Hai tay An Diệc Diệp ôm lấy đầu gối, dựa vào góc tường.

Xung quanh tối mịt, không có lấy một tia sáng.

Cô cúi đầu, nhắm chặt hai mắt.

Tại sao?

Rõ ràng cô đưa cho Khúc Diên Nghị bản kế hoạch giả, tại sao đến cuối cùng lại là thật?

Tại sao Khúc Chấn Sơ không chịu tin cô?

Chẳng lẽ thật sự do cô bất cẩn lấy nhầm sao?

An Diệc Diệp hơi hé mắt ra, căn phòng này quá tối tăm, cô không thể nhìn thấy gì cả.

Nhưng cô có thể lờ mờ cảm nhận được đang có một đôi mắt âm thầm nhìn cô.

Cô sợ hãi co người lại.

“Đừng sợ, đừng sợ, không có gì cả.”

“Anh Chấn đã từng nói, không có gì cả.”

Cô lặng lẽ đan hai bàn tay đang run rẩy vào nhau.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng mới được mở ra.

An Diệc Diệp vui mừng ngẩng đầu lên.

“Khúc Chấn Sơ?”

Bóng người đứng ở cửa hơi chần chừ một lúc rồi bước vào.

“Cô chủ, là tôi.”

Sau khi biết mọi chuyện, quản gia hối hận không thôi, nếu không phải ông nói với cậu chủ An Diệc Diệp ra vào phòng làm việc, cô cũng sẽ không bị nhốt ở đây.

Nhìn An Diệc Diệp co ro trong góc, quản gia đau lòng không thôi.

Ông không tin cô lại làm ra loại chuyện này.

An Diệc Diệp ngẩng đầu lên nhìn cô, như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

“Khúc Chấn Sơ muốn thả tôi ra sao?”

Quản gia lắc đầu, càng tự trách hơn.

“Đều trách tôi, nếu tôi biết cậu chủ hỏi tôi vì chuyện bản kế hoạch bị trộm thì chắc chắn tôi sẽ không nói ra.”

“Quản gia, ông cũng cho rằng là tôi lấy đi sao?”

Quản gia nói: “Tôi cảm thấy cô chủ không phải loại người như vậy.”

Trong khoảng thời gian chung sống với nhau, ông hiểu rõ hơn ai hết, cô chủ nhà họ Tiêu này không hề xấu xa như trong lời đồn.

Cô biết mức độ quan trọng của bản kế hoạch này đối với cậu chủ, chắc chắn không thể làm ra chuyện như thế được.

An Diệc Diệp cười khổ một tiếng.

“Ông tin tôi, nhưng anh ấy không tin tôi…”

“Nếu cô giải thích cẩn thận với cậu chủ, cầu xin cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ thả cô ra.”

“Tôi đã giải thích rồi nhưng anh ấy không tin.”

Cô lắc lắc đầu.

“Sao anh ấy có thể tin tôi cho được? Đến tôi cũng không thể tin nổi bản thân mình.”

Đến cô cũng bắt đầu nghi ngờ, bản kế hoạch mà cô đem cho Khúc Diên Nghị rốt cuộc là thật hay giả.

Quản gia nhíu mày, lo lắng nhìn An Diệc Diệp.

“Cô chủ, tôi sẽ đi tìm cậu chủ, xin cậu ấy điều tra rõ ràng, nhất định sẽ…”

Còn chưa nói xong, ngoài cửa đã có người giục.

Quản gia không dám nói tiếp, vội đứng dậy.

“Cô đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách.”

Nói xong, ông không dám ở lại lâu, bèn đi ra ngoài.

An Diệc Diệp nhìn cánh cửa lại bị đóng lại một lần nữa, chút ánh sáng cuối cùng cũng bị đoạt mất.

Cơ thể cô run rẩy, vùi đầu vào đầu gối.

Không thể tiếp tục như vậy được nữa.

Cô không muốn như vậy nữa.

Nhất định phải tìm được Tiêu Nhĩ Giai.

Cô không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa.

Cho dù có Khúc Chấn Sơ, cô cũng không muốn nữa…

Quản gia vừa mới đi khỏi mấy phút, cửa căn phòng tối tăm vừa bị đóng lại lại được mở ra lần nữa.

An Diệc Diệp ngẩng đầu lên nhìn, mở to mắt.

Quản gia đi ra khỏi căn phòng đó thì vội đi về phía phòng làm việc của Khúc Chấn Sơ.

“Cậu chủ.”

Ông sốt ruột nhìn qua đó, thấy Khúc Chấn Sơ đang ngồi trên bàn, cúi đầu không biết đang làm gì.

“Cô Tiêu thật sự không thể làm ra loại chuyện như vậy được.”

Khúc Chấn Sơ ngừng động tác đang làm dở lại, ngẩng đầu lên.

“Ông đến cầu xin cho cô ta sao?”

Cậu chủ, chắc cậu cũng hiểu rõ tính cách của cô chủ, cô ấy không có lí do gì để hợp tác với cậu Hai hết, chuyện này không có lợi gì cho cô ấy cả.”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ trầm xuống, lặng lẽ siết chặt hai tay.

“Cô ta đã tự mình thừa nhận rồi.”

Quản gia kiên định nói: “Chắc chắn có hiểu nhầm gì đó.”

Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn quản gia.

