Thảm trắng mềm mại trải dưới đất, không dính một hạt bụi.

Trên bàn cơm duy nhất của nhà hàng đã đặt sẵn rượu vang đỏ đã rót sẵn và bộ dụng cụ bàn ăn.

An Diệc Diệp mới vừa bước qua, tầm nhìn rộng lớn vô bờ ở trước mặt làm cô nhịn không được trợn to hai mắt.

Nếu nói cửa sổ sát đất trong văn phòng của Khúc Chấn Sơ lúc trước làm người ta cảm nhận được vẻ uy nghiêm của bậc vua chúa.

Vậy hiện tại chính là cảm giác chấn động do thiên nhiên mang đến!

Đèn đuốc của thành thị trong đêm đen hóa thành sao sáng, những nơi tầm mắt có thể nhìn đến, và những vì sao sáng trên trời nối liền với nhau, tập hợp thành một biển sao mênh mông vô ngần.

“Đẹp quá...”

Khúc Chấn Sơ đi qua kéo ghế dựa cho cô.

“Lát nữa còn có rất nhiều thời gian ngắm.”

Gấp cái gì?

An Diệc Diệp lầm bầm trong lòng, vừa mới ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã đi vào đưa menu lên.

Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua đồng hồ, giữa mày hơi nhíu lại, hình như có hơi khó chịu.

Vội vàng gọi món, giống như đang đuổi cho kịp giờ vậy.

“Nếu anh còn bận chuyện gì thì chúng ta có thể để lần sau lại đến.”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô, gượng ép xóa tan đi vẻ khó chịu ở giữa mày.

“Ăn đi.”

An Diệc Diệp cúi đầu nếm thử, thịt bò bít tết non mềm nhiều nước, chất thịt dai ngon.

Cô sáng mắt, từ từ dùng dao nĩa cắt nhỏ.

Tuy rằng trước kia cô đã từng ăn cơm Tây cùng bạn, nhưng vẫn chưa sử dụng dao nĩa thành thạo, cố gắng rất lâu mới thuận lợi đưa được thức ăn vào miệng.

Khúc Chấn Sơ nhìn mà nhíu chặt mày, khẽ nhúc nhích ngón tay, nhanh chóng cắt thịt bò bít tết trong đĩa của anh thành những khối vuông có độ lớn bằng nhau.

Đưa đĩa qua.

An Diệc Diệp nhìn đĩa thức ăn đột nhiên xuất hiện, khó hiểu nhìn anh.

Khúc Chấn Sơ nhíu mày.

“Mau ăn đi.”

Nói xong vô cùng tự nhiên mà đổi đĩa với An Diệc Diệp.

Cắt ra, đưa vào miệng.

Động tác vô cùng ưu nhã.

An Diệc Diệp nhìn trố mắt.

“Ừm...”

“Làm sao?”

“Tôi đã ăn rồi.”

Khúc Chấn Sơ ngầng đầu nhìn cô, ánh mắt không cho phép cô nói xen vào.

“Cô mắc bệnh truyền nhiễm sao?”

An Diệc Diệp vội lắc đầu.

“Không có.”

“Vậy nhanh ăn đi.”

Khúc Chấn Sơ giơ tay, lại đưa bò bít tết vào miệng.

Không hề ngại đây là thứ An Diệc Diệp từng ăn qua.

An Diệc Diệp không dám nói nữa, căng thẳng đến mức liên tục uống ly rượu vang đỏ đặt trong tầm tay.

Vừa mới uống xong một ly, cô đang định duỗi tay rót thêm, lại bị Khúc Chấn Sơ giành trước lấy đi mất.

“Lát nữa tôi không muốn phải vác cô về.”

An Diệc Diệp có tửu lượng rất tệ, uống mấy ly sâm banh là sẽ say ngay.

Tuy rằng sau khi say cũng không quậy phá, ngược lại còn có chút đáng yêu.

Nhưng hôm nay lại không được.

Khúc Chấn Sơ cất rượu trên bàn đi, sợ An Diệc Diệp uống say.

Mới ăn xong món chính, anh lại giục An Diệc Diệp ăn canh.

Tuy rằng không nói tiếng nào, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang giục cô nhanh lên, không còn nhiều thời gian.

An Diệc Diệp vội vã ăn đôi chút rồi đặt xuống.

“Xong rồi.”

Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua đĩa gần như không hề có sự thay đổi gì.

“Ăn hết đi.”

“Không phải anh...”

“Chén canh này tương đương với tiền học phí một tuần của cô.”

An Diệc Diệp hoảng sợ trợn to mắt, tiền học phí một năm của cô lên đến mười con số, một tuần chính là...

Cô sửng sốt, cúi đầu ăn thêm.

Khúc Chấn Sơ thấy cô như thế, trong lòng vừa kỳ lạ vừa buồn cười.

Tuy rằng món canh này rất đắt, nhưng mà nếu so với những món ăn khác trên bàn thì cũng không tính là đắt.

Giống như món gan ngỗng mà An Diệc Diệp chỉ mới ăn một miếng khi nãy có giá đắt gấp hai món canh này.

Nhưng anh cũng không tính nhắc nhở cô.

Hơn nữa, rõ ràng dựa vào tiền tài của nhà họ Tiêu, con số này cũng chỉ là số tiền ít ỏi mà thôi.

Sao cô lại kinh ngạc như thế?

