Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, rối như tơ vò.
Nhưng An Diệc Diệp lại không tìm ra đâu mới là lối vào.
Sắc trời dần tối xuống.
Nhưng trong căn phòng tối đen lại chẳng phân biệt được ban ngày hay ban đêm.
An Diệc Diệp chẳng hề buồn ngủ, thần kinh cô luôn cực kỳ căng thẳng, cả người đã bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi.
Cô vùi đầu vào gối, bả vai khẽ run lên, phát ra tiếng khóc khe khẽ.
Ngoài cửa.
Khúc Chấn Sơ không biết tại sao mình lại tới đây.
Người phụ nữ này đã lừa dối anh.
Nhưng trong đầu anh lại tràn đầy hình bóng của cô.
Vệ sĩ đứng ở cửa nhìn Khúc Chấn Sơ, anh đã đứng ở đây 20 phút rồi.
“Cậu chủ, cậu muốn mở cửa không?”
“Không.”
Khúc Chấn Sơ nhanh chóng từ chối.
Anh nhìn cửa căn phòng, rồi dùng toàn bộ ý chí mới miễn cưỡng dời mắt đi.
Dù quay về phòng ngủ rồi cũng không thể nào chợp mắt được.
Giọng nói của An Diệc Diệp không ngừng vang vọng bên tai.
Ngay cả quản gia cũng nói không phải do cô làm.
Nhưng chỉ có mình cô là ra vào thư phòng, rồi cầm tài liệu đưa cho Khúc Diên Nghị.
Sự thật bày ra ngay trước mắt như vậy, cô bảo anh phải tin thế nào đây?
Khúc Chấn Sơ buồn bực đứng dậy, đi tới thư phòng.
Anh chợt nhớ tới lời nói lúc trước của An Diệc Diệp.
Thứ cô cầm là giả?
Cái gì giả?
Chẳng lẽ...
Khúc Chấn Sơ rùng mình, vội lục khắp bàn.
Đấu thầu lần này rất quan trọng, Chiết Lam từng đi tham khảo không ít kế hoạch của các nhà quản lý khác.
Nhưng vì dự trù và thiết kế không hoàn chỉnh, nên bị Khúc Chấn Sơ bác bỏ.
Anh vốn ném nó ở trên bàn, nhưng giờ lại biến mất.
Anh lại tìm khắp bàn lần nữa, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng đâu cả.
Trong lòng Khúc Chấn Sơ bỗng dâng lên nỗi sợ hãi.
Trong đầu anh lại nhớ tới lời giải thích của An Diệc Diệp.
Anh siết chặt nắm đấm, thậm chí không dám nghĩ nhiều, mà sải bước đi thẳng ra ngoài.
Cốc cốc cốc!
Đêm khuya, cửa phòng quản gia bỗng bị gõ cửa.
Quản gia vẫn đang lo lắng về chuyện của An Diệc Diệp nên vẫn chưa ngủ, ông vội mở cửa ra thì thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng ở cửa.
Mặt anh hiện lên nỗi sợ hãi chưa bao giờ có.
“Ông có sai người quét dọn thư phòng không?”
Quản gia sửng sốt.
Khúc Chấn Sơ lại quát: “Ông có động vào bản kế hoạch trên bàn không?”
Quản gia hoàn toàn chết lặng, vội lắc đầu nói.
“Không thưa cậu chủ, cậu từng căn dặn, không có sự cho phép của cậu thì không ai được bước vào thư phòng.”
Khúc Chấn Sơ ngẩn người, như bị sét đánh.
“Không phải cô ấy lấy... thứ cô ấy lấy là giả...”
“Là giả...”
Anh hoảng hốt lùi về sau hai bước, rồi xoay người, gấp gáp đi tới cuối hành lang.
Quản gia kinh hồn bạt vía nhìn anh.
Ông đã đi theo cậu chủ hơn 10 năm rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ rối bời này của anh.
Như thể anh đã bất cẩn đánh mất bảo bối mà mình yêu thích nhất...
Khúc Chấn Sơ lo sợ đi tới trước căn phòng nhỏ tối tăm, rồi bỗng ngừng bước.
Anh vùng vẫy giơ tay lên.
Dù trước mặt là núi đao biển lửa thì Khúc Chấn Sơ cũng chẳng thèm chớp mắt.
Nhưng giờ ngay cả dũng khí để mở cánh cửa này anh cũng không có.
Anh không dám.
Anh sợ hãi.
Vệ sĩ đứng ở cửa khẽ dò hỏi: “Cậu chủ?”
“Cậu mở cửa ra đi.” Giọng nói của Khúc Chấn Sơ hơi khàn khàn.
Vệ sĩ tiến lên phía trước, anh lại bắt đầu hối hận.
“Không, để tự tôi mở.”
Anh sẽ tự tay đưa cô ra ngoài.
Cửa phòng mở ra, ánh đèn chiếu vào căn phòng tối tăm.
Khúc Chấn Sơ chỉ nhìn lướt qua mà tim đã đau như bị xé rách ra.