“Tại sao ông lại tin cô ta?”

Quản gia cúi người xuống, nói một cách vô cùng chân thành: “Tôi có thể nhìn ra được, cô chủ không phải người như thế.”

“Ông nhìn ra được…”

Khúc Chấn Sơ nghiêng người về phía sau, dựa lên lưng ghế.

“Ông lui xuống đi.”

“Vậy còn cô Tiêu?”

“Chuyện này ông không cần lo nữa.” Khúc Chấn Sơ cứng rắn nói.

Quản gia nhíu mày, còn muốn nói đỡ gì đó nữa cho An Diệc Diệp, nhưng lại bị ép rời đi.

Ông thở dài một hơi, đành phải rời khỏi.

Trong căn phòng tối.

An Diệc Diệp nhìn người không được đón tiếp trước mặt.

“Cô đến đây làm gì?”

Người đến khoanh hai tay trước ngực, bước vào cùng với đôi giầy cao gót sắc nhọn.

“Sao tôi có thể bỏ qua dáng vẻ nhếch nhác này của cô được?”

Cô ta chậm rãi bước vào, vẻ mặt xấu xa, đắc ý xuất hiện ngay trước mặt An Diệc Diệp.

Dư Nhã Thiểm nhìn xung quanh một lượt.

“Sao nào? Cô hài lòng với nơi này chứ?”

“Sao cô lại biết tôi ở đây?” An Diệc Diệp cảnh giác nhìn cô ta.

“Đương nhiên là tôi biết rồi.”

Dư Nhã Thiểm đắc ý cười.

“Ai bảo cô không nghe lời chứ?”

An Diệc Diệp siết chặt tay lại.

“Là cô đã gửi ảnh cho Khúc Diên Nghị uy hiếp tôi! Cô đã nói với anh ta những gì? Cô đã hứa là không nói cho người khác!”

“Tôi không nói gì với anh ta cả!”

Dư Nhã Thiểm nhún vai, cười nói: “Tôi chỉ đưa chiếc hộp cho anh ta thôi, tôi còn cố ý dặn dò anh ta không được mở ra nữa đó.”

“Chỉ là tôi không ngờ, cô lại dám giở trò, đưa phần tài liệu giả để chơi lại chúng tôi.”

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn cô ta.

Tài liệu cô đưa Khúc Diên Nghị là giả, sao cuối cùng lại thành thật rồi?

Dư Nhã Thiểm cúi đầu nhìn sắc mặt cô, đắc ý nói: “Có phải cô rất ngạc nhiên hay không?”

“Kì lạ thật nhỉ, rõ ràng là đưa cho Khúc Diên Nghị bản giả, sao anh ta lại biết rõ nội dung bản kế hoạch như vậy chứ?”

An Diệc Diệp ngơ ra, đột nhiên có một hình ảnh xuất hiện trong đầu.

Ngày đấu thầu hôm đó Khúc Chấn Sơ vẫn luôn ở công ty, Dư Nhã Thiểm đến lấy tài liệu cho anh!

“Là cô? Cô đã lấy bản kế hoạch thật!”

Dư Nhã Thiểm ngạo nghễ nhìn cô, không hề phủ nhận.

“Vậy thì có sao chứ? Bây giờ người đang bị nhốt ở đây không phải cô sao?”

“An Diệc Diệp, tôi đã cảnh cáo cô từ đầu rồi, đừng chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

An Diệc Diệp lắc đầu, lòng rối loạn như tơ vò.

“Tại sao? Khúc Chấn Sơ đối xử với cô tốt như vậy, sao cô còn phải làm thế?”

“Anh ấy còn… còn đợi cô mười hai năm…”

Chờ đợi trong suốt mười hai năm, nghị lực phải lớn đến chừng nào mới có thể kiên trì được chứ.

Tại sao Dư Nhã Thiểm lại đối xử như vậy với Khúc Chấn Sơ?

Dư Nhã Thiểm nghe thấy những lời này thì bật cười.

“Mười hai năm? Cô thật sự cảm thấy người anh ấy đang đợi là tôi sao?”

An Diệc Diệp khó hiểu nhìn cô ta, cô ta nhếch miệng, lên tiếng mắng chửi.

“Đúng là đồ ngu ngốc! Người như cô cả đời cũng chỉ hợp sống ở nơi như vậy thôi.”

Rồi cô ta quay người đi ra ngoài.

“Vậy cũng tốt, sau này vị trí Khúc phu nhân sẽ là của tôi rồi.”

Cánh cửa lại bị đóng lại một lần nữa, An Diệc Diệp ngồi ngơ ngác tại chỗ.

Lời nói ban nãy của Dư Nhã Thiểm là có ý gì?

Cô ta không phải người mà Khúc Chấn Sơ đang đợi?

Vậy sao cô ta lại có thể đến bên Khúc Chấn Sơ?

Bây giờ cô ta có thể tùy tiện dâng bản kế hoạch ra ngoài, về sau cô ta còn sẽ làm ra điều gì khác nữa đây?

Khúc Chấn Sơ bị cô ta lừa rồi sao?

An Diệc Diệp suy nghĩ kĩ lại, từ nhỏ Dư Nhã Thiểm đã ở cô nhi viện, chưa từng rời khỏi đó, sao có thể biết Khúc Chấn Sơ được?

Cô lắc lắc đầu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play