Không đợi An Diệc Diệp ăn xong, Khúc Chấn Sơ đột nhiên đứng lên.

“Đứng dậy.”

An Diệc Diệp ngẩng đầu.

“Phải về sao?”

Cô luôn cảm thấy có lẽ lát nữa Khúc Chấn Sơ còn bận việc gì đó.

Đứng dậy vừa định đi ra ngoài, Khúc Chấn Sơ đột nhiên giữ chặt cô.

“Cô đi đâu?”

“Đi về.”

Anh kéo An Diệc Diệp đi đến trước cửa sổ sát đất, dùng ngón tay thon dài gõ gõ lên trên thủy tinh.

“Đừng lộn xộn, nhìn chỗ này.”

An Diệc Diệp khó hiểu mà nhìn chằm chằm chỗ đó.

Khúc Chấn Sơ nói với giọng điệu có hơi khó chịu.

“Vốn dĩ thời gian đã tính chuẩn, ai bảo cô rề rà ở công ty mất một tiếng.”

Anh oán giận, An Diệc Diệp vừa định quay đầu giải thích với anh.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang như tiếng huýt gió.

Có hơi quen tai.

An Diệc Diệp vội vàng nhìn về phía Khúc Chấn Sơ vừa chỉ.

Chỉ nghe một tiếng “Đùng” thật lớn”

Một chùm pháo hoa lập tức nổ tung trên bầu trời.

Pháo hoa to lớn gần như muốn bao trùm cả không trung, gần đến mức chỉ cần giơ tay là có thể với tới.

An Diệc Diệp mở to mắt.

Cô chưa bao giờ nhìn qua pháo hoa chấn động như thế.

Vì sao trên bầu trời lập tức bị cướp hết ánh sáng, chờ đến khi pháo hoa từ từ rơi xuống, lại hòa làm một cùng với biển sao.

Chùm pháo hoa này chưa rơi xuống, chùm pháo hoa thứ hai lại nở rộ!

Còn rực rỡ hơn chùm lúc nãy!

An Diệc Diệp hít sâu, vươn tay đặt lên lớp thủy tinh, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa câu nói lúc nãy của Khúc Chấn Sơ.

“Anh giục tôi nhanh ăn cơm là vì muốn đuổi kịp thời gian cho tôi xem cái này sao?”

Chẳng trách lúc trước cô ngồi trong khu ngồi nghỉ một tiếng, anh lại tức giận đến thế.

Chẳng trách vừa nãy tuy anh không nói, nhưng vẫn giục cô ăn cơm.

Pháo hoa ánh vào ánh mắt của An Diệc Diệp, giống như sao trời rơi xuống.

Thủy tinh trong suốt phản xạ lại khuôn mặt của cô, rơi vào trong mắt Khúc Chấn Sơ.

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn biển sao trời đêm và pháo hoa.

Khúc Chấn Sơ lại cúi đầu, nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của An Diệc Diệp.

Anh vươn tay, từ phía sau ôm lấy vòng eo An Diệc Diệp.

“Tôi muốn nói cho cô, cho dù cô muốn xem pháo hoa thì cũng chỉ có thể xem cùng tôi.”

Cũng chỉ có anh mới có thể nói ra lời nói ngang ngược không chút lý lẽ này.

“Tôi muốn sau này mỗi khi cô nhìn thấy pháo hoa, chỉ có thể nghĩ đến tôi.”

Cho dù biết người phụ nữ trước mặt không phải người anh muốn tìm, cho dù biết trước kia cô cũng không phải người tốt lành gì.

Nhưng đến chính anh cũng không thể khống chế được suy nghĩ muốn chiếm lấy toàn bộ cô.

Giống như pháo hoa này, anh muốn sau này khi An Diệc Diệp nhìn thấy pháo hoa chỉ có thể nghĩ đến Khúc Chấn Sơ anh.

Hơi thở ấm áp theo âm thanh trầm thấp phả vào vành tai cô, điên cuồng trêu chọc thần kinh An Diệc Diệp.

“Anh đang nhắc đến anh Ấn Cầm sao? Tôi đã nói với anh rồi, đó là...”

“Như vậy cũng không được.”

Anh ngang ngược mà từ chối.

“Cho dù là không cẩn thận nhìn thấy thì cũng không được.”

Lòng An Diệc Diệp khẽ run lên, nhịn không được siết chặt quần áo anh.

“Vì sao?”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô thật sâu, há miệng thở dốc, lại không thể nói ra câu nói kia.

Anh cắn chặt răng nói: “Bởi vì tôi là Khúc Chấn Sơ.”

Nói xong, anh xoay mặt An Diệc Diệp lại, giống như là đang trốn tránh câu hỏi này.

Khúc Chấn Sơ nghiêng đầu, đứng phía sau hôm cô, ngậm lấy cánh môi cô.

Nụ hôn này dịu dàng đến khó tin.

Vô cùng cẩn thận, giống như đang thử, lại giống như đang cố gắng kìm nén bản thân, lo lắng sẽ làm cô sợ hãi bỏ chạy.

Đây là lần đầu tiên.

Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ tung, lộng lẫy không gì sánh được.

Trong mắt An Diệc Diệp là hình ảnh pháo hoa.

Mà trong mắt Khúc Chấn Sơ lại là cô.

Trong lúc anh không hề hay biết, ngay cả trong lòng cũng đều là cô.

Tuy là anh không muốn thừa nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play