trai lạ này không hướng về hai người kia, mà chỉ hướng về cánh cổng vô thức vô tri kia. Cậu ta bỉu môi:
- Nhà trường này cũng thật ki bo! Nói bảy rưỡi đóng cổng là đúng bảy giờ rưỡi đóng thật!
-_-!!!
Đây là vẻ mặt của hai người nào đó.
- Ế, hóa ra mình không bị nhốt ở ngoài một mình!
Cậu trai kỳ lạ kia giờ mới chú ý đến hai vị bên cạnh, đôi mắt liền ánh lên tia vui mừng.
Người này có mái tóc màu vàng chóe, đôi mắt hổ phách, đuôi mắt hơi nhọn, bên mắt trái có điểm một nốt ruồi nhỏ, trông vô cùng duyên.
Duyên ở đây, là nói về sự bùng nổ năng nượng.
Nhìn vào người này, Sư Tử và Thiên Bình đột nhiên có một loại năng lượng nào đấy rất bùng cháy.
- Ồ, vậy ra đây là những gương mặt sáng sủa mới?
Bỗng, một giọng nói hết sức nhẹ nhàng vang lên, phía bên kia cánh cổng. Lập tức, cổng trường được mở ra, đủ để hai con người ở bên trong bước ra ngoài.
Đều là hai người con trai, nhưng lại mang hai phong thái khác nhau.
Người vừa lên tiếng, trông có vẻ rất bình thản và dửng dưng. Trông rất nhàn nhã, nhưng lại tiềm ẩn mang một nét đáng sợ.
Người còn lại, đứng phía sau, không nói gì cả. Gương mặt vô cùng sáng sủa, theo nghĩa đen. Vẻ mặt chăm chú quan sát từng hành động của người kia, lắng nghe từng lời nói của người kia, bộc lộ vẻ tích cực tiếp thu. Hẳn là tân học sinh rồi.
- Xin chào, tôi là Âu Dương Giang, hội trưởng hội học sinh!
"Chết mẹ rồi!"
Đồng loạt, tiếng lòng của những người đi trễ đều vang lên.
- Không cần căng thẳng...
Hội trưởng Âu Dương Giang nở một nụ cười hòa nhã nhưng rất giả tạo ra:
- Hôm nay là ngày đầu, hơn nữa, các cậu đều là tân binh, nên tôi sẽ bỏ qua cho... Bởi vì tôi đang hướng dẫn cho một tân binh vừa mới gia nhập Hội học sinh chúng tôi, là cậu ấy!
Âu Dương Giang vừa nói, vừa chìa tay về phía cậu trai phía sau. Cậu trai đó cư nhiên tự giới thiệu bản thân mình một cách nho nhã:
- Xin chào, tôi là Âu Dương Xử Nữ! Học sinh lớp 10S1!
- Ế? 10S1?
Sư Tử chưa kịp phản ứng, thì cậu trai tóc vàng kia đã mừng rỡ cất tiếng:
- Cậu cũng học lớp 10S1?
- Cũng?
Người Âu Dương Xử Nữ kia vừa nhìu mày, thì cậu trai tóc vàng kia lại lên tiếng:
- Hân hạnh được giới thiệu! Tôi là Hàn Bạch Dương, và cũng là...
Nói đến đây, cậu trai tóc vàng này khẽ cười tự đắc:
- Học sinh lớp 10S1!
- Hả?
Lần này, cũng đến lượt Sư Tử phản ứng. Anh nhìn thằng tóc vàng đang cười toe toét, rồi nhìn sang thằng tóc nâu đeo kính nghiêm nghị, rồi nói:
- Đùa nhau à? Hai người đều học cùng lớp với tôi?!
- Hả?
- Hội trưởng, chúng tôi mới tóm được mấy tên đi trễ bằng cửa sau này!
Ngay lúc đó, một giọng nữ lạ vang lên, gây sự chú ý của mấy người này. Sư Tử nhìn đám người kia, không khỏi cả kinh:
- Mấy tên lúc nãy?!
- Mày!!!
Mấy tên kia, đích thực chính là bốn tên đã gây sự với Sư Tử rồi bị đánh cho bỏ chạy. Hội trưởng nhìn Sư Tử, mỉm cười thân thiện:
- Cậu biết họ à?
- Thì mới vừa rồi bọn chúng gây sự với tôi rồi mới ra dạng thế này đấy!
- Ồ, vậy ra không chỉ đi trễ, mà cậu còn đánh nhau à?
- Là tự vệ!
Ánh mắt của Hội trưởng khẽ dừng lại trên người Sư Tử, mà rơi vào người đứng cạnh cậu ta. Thiên Bình đưa đôi mắt lãnh đạm, không hề do dự mà nhìn thẳng vào vị Hội trưởng kia:
- Bọn họ khi không lại gây sự, đòi bắt nạt ma mới chúng tôi. Sư Tử chỉ là tự vệ. Cũng vì vậy mới bị trễ học! Anh có thể xem xét việc xử phạt, một cách công bằng đúng chứ?
- ...
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử làm Hội trưởng của Âu Dương Giang lại có một nữ sinh dám nhìn thẳng vào mắt anh và dám nói chuyện với anh bằng ngữ điệu ấy. Ngay cả người nữ mới xuất hiện kia cũng cả kinh.