Cô đang ngồi co ro trong góc, cả người khẽ run lên, cực kỳ kìm nén mà phát ra tiếng khóc.
Cô đang khóc...
Khúc Chấn Sơ chỉ cảm thấy có một bàn tay đang bóp chặt cổ họng mình, toàn bộ không khí đều bị chặn lại, nhất thời không thể thở nổi.
Hình như An Diệc Diệp chưa phát hiện ra có người đi vào mà vẫn cuộn tròn người lại như một đứa bé đang bị kinh sợ.
“Tiêu Nhĩ Giai.”
Khúc Chấn Sơ khẽ gọi cô, anh nói nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy.
Như thể đang lo sẽ dọa đến cô.
An Diệc Diệp vẫn không nhúc nhích.
Lúc Khúc Chấn Sơ tưởng cô không nghe thấy thì cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi thẫn thờ, ngơ ngác nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ bị ánh mắt của cô nhìn đến mức tim như bị dao cắt, ngay cả ngón tay cũng khẽ run lên.
“Anh tới mắng tôi à?”
Cô dè dặt hỏi.
Tim Khúc Chấn Sơ nhất thời bị bóp chặt, ánh mắt hiện lên nỗi chua xót.
Anh cởi áo khoác trên người xuống, cản thận đắp lên người cô.
Rồi khó khăn đáp: “Không phải.”
An Diệc Diệp vẫn không nhúc nhích.
“Khúc Chấn Sơ...”
“Ừm.”
Anh bế cô lên, như đang bê bảo vật quý giá dễ vỡ.
Mỗi bước đi đều cẩn thận từng li từng tý.
“Tôi không hề lấy...”
Cô nói rất nhỏ, như tiếng nghẹn ngào của loài thú nhỏ.
Khúc Chấn Sơ đau lòng đến mức gần như không thể thở nổi.
“Tôi biết rồi.”
An Diệc Diệp dè dặt vươn tay kéo áo anh.
“Khúc Chấn Sơ...”
“Tôi sợ bóng tối...”
Nước mắt trong vành mắt Khúc Chấn Sơ suýt rơi xuống.
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên trán An Diệc Diệp.
“Xin lỗi, tại tôi không biết.”
Anh bế người đang ở trong lòng ra ngoài, định dùng sức nhưng lại sợ sẽ làm đau cô.
Anh cực kỳ cẩn thận đặt cô xuống giường.
Anh vừa cử động, An Diệc Diệp đã vội nắm chặt áo anh.
“Tối quá.”
Trong phòng không bật đèn, An Diệc Diệp mở to mắt, cảnh giác nhìn xung quanh.
Khúc Chấn Sơ đặt tay lên mu bàn tay cô.
Dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất từ trước đến giờ của mình nói: “Tôi sẽ đi bật đèn, được không?”
Nhưng An Diệc Diệp vẫn nằm im, cố chấp kéo áo anh.
Khúc Chấn Sơ không khuyên nhủ nữa, mà bế cô lên, rồi đi tới chỗ công tắc.
Anh dừng ở bên tường, cúi đầu hôn lên trán cô.
Nụ hôn mềm mại như lông vũ lướt qua.
“Em bật đèn được không?”
Một lát sau, An Diệc Diệp mới cẩn thận vươn tay ra, bật công tắc trên tường.
Tách, cả căn phòng nhất thời sáng bừng.
Khúc Chấn Sơ lại bế cô đi tới công tắc khác.
“Em cứ tiếp tục đi.” Anh hôn lên trán cô.
Đến khi toàn bộ đèn trong phòng đều được bật lên, Khúc Chấn Sơ mới bế cô quay về giường.
Anh không định gỡ tay An Diệc Diệp ra khỏi áo mình nữa, mà nằm xuống cạnh cô.
An Diệc Diệp cuộn tròn trong lòng anh, nhưng mắt lại mở rất to.
Khúc Chấn Sơ ôm eo cô, rồi khẽ vuốt tóc cô, kiên nhẫn an ủi.
Anh cúi đầu, lại hôn lên trán An Diệc Diệp.
“Em đi ngủ đi!”
An Diệc Diệp vẫn không chịu nhắm mắt.
Khúc Chấn Sơ lấy tay che mắt cô.
Trước mắt An Diệc Diệp bỗng tối đen, nên cô vùng vẫy ngay.
Khúc Chấn Sơ áp sát, chạm vào trán cô.
“Em đừng sợ, đèn trong phòng sẽ không tắt, tôi sẽ luôn nằm ở đây.”
“Chỉ cần em mở mắt ra là có thể nhìn thấy tôi.”
An Diệc Diệp vẫn không chịu.
Khúc Chấn Sơ khẽ dỗ dành cô.
“Ngoan nào, em mệt rồi.”
Cuối cùng An Diệc Diệp dần thả lỏng, chẳng mấy chốc, cô đã ngủ thiếp đi.
Khúc Chấn Sơ nhìn chằm chằm người ở trong lòng, cả người chìm trong nỗi hối hận và căm giận.
Anh khẽ ôm lấy cô.
“Xin lỗi, tôi sai rồi.”
“Tôi xin lỗi...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT