Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn cô: “Cô ta làm cô phải đợi ở dưới một tiếng đồng hồ.”

“Tôi không sao.”

Khúc Chấn Sơ nhíu chặt đôi mày rậm.

An Diệc Diệp thấy anh cúi đầu, còn tưởng anh đang khó chịu vì quần áo bị nhăn.

Tiếp tục nói: “Tôi sẽ là lại áo cho anh.”

Lúc này sắc mặt Khúc Chấn Sơ mới tốt hơn một chút.

“Điều cô ta đến công ty con.”

Nói xong, kéo An Diệc Diệp đi vào trong.

Trong văn phòng to lớn vô cùng trống trải, chỉ có một cái bàn làm việc rất to đặt trước khung cửa sổ, xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn thấy toàn cảnh thành phố.

An Diệc Diệp nhìn quanh, đang định nói chuyện.

Vừa mới quay đầu đã thấy Khúc Chấn Sơ đang cởi áo.

Đã cởi xong áo khoác, ném cà vạt lên bàn, cổ áo sơ mi cũng đã bung ra, lộ ra vùng ngực màu bánh mật.

Anh lấy một bộ vest mới tinh trong tủ quần áo ra thay, đưa áo khoác khi nãy cho An Diệc Diệp.

“Cầm lấy.”

An Diệc Diệp nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

Khúc Chấn Sơ xụ mặt, còn tưởng là cô muốn đổi ý.

“Ngày mai là xong đưa lại cho tôi.”

An Diệc Diệp ngẩn ngơ, không ngờ anh lại thật sự quăng áo đến.

Thấy cô có chút do dự, mặt Khúc Chấn Sơ trở nên hung dữ.

“Cô định đổi ý sao?”

An Diệc Diệp vội vàng lắc đầu.

“Không phải.”

Cô ôm áo khoác vào lòng, hiếu kỳ hỏi: “Anh tìm tôi đến đây làm gì?”

Khúc Chấn Sơ không trả lời, nhanh chóng thay quần áo xong, dùng điện thoại nội bộ gọi Chiết Lam vào.

“Cậu đi xử lý chuyện bên trung tâm thương mại, tối nay gửi kết quả đến cho tôi.”

Chiết Lam gật đầu, lại thấy Khúc Chấn Sơ làm như muốn đi về sớm, lập tức hoảng sợ.

Anh kinh ngạc nhìn đồng hồ, tổng giám đốc Khúc mỗi ngày không tăng ca đến bảy giờ nhất quyết không chịu nghỉ, hôm nay bị làm sao thế?

Không chỉ không tăng ca, còn tan ca sớm nữa sao?

“Tổng giám đốc Khúc, nếu phía đối tác hỏi lịch trình của anh, tôi phải trả lời như thế nào?”

“Đi ăn cơm.”

Khúc Chấn Sơ trả lời ngắn gọn, vừa định đi ra ngoài, lại xoay người, kéo An Diệc Diệp đi ra.

Chiết Lam đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của bọn họ, cảm thán.

“Đúng là đàn ông kết hôn rồi sẽ khác hoàn toàn.”

Vừa nói xong đã có người gọi điện thoại đến.

Quản lý sảnh nói, Dư Nhã Thiểm muốn gặp tổng giám đốc Khúc.

Chiết Lam nói: “Cô ấy không liên lạc được sao?”

“Cô Dư nói không gọi điện thoại được.”

“Ồ.”

Chiết Lam gật đầu nói: “Nói cho cô ta hiện tại tổng giám đốc Khúc đang rất bận, bận đến mức không có thời gian nghe điện thoại, bảo cô ta đừng làm phiền.”

Hiện tại tổng giám đốc Khúc thật sự rất bận, bận chơi với vợ.

Bầu trời thu lại tia ánh chiều cuối cùng vào lại túi, sắc trời dần dần tối sầm lại.

An Diệc Diệp ngồi trong xe, trong tay còn cầm áo vest mà Khúc Chấn Sơ mới đưa cho cô khi nãy.

Thật ra trên áo này hoàn toàn không có bất cứ dấu vết gì, hoàn toàn không phát hiện được chỗ nào cần phải là.

Nhưng Khúc Chấn Sơ lại cứ làm ra vẻ nếu cô dám buông xuống thì sẽ trở mặt với cô ngay lập tức, làm cô không thể không ôm khư khư như báu vật.

Xe từ từ dừng lại ở trước nhà hàng Talia của trung tâm thành phố.

Màn đêm buông xuống, đường phố lên đèn, sáng trưng như ban ngày.

Talia là nữ thần chấp chưởng vạn món ngon trong thần thoại phương Tây, mà nhà hàng Talia ở trước mặt cũng là nhà hàng Michelin ba sao duy nhất trong nước.

Cho dù là về hương vị, hoàn cảnh hay phục vụ đều thuộc tiêu chuẩn cao nhất, nhưng đi cùng với đó chính là tiêu chuẩn tiêu xài làm người ta phải líu lưỡi.

Trước kia An Diệc Diệp nghe người khác nói đến, chỉ ăn một món bánh ngọt ở bên trong này cũng đã tiêu sạch tiền tiết kiệm một năm của một công nhân bình thường.