- Ồ... _Bất chợt, Âu Dương Giang mỉm cười:
- Tất nhiên rồi, tôi là Hội trưởng mà!
Sau đó, Âu Dương Giang quay sang nhìn bốn người kia, có chút bất ngờ:
- Bốn người này cũng chẳng phải dạng nghe lời, làm sao cậu tóm gọn được họ vậy?
- À, tất cả đều có công của tân binh đấy, hội trưởng! _Chị gái kia thành thật đáp, rồi kéo cô gái đang đứng phía sau mình lên:
- Đây là người mới gia nhập vào Hội học sinh, trông dịu dàng thế, nhưng thân thủ rất tốt! Chỉ một chiêu đã khiến Hắc Doanh Kiện đầu hàng!
Hắc Doanh Kiện, là tên của người cầm đầu trong bốn người đó.
Cô gái dịu dàng được nhắc đến, có mái tóc bồng bềnh màu nâu, vẻ đẹp vô cùng thuần khiết và trong sáng, xứng danh là một tiểu thiên thần.
Cô gái đó nhẹ nhàng cất tiếng, vô cùng lễ phép:
- Chào hội trưởng, em là Lâm Cự Giải, học sinh lớp 10S1 ạ!
- HẢ?
Ngay lập tức, ba người con trai tân binh kia đều phản ứng.
Cô gái tên Lâm Cự Giải còn chưa kịp hiểu gì, thì anh chàng hội trưởng khẽ bật cười:
- Ai chà, lớp 10S1 năm nay, có nhiều tân binh thú vị nhỉ?
Đó, chính là lần đầu tiên năm người bọn họ, Bạch Sư Tử, Hạ Thiên Bình, Hàn Bạch Dương, Âu Dương Xử Nữ và Lâm Cự Giải gặp nhau.
---------- End Sư Thiên -----------
Ngoại truyện Song Thiên: Phần này ta viết để trả cho những bạn vẽ Thiên Bình cho ta nha!
Thăm bệnh nhân
Phần này tặng riêng cho bạn lilyevanskl
"Sau đây là bản tin thời tiết do đài ZBS thực hiện! Do ảnh hưởng áp suất của cơn bão số 9 tại khu vực phía Đông của đất nước, hiện tại, các tỉnh lân cận của khu vực này đều chịu ảnh hưởng. Các tỉnh thành như Todode, Okada, Yoyura xuất hiện mưa lớn kéo dài, gió mạnh giật cấp 6, cấp 7. Thành phố Zodiac cũng bị ảnh hưởng nhiều, mặc dù nằm ở khu vực trung tâm phía nam. Những ngày gần đây, Zodiac đều xuất hiện mưa dầm và dài hạn. Gió thổi khá mạnh,..."
- Mưa cả ngày rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu dứt sao? Haiz...
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bà giúp việc khẽ than thở. Tòa biệt thự rộng lớn này bình thường đã rất vắng vẻ và trống trải, nay thêm việc mưa kéo dài lại càng thêm lạnh lẽo.
Như vậy, cô chủ nhỏ chẳng phải sẽ càng thêm tâm trạng hay sao.
- Tiểu Hỏa, Tiểu Phong, mau dọn bữa tối lên cho tiểu thư!
Bà giúp việc lên tiếng dặn dò, chẳng bao lâu, hai cô gái trẻ từ ngoài phòng khách đi vào, thủ thỉ đáp lại:
- Thưa bà Trần... tiểu thư... ngủ rồi ạ!
- Hả?
- Tiểu thư xem ti vi, rồi ngủ quên trên sofa lúc nào tôi cũng không biết ạ!
Bà Trần lập tức bước vào phòng khách, quả nhiên, tiểu thư đã ngủ mất rồi. Hình ảnh này không phải xa lạ đối với bà, nhưng cũng đã lâu lắm rồi, bà mới nhìn thấy dáng vẻ giản dị này của tiểu thư.
Ngôi nhà này, gia đình này, từ lúc bà vào nhận việc đến nay đã được gần 15 năm, và từ lúc đó đến giờ, đều trống trải như vậy. Ông bà chủ lúc nào cũng vắng mặt.
Bà chủ là đại minh tinh của đất nước, lịch trình làm việc rất nhiều, mỗi hợp đồng đóng phim đều kéo dài mấy tháng trở nên, mà trong thời gian ấy, bà chủ luôn luôn lưu trú ngoài khách sạn lớn.
Ông chủ là Tổng Giám Đốc của Tòa soạn New, công việc của tòa soạn rất bộn bề, thế nhưng cũng phải về nhà chứ, không thể nào vài tháng mới về nhà một lần được.
Chính vì vậy, mà con gái của bọn họ, luôn luôn phải ở nhà một mình với tâm trạng cô đơn, lẻ loi.
Sự việc bắt đầu từ khi cô chủ nhỏ bước vào cấp I.
Một đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi đã phải sống lẻ loi một mình, không người nhà, không anh chị em hay họ hàng. Bà cũng rất thương cô, nên hay bắt chuyện và hỏi về bạn bè của cô chủ. Nhưng, cô chủ không hề nhắc đến bất cứ người bạn nào.
Trước đây, cô chủ hay ngủ quên trên sofa khi xem chương trình TV. Nhưng từ khi bước sang những năm cuối sơ trung, cô chủ đã không còn xuất hiện nhiều trong phòng khách nữa. Dường như trong ngôi nhà này, cô chủ chỉ sử dụng phòng ngủ của mình và nhà bếp là chủ yếu.
Chính vì hoàn cảnh như vậy mà đứa trẻ ấy dần mất đi sự năng động, sự tươi tắn và lạc quan.
Cô chủ nhỏ của bà, dần dần ảm đạm và trưởng thành hơn những đứa trẻ đồng lứa từ lúc nào không hay.
Đã rất lâu rồi, bà mới thấy hình ảnh cô chủ ngủ quên trên ghế sofa. Lúc ngủ, cô chủ thật giản dị và thanh tịnh.
- Bà Trần, chúng ta cứ để tiểu thư ngủ như vậy sao ạ?
Tiểu Hỏa – một trong hai giúp việc phụ của Hạ gia lên tiếng, bà Trần khẽ gật đầu:
- Hiếm khi thấy tiểu thư thoải mái như vậy, chúng ta không nên đánh thức con bé!
- Vậy còn vết thương của cô ấy?
- Khi nào tiểu thư thức giấc, chúng ta sẽ kiểm tra cho tiểu thư!
Bà Trần khẽ kéo chiếc chăn ấm phủ lên người cô chủ, sau đó cùng Tiểu Hỏa và Tiểu Phong rời khỏi phòng khách.
Cô chủ của bà thật đáng thương, lại không gặp may trong chuyến cắm trại của nhà trường. Nghe bà chủ kể lại, cô chủ đã đối mặt rất nhiều hiểm nguy và xém chút nữa thì mất mạng. Nhìn vết thương ở chân cô chủ, bà cũng có thể hình dung ra những gì cô bé đã phải trải nghiệm.
Mà, cũng chính vì vậy mà ông bà Hạ cũng chịu sắp xếp công việc của mình để chuyển về nhà ở cho tới khi cô chủ hoàn toàn khỏi hẳn.
Ngôi nhà này, ít nhất trong thời gian tới cũng sẽ giống một ngôi nhà thực sự.
"Renggg... renggg... rengggg..."
- Alo, tôi - bà Trần đây, có chuyện gì không?
-[ Bà Trần, chúng ta có khách quý, chiếc xe mới đi vào cổng, là Dương tổng và Dương thiếu! Bọn họ đến thăm tiểu thư!]
- Dương tổng và Dương thiếu? Được rồi, tôi biết rồi!
Pip!
Bà Trần vừa dập máy, thì nhìn từ ô cửa sổ của nhà bếp, bà đã thấy hai ngọn đèn pha sáng đang rọi đến từ trong sân. Lập tức bà cùng hai cô gái giúp việc kia chạy ra ngoài đón tiếp.
Cạch!
- Dương tổng, Dương thiếu, thật hân hạnh được chào đón hai vị!
Dương Tề và Song Tử vừa bước xuống xe, đã được chào đón vô cùng nhiệt thành.
- Mời hai vị!
Bà Trần đưa tay ngỏ ý mời vào nhà, còn Tiểu Hỏa và Tiểu Phong thì mở cửa giúp. Song Tử vui vẻ bước vào, đây là lần đầu anh bước vào trong nhà của Thiên Bình, nên có chút phấn khởi.
- Trời mưa gió thế này mà Dương tổng và Dương thiếu vẫn không ngại đến thăm tiểu thư nhà chúng tôi, chúng tôi vô cùng cảm kích hai vị!
- Âỳ, thím đừng khách sáo vậy chứ, Thiên Bình là hôn thê của tôi mà, tôi rất lo lắng cho cậu ấy, trời mưa có là gì đâu chứ!
Song Tử nhanh nhảu mở miệng trước cả ông Dương Tề, thành khẩn lên tiếng. Lúc này, ông Dương Tề mới hắng giọng:
- Hmnn... Anh chị Hạ có ở nhà chứ?
- Thật xin lỗi Dương tổng, ông chủ và phu nhân đang trên đường trở về, hiện chưa có mặt tại nhà để đón tiếp ngài!
- Không, chúng tôi đã đến đường đột mà không báo trước, là chúng tôi thất lễ rồi! _Ông Dương Tề lãnh đạm lên tiếng, sau đó ra hiệu cho Song Tử. Song Tử liền cầm chiếc túi vải đưa cho bà Trần. Ông tiếp tục lên tiếng:
- Đây là một chút thành ý của hai cha con chúng tôi, mong thím có thể bồi bổ cho Thiên Bình!
- Ồ, thật quý hóa quá, thay mặt Hạ gia, chúng tôi cảm tạ ngài rất nhiều!
- Ày, thím lại khách sáo nữa rồi! Nhưng mà, sao tôi không thấy Thiên Bình đâu nhỉ?
Song Tử dáo dác nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy bóng hình cần tìm kiếm, liền lên tiếng hỏi. Lúc này, bà Trần mới ngỡ ra, lúng túng đáp:
- Ấy chết, tiểu thư đang nằm ngủ ngoài sofa!
- Ngủ ngoài sofa?
Không hẹn mà cả hai cha con họ Dương đều lên tiếng, bà Trần đành cười gượng:
- Tiểu thư nhà tôi mới thiếp đi sau khi xem ti vi, để tôi gọi cô bé dậy!
