“Tôi nghe nói có mấy người đưa vợ tôi đi, tôi chỉ đến đây xem xem như thế nào mà thôi.”
Anh nhấc chân lên, giẫm xuống đống ảnh đó.
“Có chuyện gì, có thể nói thẳng với tôi.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Chiêu trắng bệch, bà ta nhếch nhếch miệng, như muốn cười, nhưng còn xấu xí hơn cả khi khóc.
“Con cũng nhìn thấy rồi đó, mẹ chỉ đang muốn giúp con dạy dỗ…”
“Làm như thế nào là chuyện của tôi, không liên quan đến bà!”
Khúc Chấn Sơ hất tay bà ta ra, đi đến bên cạnh An Diệc Diệp, vươn tay ôm eo cô.
“Vợ của tôi, không đến lượt người khác dạy dỗ.”
Khúc Chấn Sơ nhìn bà ta, ánh mắt sắc lạnh rồi đưa An Diệc Diệp ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Khúc Diên Nghị đang đứng bên ngoài.
Anh ta nhìn vào trong, nhíu mày.
“Nhĩ Giai, cô…”
“Cậu đưa cô ấy đến đây à?” Khúc Chấn Sơ nhìn anh ta.
Tầm mắt của Khúc Diên Nghị vẫn hướng về phía An Diệc Diệp.
Khúc Chấn Sơ tiến lên một bước, kéo An Diệc Diệp ra phía sau, chặn tầm mắt của anh ta.
“Khúc Diên Nghị, tôi cảnh cáo cậu, thu lại cái suy nghĩ đó của cậu đi, đừng để tôi bắt gặp lần thứ hai.”
Khúc Chấn Sơ dùng sức ôm chặt eo An Diệc Diệp, gần như sắp nhấc cô lên khỏi mặt đất, đi ra phía ngoài.
Bọn họ vừa đi, Khúc Diên Nghị liền vào phòng, anh ta nhìn đống ảnh dưới đất, nhíu mày lại.
“Mẹ, mẹ đã làm gì với Nhĩ Giai vậy?”
Sắc mặt Thẩm Thanh Chiêu vừa mới khôi phục lại chút ít, vừa nghe thấy câu nói này của Khúc Diên Nghị, sắc mặt liền trầm xuống.
“Nhĩ Giai, Nhĩ Giai, Diên Nghị, có phải con bị con hồ ly tinh này mê hoặc rồi hay không? Khi đó mẹ không nên cho cô ta bước vào nhà họ Khúc mới phải!”
Bà ta chỉ ra cửa hét lớn.
“Con nhìn thấy dáng vẻ ban nãy của Khúc Chấn Sơ rồi chứ? Con nhất định đừng để người phụ nữ đó quyến rũ.”
Ánh mắt Khúc Diên Nghị xoay chuyển, anh ta cười nói: “Mẹ, Khúc Chấn Sơ tin cô ta như vậy cũng là chuyện tốt, chúng ta vừa hay có thể lợi dụng điều này.”
“Như thế nào?”
“Chỉ cần lợi dụng được An Diệc Diệp, đừng nói là tài sản của nhà họ Khúc, đến cả tập đoàn M.I cũng là của chúng ta luôn.”
Khúc Diên Nghị nở nụ cười giảo hoạt, chỉ cần lấy được tập đoàn M. I về tay, Tiêu Nhĩ Giai cũng sẽ là của anh ta!
Bên ngoài nhà họ Khúc.
Khúc Chấn Sơ sắc mặt lạnh băng đưa An Diệc Diệp ra ngoài, ném thẳng cô vào trong xe.
“Cô bị ngu à?”
An Diệc Diệp vẫn chưa ngồi vững, âm thanh như tiếng sấm đã vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Cậu ta bảo cô tới là cô liền tới? Cô không động não một chút được à?”
Anh giận dữ đi tới đi lui, nếu không phải lúc về nhà anh gặp được bác Từ, được thông báo là An Diệc Diệp đã bị Khúc Diên Nghị đưa đi, có lẽ đến bây giờ anh vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra.
Cảnh tượng hai mươi năm trước lại xuất hiện trong đầu anh.
Anh giận dữ đến mức gương mặt cũng méo mó đi, anh đạp mạnh lên cửa xe.
Cửa xe vốn đang mở hờ, bị anh đá mạnh một cái va vào xe, rồi lại bật trở lại, để lại một vết lõm lớn.
An Diệc Diệp sợ hãi run rẩy, e dè mở lớn mắt nhìn anh, cô chỉ sợ Khúc Chấn Sơ đột ngột phát tiết lên người mình.