Huống chi, cho dù muốn vào ăn cơm, ít nhất cũng phải đặt trước một tuần.

An Diệc Diệp nhìn nhà hàng trước mặt, rề rà mãi không chịu nhúc nhích.

Khúc Chấn Sơ nhìn cô, thấy hình như cô có hơi lo lắng, đường nét ngũ quan bất giác mềm mại hẳn đi.

“Ngẩn ra đó làm gì?”

An Diệc Diệp do dự cúi đầu.

“Muốn vào đó ăn cơm sao?”

Cô nhìn chiếc váy và đôi giày vải bình thường của bản thân, cho dù trước đây cô chưa từng đến nơi này thì cũng biết rõ.

Muốn ăn cơm ở nhà hàng như thế này, cũng có yêu cầu về cách ăn mặc.

Nếu Khúc Chấn Sơ báo cho co biết trước, cô còn có thể đổi một bộ đồ khác.

Khúc Chấn Sơ thấy cô mãi không chịu cử động, ngược lại cứ ôm lấy áo của anh, trong mắt lộ ra chút ý cười, duỗi tay cầm lại áo vest của bản thân, tiện tay quăng ra hàng ghế sau.

“Cũng không phải thứ quý báu gì, ôm mãi làm gì?”

Rõ ràng lúc nãy là anh yêu cầu An Diệc Diệp cầm, nếu không lấy thì sẽ lộ ra vẻ mặt không vui, bây giờ lại nói nó giống như một thứ rác rưởi.

An Diệc Diệp bị anh kéo xuống xe, thấy có thêm vài người bước vào nhà hàng.

Đàn ông mặc vest, nữ mặc lễ phục hoặc quần áo nghiêm túc, mang giày cao gót, cô lập tức do dự.

“Tôi có cần thay quần áo không?”

Khúc Chấn Sơ nhìn theo tầm mắt của cô, kéo cô lại.

“Chỉ cần là chỗ của tôi thì không ai dám cản cô.”

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn anh.

Khúc Chấn Sơ duỗi tay ôm eo cô.

“Nhà hàng này là của tôi, vốn là vì...”

Anh nói được một nửa, đột nhiên nhíu mày, hình như bắt đầu bực bội.

Nhà hàng này vốn chính là một trong những vương quốc anh xây dựng cho “Thiểm Thiểm”, vốn định đưa cô đến.

Khúc Chấn Sơ không nói tiếp, kéo An Diệc Diệp đi thẳng vào trong.

Người phụ trách mở cửa nhìn thấy hai người bọn họ đến, nét mặt lộ ra nụ cười tươi xứng đáng được mười điểm, thân thiết nhưng lại làm người ta không cảm thấy phiền.

“Anh Khúc, vẫn là phòng ở tầng cao nhất sao?”

Khúc Chấn Sơ gật đầu, lập tức đi vào.

An Diệc Diệp bị anh ngang ngược kéo vào, đi xuyên qua những khách hàng đang chuẩn bị dùng cơm ở sảnh lớn.

Tất cả mọi người lục tục quay đầu nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên người An Diệc Diệp, có người vui cười, có người lộ ra ác ý.

An Diệc Diệp căng thẳng cứng cả người, lặng lẽ túm chặt tà váy.

Khúc Chấn Sơ nhận ra sự thay đổi của cô, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.

Tiến lại gần, nói nhỏ bên tai cô: “Bọn họ đang hâm mộ cô.”

Khi nói chuyện, bờ môi thỉnh thoảng sẽ đụng đến vành tai An Diệc Diệp, hơi nóng phả vào cô.

An Diệc Diệp hơi đỏ mặt, thậm chí cảm giác như Khúc Chấn Sơ thừa dịp nói chuyện mà hôn nhẹ lên vành tai của cô.

Cô hơi ngạc nhiên chớp mắt, hoài nghi cảm giác khi nãy chỉ là tưởng tượng.

Sao Khúc Chấn Sơ sao có thể làm ra hành động dịu dàng như thế chứ?

Cô hơi khó hiểu, đi theo Khúc Chấn Sơ đến thang máy, không biết từ lúc nào mà đã không cảm thấy căng thẳng nữa.

Nhà hàng Talia nằm trên tòa cao ốc ở trung tâm thành phố, chỗ độc đáo của nó chính là tuy là một nhà hàng nhưng lại có hai chỗ ăn uống khác nhau.

Mà nhà hàng được bình chọn là nhà hàng Michelin ba sao thật sự chính là khu vực chuyên dành cho khách quý ở tầng cao nhất.

Mà gần như tất cả mọi người đều biết, bên trên “tầng cao nhất” dành riêng cho khách quý, còn có một khu vực riêng thuộc về Khúc Chấn Sơ.

Xuyên qua hàng lang vừa dài vừa tối, quẹo qua một ngã rẽ, trước mặt lập tức trở nên rộng rãi thoáng mát.

Thiết kế bằng cửa sổ sát đất ba trăm sáu mươi độ có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh.

Ngay cả những vì sao trên trời cũng không ngoại lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play