- Không cần đâu! _Ông Dương Tề nhanh chóng cất tiếng, sau đó trầm giọng:
- Đừng đánh thức con bé, cứ để nó ngủ đi! Tôi sẽ chờ anh chị Hạ về! _Sau đó, ông Dương Tề nhìn bà Trần:
- Ngoài phòng khách ra, còn nơi nào thích hợp để tôi chờ họ không?
- À vâng, nếu vậy mời ngài và cậu Dương theo tôi đến thư phòng của cô chủ ạ!
- Chỉ ba tôi thôi! _Bất ngờ, Song Tử lên tiếng, sau đó anh chỉ tay về phía phòng khách:
- Tôi muốn ở cạnh Thiên Bình, vậy nên, tôi sẽ qua đó!
Chưa nhận được sự đồng ý của người lớn, Song Tử đã quay đi, mặc cho cái nhìn trầm lạnh không rõ cảm xúc của ông Dương Tề.
Phòng khách...
Pip!
Song Tử vừa bước vào phòng khách rộng lớn, đã trực tiếp cầm chiếc điều khiển máy điều hòa gắn trên bức tường và chỉnh nhiệt độ của căn phòng lại, trước sự ngỡ ngàng của Tiểu Hỏa và Tiểu Phong.
- Căn phòng này quả thực có chút lạnh lẽo, giờ thì ổn rồi! _Vừa nói, Song Tử liền quay sang nhìn hai cô giúp việc trẻ tuổi ở trong phòng, mỉm cười ôn nhu:
- Có tôi ở đây với Thiên Bình rồi, hai người có thể yên tâm!
- À vâng, chúng tôi xin phép ạ!
Ngay lập tức, Tiểu Hỏa và Tiểu Phong nhận ra được ý tứ của Song Tử, liền luống cuống rời khỏi phòng khách.
- Hmnn...
Lúc này, Song Tử mới quay sang chiếc ghế sofa dài nhất trong phòng, gương mặt tiêu soái bỗng trầm ngâm vô cảm, bước chân không chủ động mà tiến về phía đó.
Hình ảnh cô gái ngủ thiếp một cách bình yên và thanh tịnh hiện ra, nhất thời khiến đáy mắt Song Tử toát lên cảm xúc dịu dàng. Anh nhẹ nhàng tiến lại gần, khẽ chỉnh lại chiếc chăn bông đang phủ trên người cô gái và lặng thinh ngắm nhìn cô đang ngủ say.
Thiên Bình lúc bình thường trông rất vô cảm và lạnh lẽo. Nhưng Thiên Bình đúng là một người con gái xinh đẹp. Từ đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi, làn da đến màu tóc hay giọng nói, tất cả như được tao hóa cố tình ban tặng để cô trở thành một nữ nhân băng lãnh, hay người khác còn gọi cô bằng cái tên "nữ hoàng băng giá".
Còn khi đang ngủ, Thiên Bình hoàn toàn là một con người khác. Sự băng lãnh và lạnh lùng trên gương mặt cô hoàn toàn bị biến mất. Bây giờ, trông Thiên Bình vô cùng dịu dàng và thánh thiện, khiến người khác khi nhìn vào sẽ không thể ngừng cảm thán được.
- Thiên Bình, cậu thật giống thiên thần!
Bất giác, khóe môi Song Tử cong lên, ánh mắt anh vô cùng si mê và ôn nhu.
- Hmnn...
Như cảm nhận được ánh nhìn trực tiếp của ai đó đang chiếu đến mình, Thiên Bình có chút cựa quậy, hàng chân mày thanh mảnh khẽ chau lại. Đôi mắt phượng hoàng khẽ mở ra, sau đó nhìn người trước mắt một cách vô hồn.
- A... Tôi làm cậu thức giấc à?
Song Tử khẽ cất lời, đôi mắt vẫn đắm nhìn Thiên Bình, nhưng đối tượng thì chẳng đáp lại câu nào.
1s... 2s... 3s...
- Song Tử?!
Sau ba giây im lặng, Thiên Bình liền bật người dậy, kinh ngạc nhìn chàng trai ngồi trên cùng chiếc ghế với mình:
- Sao cậu lại ở đây?!
- Ây dà... Cậu đấy...
Song Tử trực tiếp lơ đi câu hỏi của Thiên Bình, rồi tự tiện chỉnh chiếc gối kê lưng cho Thiên Bình, cất giọng quan tâm:
- Đâu cần bật dậy như vậy, sẽ khiến đầu óc bị choáng đấy!
- Cậu... _Thiên Bình vẫn chưa khỏi hoang mang, thì Song Tử mỉm cười:
- Cậu ngạc nhiên lắm đúng không? Tôi đến đây là để thăm cậu mà!
Cạch!
- Bà Trần, Dương tổng và Dương thiếu đang chờ trong phòng khách à?
Ngay lúc đó, giọng nói của Lưu Tử Yên từ ngoài cửa vọng vào, sau đó là sự xuất hiện của hai vợ chồng Hạ gia.
...
Phòng khách...
Tình hình là, ông Dương và ông bà Hạ ngồi đối diện nhau, ở giữa là Song Tử và Thiên Bình.
- Thiên Bình, vết thương của con thế nào rồi?
Sau khi húp một ngụm trà, ông Dương Tề lên tiếng, mở đầu cuộc trò chuyện trước. Thiên Bình vẫn còn trong trạng thái khó tin, cô không tin vào chính mắt mình, rằng hôm nay, ông Dương Tề và Song Tử lại trực tiếp đến nhà để thăm cô. Chính vì vậy, mà ngữ điệu của cô có chút không tự nhiên:
- Cảm ơn bác trai đã lo lắng, vết thương của con không nghiêm trọng lắm, nên đang hồi phục rất tốt ạ!
- Phải, cũng may khi đó có Song Tử, mà chấn thương của Thiên Bình mới không đáng lo ngại như bây giờ! _Bà Tử Yên cũng cất lời tiếp theo. Song Tử được nhắc đến, liền tự động khiêm tốn lên tiếng:
- Bác gái quá lời rồi ạ, đây là lỗi của con mới đúng, con đã không bảo vệ được cho Thiên Bình, mới khiến cậu ấy bị thương như thế này!
- Còn biết được lỗi của mình à? Vậy mà còn cười được? _Ngay lập tức, ông Dương Tề lạnh giọng nhìn Song Tử. Thiên Bình bỗng cất giọng ảm đạm:
- Tình hình khi đấy vô cùng nguy hiểm và không lường trước được, mong bác trai đừng trách Song Tử. Hơn nữa, cậu ấy đâu có trách nhiệm phải bảo vệ con! Con xin lỗi bác trai, nhưng, nói sao nhỉ... _Đoạn, Thiên Bình đưa ánh nhìn lãnh cảm đối diện với ông Dương Tề:
- Con ghét lấy người khác ra để đổ lỗi cho sự an nguy của bản thân mình!
- ...
Bầu không khí thoáng chốc lại bị Thiên Bình đẩy lên cao trào. Trước sự ngạc nhiên của ông bà Hạ và ông Dương Tề, mà đặc biệt là Song Tử, thì Thiên Bình lại cất tiếng:
- Ý con là, con không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai, cũng như không muốn trở thành gánh nặng của bất kỳ ai! Vì vậy, con ra sao, đều không phải lỗi của Song Tử!
- Được! Được lắm! _Bỗng, ông Dương Tề cất giọng đầy hào khí:
- Thiên Bình, con rất có khí chất!
- Bác trai quá khen rồi!
- Hahaha... Hay lắm, Hạ Tổng, hai người thật tốt khi đã đồng ý kết thông gia với Dương Tề này! Tôi rất thích tính cách thẳng thắn và khí chất của con bé!
- Vâng, Dương tổng, Song Tử của anh cũng rất tốt bụng và tinh tế a!
Ông bà Hạ và ông Dương Tề tiếp tục nói qua nói lại những chuyện phiếm, khiến hai đứa trẻ kia vô cùng nhàm chán và tẻ nhạt, nhưng đôi khi vẫn phải phụ họa theo.
- Trời vẫn còn mưa rất lớn, mà cũng đã đến giờ dùng cơm rồi, chi bằng Dương tổng, Song Tử... _Nói đoạn, bà Tử Yên nhìn hai cha con nhà họ Dương:
- Hai người hãy ở lại dùng bữa cùng gia đình chúng tôi!
- Phải, hai cha con anh đã không quản thời tiết đến thăm Thiên Bình nhà tôi, nên Dương Tề, anh không nên nghĩ đến việc từ chối lòng thành của chúng tôi đấy!
- Haha... được! Nếu hai anh chị đã có ý mời, thì cha con tôi sẽ không dám từ chối! _Dương Tề cười ảm đạm, Song Tử ngay lập tức hưởng ứng:
- Vậy thì hay quá, sẵn có chút thịt bò con mang đến, chúng ta có thể bồi dưỡng cho Thiên Bình rồi!
- Thịt bò? _Không chỉ Thiên Bình, mà ông bà Hạ cũng ngạc nhiên, Song Tử liền giải thích:
- Phải, tôi đã đưa cho thím giúp việc, thịt bò rất bổ dưỡng đối với những người bị thương như cậu mà!
- Ôi, Dương tổng, Song Tử, hai người thật chu đáo! Gia đình chúng tôi thật sự rất cảm kích! _Bà Tử Yên cất giọng cảm thán, ông Dương Tề chỉ khiêm tốn đáp lại:
- Phu nhân quá lời rồi! Chút thịt này có là gì đâu chứ!
- Vậy tôi sẽ bảo đầu bếp nấu chúng ngay, hai cha con anh đợi một chút nhé!
- Phu nhân không cần gấp gáp đâu, trong thời gian đó, tôi và Hạ tổng sẽ bàn chuyện phiếm với nhau, coi như là thêm chút thân thiết!
- Dương tổng nói phải, Yên Yên, chúng ta cần một bữa ăn ngon, không phải bữa ăn nhanh!
- Được rồi, mọi người vui lòng chờ đợi nhé!
Nói rồi bà Tử Yên bước nhanh vào nhà bếp. Trong khi đó, Thiên Bình lại lên tiếng:
- Vậy con sẽ về thư phòng đợi, xin phép mọi người!
- Ầy, chân cậu vẫn chưa khỏi hẳn, tôi sẽ giúp cậu! _Ngay lập tức, thánh hưởng ứng Song Tử đã xuất hiện bên cạnh và đỡ Thiên Bình đi từng bước một, mặc cho cô có chút ngạc nhiên.
"Này, cậu giúp tôi đi, tôi cũng không muốn ở lại với hai người đàn ông đáng sợ này đâu!"
Song Tử ghé vào tai Thiên Bình, giọng điệu thật sự run sợ. Nhưng có thể qua mặt được cô sao, người như anh mà cũng biết sợ sao.
Thư phòng...
- Hả?
Vừa đến nơi, Song Tử hoàn toàn kinh ngạc, anh đưa ánh mắt nhìn xung quanh, không khỏi cảm thán:
- Thư phòng nhà cậu, thật sự bất thường đấy!
Phải, thư phòng của nhà Thiên Bình, không nằm trong một căn phòng với 4 góc tường như các kiểu kiến trúc thông thường, mà là một mái vòm trên sân thượng. Kiến trúc tổng quát giống như một chiếc cầu vòm. Bức tường trái phải và bức tường phía cầu thang dẫn lên đều là các kệ sách cao vút. Còn bức tường phía trước, đối diện với cánh cửa ra vào là một bức tường kính cường lực, có thể nhìn thấy rõ cảnh quan bên ngoài. Đặc biệt, mái vòm của căn phòng này có thiết kế như một chiếc gương khổng lồ, khi khởi động, những chiếc kính trên mái vòm sẽ tự động điều chỉnh và trở nên trong suốt, đứng trong căn phòng, có thể nhìn thấy rõ cảnh bầu trời ban đêm bên ngoài.
Chỉ đáng tiếc, bên ngoài đang mưa lớn.
- Đây là nơi tôi thường đến, ngoài phòng riêng!
Thiên Bình ảm đạm bước đến băng ghế đệm ở chính giữa căn phòng và ngồi xuống. Trong khi đó, Song Tử vẫn đang đi vòng quanh tham quan.
- Cậu đúng là khác thường thật đấy, Thiên Bình, cả cái thư phòng rộng lớn như vậy... _Nói đoạn, anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy thích thú:
- Mà chỉ toàn là truyện tranh?
- ...
Chọn lấy vài cuốn bất kỳ, Song Tử bước đến chỗ Thiên Bình với một tâm trạng vô cùng hào hứng. Sau đó, anh ngồi ngay bên cạnh cô, khóe môi cong lên:
- Không phải chứ, toàn là truyện tranh đam mỹ? _Nói rồi, Song Tử đưa ánh mắt dị nghị nhìn sang Thiên Bình, giọng điệu có chút sợ hãi:
- Cậu... cậu... cậu là hủ nữ sao?
- Cậu sợ tôi?
Thiên Bình mắt vẫn hướng về phía trước mà không màng đến vẻ mặt lúc này của Song Tử. Im lặng một lúc, rồi Song Tử mới bật cười:
- Ha, sợ cậu? Tại sao tôi phải sợ cậu? Nhưng mà... cậu không les đó chứ?
......... Im ắng ...........
Câu hỏi đột ngột của Song Tử, tự nhiên khiến bầu không khí rơi vào thinh lặng đến bất ngờ.
- Này, không phải chứ, cậu là les thật sao? _Song Tử hoảng sợ thốt lên, sau đó thì nhận ngay ánh nhìn đầy sát khí của Thiên Bình:
- Trông tôi rất giống les?
- Ê này, giờ tôi mới để ý nha, cậu... ngoài tiền sử đã từng hẹn hò với Thiên Yết ra thì chưa bao giờ tôi thấy cậu có tình ý với bất kỳ chàng trai nào cả! Ngay cả Sư Tử cũng không phải! Còn nữa, cậu rất xinh đẹp, nhưng tại sao tôi không thấy ai gửi thư hay tỏ tình với cậu vậy nhỉ? Không lẽ, tôi đoán đúng rồi sao?
-_-!!!!
Cái vẻ mặt suy đoán của Song Tử lúc này, hoàn toàn đáng ghét trong mắt Thiên Bình. Cô lạnh nhạt lên tiếng:
- Như vậy có thể kết luận tôi là les?
- Tất nhiên không, nhưng tôi có bằng chứng thuyết phục nhất! _Vẻ mặt của Song Tử như đang nắm rõ chứng cứ không thể chối cãi được, anh hùng hồn nói:
- Đó là cậu không gục ngã trước chàng trai đầy quyến rũ như tôi mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện cùng tôi!
-__-!!!!
Mặt Thiên Bình nhanh chóng đen kịt lại, không chủ động mà bật ra một lời:
- Vô vị!
- Vô đâu mà vô! Tôi cực kỳ ga lăng và tốt bụng, bất kỳ người con gái nào tiếp xúc với tôi đều sẽ siêu lòng! Còn cậu thì... Chỉ có hai trường hợp, một là cậu bị đứt dây thần kinh cảm xúc thật, hai là trường hợp mà tôi đang nói tới! Nhưng cậu xem, trường hợp thứ nhất thật là phi lý! Nên chỉ có thể là cậu...
Soạt!
Ngay lập tức, Song Tử liền bị Thiên Bình túm lấy cổ áo mà kéo mạnh về phía mình, sau đó cô nhìn anh bằng vẻ mặt vô cảm:
- Sẽ ra sao nếu tôi nói cậu là gay?
------- Im ắng ------
Phịch!
Sau một khoảng khắc im lặng, Song Tử liền túm lấy tay Thiên Bình và đè cô xuống, lập tức lật ngược tình thế. Giữ chặt tay Thiên Bình ở hai bên, khóe môi Song Tử nhếch lên, ánh mắt tỏa ra vẻ thích thú:
- Vậy thì tôi sẽ chứng minh với cậu rằng... _Nói rồi, Song Tử ghé sát tai Thiên Bình: - Tôi là trai thẳng!
- ...
-------- Im ắng ----------
- Tiểu thư, Dương thiếu, phu nhân gọi...
Đúng ngay lúc này, thì giọng nói của Tiểu Hoa vang lên. Có điều, giọng nói này... chính là ở ngay cửa của thư phòng rồi.
-... Hai người... _Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên trong, cảnh Dương thiếu đang đè lên tiểu thư trông vô cùng mờ ám, mặt cô bỗng đỏ ửng tức thì, ngay lập tức đem hai tay che mặt và luống cuống lên tiếng:
- Tôi... tôi xin lỗi, tôi chưa... chưa thấy gì hết, làm... làm phiền hai người rồi!
Phịch!
Lúc đó, Thiên Bình mới phản ứng mà đẩy Song Tử ra, sau đó cất giọng nhàn nhạt, ngữ điệu không hề có một chút lúng túng:
- Hiểu nhầm rồi, chỉ là trượt chân thôi!
- V... vâng! Tôi xin lỗi! _Tiểu Hoa cao ngút giọng đáp lại một cách rành mạch và rõ ràng. Trông vô cùng hài hước.
- Vậy, chị lên đây để thông báo chuyện gì?
- A... Phu nhân nói cơm đã chuẩn bị xong rồi, mời hai người xuống dùng bữa ạ!
- ...
Thiên Bình không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đứng dậy, cầm lấy chiếc nạng mà bập bẹ bước đi. Song Tử thấy vậy liền chạy đến, ý tứ dìu cô đi, sau đó còn quay sang mỉm cười với Tiểu Hoa:
- Cảm ơn chị!
- V... vâng!
Tối hôm đó, là một buổi tối vô cùng khác biệt so với các buổi tối trước đây của biệt thự Hạ gia. Bình thường, đông đủ nhất cũng chỉ có ba người nhà Hạ gia ăn cơm, nhưng hôm nay, lại có đến năm người. Hơn nữa, còn vô cùng rộn ràng và sôi nổi.
Bà Trần và Tiểu Hoa, Tiểu Phong quan sát bọn họ, trong lòng cư nhiên cảm thấy vui vẻ.
Giá mà ngày nào, bầu không khí cũng đông vui như vậy.
------------- End ---------------
Ngoại truyện 2: Về Mạc Tương Di
Phần này tặng cho bạn
Bối cảnh lúc này là ngày hôm sau của ngày mà Thiên Bình bị Sở Thái Thú của băng Khăn Trắng tấn công. Sau khi tan học, Song Tử đưa Thiên Bình về nhà.
Nhà Thiên Bình...
Phòng riêng...
- Mạc Tương Di là mẹ cậu?
Lời của Thiên Bình vang lên, khiến Song Tử đang đùa cợt cũng phải tắt đi nụ cười, sắc mặt trở nên đứng đắn một chút. Anh xoay người, ngả dáng thoải mái ngồi trên chiếc ghế sofa ở góc phòng, ngữ điệu âm trầm:
- Sao cậu lại biết cái tên này?
- Vào ngày chúng ta đính hôn, tôi bị một kẻ bắt nhốt vào một căn phòng khác của khách sạn... _Giọng của Thiên Bình vẫn nhàn nhạt như bình thường:
- Khi tôi thoát khỏi căn phòng đó, thì gặp một người phụ nữ trung niên trẻ đẹp, tóc ngắn. Số người mà tôi gặp qua vài lần và nhớ được mặt thật sự chỉ có trên đầu ngón tay, nhưng người phụ nữ này thì khác. Gương mặt và những nét trên mặt người này đặc biệt thu hút người khác. Và tôi nhớ ra, người này chính là người phụ nữ xuất hiện trong bệnh viện lúc chúng ta tránh bão từ Diadem về! Chính là người đã chạy đến lo lắng cho cậu!
- ... _Nghe đến đây, Song Tử có thể đoán ra được câu trả lời tiếp theo của Thiên Bình, nên lên tiếng, vẫn là câu hỏi đó:
- Tôi hiểu rồi, nhưng làm sao cậu biết đến cái tên này?
- Khi đó tôi còn hoài nghi về người phụ nữ này, nhưng trong suốt buổi tiệc đều không thấy bà ấy đâu!
"Cũng phải, lúc đấy bà ấy đã bị ba tôi mắng chửi trong một căn phòng khác, cậu không thấy là phải." _Suy nghĩ của Song Tử.
Thiên Bình tiếp:
- Vậy nên tôi đã ra ngoài cổng sảnh chờ, và thấy bà ấy! Tôi gọi bà ấy, và biết được bà ấy tên là Mạc Tương Di! _Nói đến đây, Thiên Bình hờ hững nhìn Song Tử:
- Bà ấy nói rằng, cậu, tuy có vẻ không đáng tin nhưng rất tốt bụng! Lời này, chỉ có người mẹ nói về con trai mình mới như thế! Tôi đoán có đúng không? À không... _Lúc này, Thiên Bình đã tự mình khẳng định:
- Nhìn biểu cảm của cậu, tôi chắc chắn rằng bà ấy là mẹ ruột của cậu!
- Phải... _Song Tử bỗng cười khẩy một tiếng:
- Quả nhiên cậu rất nhạy bén!
- Rốt cuộc thì, tối đó đã có chuyện gì xảy ra với cậu? _Ngữ điệu của Thiên Bình gần giống như đang tra hỏi Song Tử:
- Cậu lúc ở bãi cắm trại, tửu lượng rõ ràng cao. Nhưng hôm đó, cậu lại say bét nhè! Say đến mức không kiểm soát được hành động của bản thân... _Nói đến đây, Thiên Bình có chút ấm ức, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
- Một người thông minh như cậu có thể để mình rơi vào tình trạng đó? Người có thể khiến cảm xúc hời hợt của cậu bị bùng nổ như vậy, trên đời này chỉ có một, là mẹ cậu! Nên tôi nghĩ, buổi tiệc hôm đó, có vẻ như có nhiều chuyện đã xảy ra nhỉ?
- Hmnn... đầu tiên, tôi thực sự xin lỗi vì chuyện tôi đã làm khi đó.
Song Tử có chút thành tâm lên tiếng, rồi hờ hững nhìn sang hướng khác, giọng trầm thấp hơn:
- Đúng thật người phụ nữ đó chính là mẹ ruột của tôi! Cậu cũng biết hôm đó là lễ đính hôn của tôi và cậu, mà tôi là con trai của bà ấy, cũng là đứa con duy nhất. Vậy nên bà ấy muốn đến để xem mặt đối tượng đính ước với tôi, là cậu đấy! _Đoạn, Song Tử bất chợt cười nửa miệng, ánh mắt hoàn toàn là mỉa mai:
- Nhưng ba tôi lại cấm bà ấy xuất hiện ở lễ đính ước. Với lý do vô cùng thuyết phục – sợ người khác phát giác ra sự tồn tại của bà. Mặc dù lúc đó có phát giác cũng không sao, người ta hơi đâu mà để ý đến một người lạ mặt chứ. Nhưng ba tôi là một người cầu toàn, sợ rằng sự xuất hiện ngày hôm đó của bà, biết đâu sau này sẽ có người nhớ đến, rồi truy tìm, điều tra, rồi phát hiện ra thân phận thật của bà ấy, kết quả sẽ rất khó lường!
Song Tử tiếp:
- Thế nhưng bà ấy vẫn cứng đầu đến buổi lễ, rồi bị ba tôi phát hiện. Ông ta đã mắng chửi bà ấy một cách thậm tệ, cấm đoán bà ấy thêm nhiều thứ nữa, mặc dù bà ấy đến đây cũng chỉ vì lo cho hạnh phúc tương lai của con trai mình, bà ấy chỉ muốn tận mắt trông thấy người con gái đính hôn với tôi bằng xương bằng thịt. Vì sau này, bà sẽ chẳng còn cơ hội để gặp cô gái đó nữa, vì người trên danh nghĩa là mẹ của tôi, xuất hiện trước mặt cô ấy lại là An Lạp Hi. Ông ta đối xử với bà ấy chẳng khác gì người hầu. Trong khi đấy, An Lạp Hi, người mẹ giả kia, lại cười cợt nhả vào mặt bà. _Nói đến đây, Song Tử nhìn Thiên Bình, ánh mắt hời hợt, khóe miệng cong lên khinh khỉnh:
- Cậu nghĩ thử xem, cảm giác đẻ con, nuôi con nhưng khi xuất hiện trước mặt quần chúng, thì công lao ấy toàn vơ về một người, lại còn là người xưa nay đều ra sức hãm hại và đố kỵ với bà. Cậu nghĩ xem, cậu con trai đó sẽ cảm thấy bất lực thế nào?
- ...
Thiên Bình im lặng nhìn Song Tử, trên gương mặt lạnh lẽo có một chút thương cảm.
Chẳng biết từ bao giờ, vẻ mặt của Song Tử lại đổi thay thành cái dạng như thế này.
Một con quỷ đen xì với đôi mắt sắc lạnh màu đỏ. Đang nhoẻn miệng cười chờ con mồi tiến vào chiếc bẫy đã bày sẵn ra.
Nếu người có trí tưởng tượng tốt, sẽ nhìn ra như vậy. Còn chưa kể đến thứ sát khí vô hình đang tỏa ra từ anh.
Vì sát khí đó không phải nhắm đến Thiên Bình nên cô hoàn toàn không có gì quá kinh ngạc. Chỉ là, Thiên Bình nhìn thấy, rõ ràng đằng sau dáng vẻ nguy hiểm đó, có một thứ cảm xúc khó nói.
Chuyện muốn biết thì đã biết, Thiên Bình cũng không chờ mong nhiều hơn. Mặc dù trong lòng vẫn đang rất thắc mắc tại sao Song Tử lại không hề nhắc đến vết thương của cậu ta. Nhưng nếu cậu ta đã không muốn nhắc đến, thì chắc chắn cô không thể biết thêm được.
...
-------------- End Song Thiên --------------