Thẩm Thanh Chiêu loạng choạng lùi về phía sau, va phải bàn.

Bà ta trừng lớn mắt, sợ hãi nhìn Khúc Chấn Sơ.

“Con, con muốn làm gì?”

Khúc Chấn Sơ bước tới, nhìn đống ảnh rơi lả tả dưới đất.

“Tôi nghe nói có mấy người đưa vợ tôi đi, tôi chỉ đến đây xem xem như thế nào mà thôi.”

Anh nhấc chân lên, giẫm xuống đống ảnh đó.

“Có chuyện gì, có thể nói thẳng với tôi.”

Sắc mặt Thẩm Thanh Chiêu trắng bệch, bà ta nhếch nhếch miệng, như muốn cười, nhưng còn xấu xí hơn cả khi khóc.

“Con cũng nhìn thấy rồi đó, mẹ chỉ đang muốn giúp con dạy dỗ…”

“Làm như thế nào là chuyện của tôi, không liên quan đến bà!”

Khúc Chấn Sơ hất tay bà ta ra, đi đến bên cạnh An Diệc Diệp, vươn tay ôm eo cô.

“Vợ của tôi, không đến lượt người khác dạy dỗ.”

Khúc Chấn Sơ nhìn bà ta, ánh mắt sắc lạnh rồi đưa An Diệc Diệp ra ngoài.

Ra khỏi phòng, Khúc Diên Nghị đang đứng bên ngoài.

Anh ta nhìn vào trong, nhíu mày.

“Nhĩ Giai, cô…”

“Cậu đưa cô ấy đến đây à?” Khúc Chấn Sơ nhìn anh ta.

Tầm mắt của Khúc Diên Nghị vẫn hướng về phía An Diệc Diệp.

Khúc Chấn Sơ tiến lên một bước, kéo An Diệc Diệp ra phía sau, chặn tầm mắt của anh ta.

“Khúc Diên Nghị, tôi cảnh cáo cậu, thu lại cái suy nghĩ đó của cậu đi, đừng để tôi bắt gặp lần thứ hai.”

Khúc Chấn Sơ dùng sức ôm chặt eo An Diệc Diệp, gần như sắp nhấc cô lên khỏi mặt đất, đi ra phía ngoài.

Bọn họ vừa đi, Khúc Diên Nghị liền vào phòng, anh ta nhìn đống ảnh dưới đất, nhíu mày lại.

“Mẹ, mẹ đã làm gì với Nhĩ Giai vậy?”

Sắc mặt Thẩm Thanh Chiêu vừa mới khôi phục lại chút ít, vừa nghe thấy câu nói này của Khúc Diên Nghị, sắc mặt liền trầm xuống.

“Nhĩ Giai, Nhĩ Giai, Diên Nghị, có phải con bị con hồ ly tinh này mê hoặc rồi hay không? Khi đó mẹ không nên cho cô ta bước vào nhà họ Khúc mới phải!”

Bà ta chỉ ra cửa hét lớn.

“Con nhìn thấy dáng vẻ ban nãy của Khúc Chấn Sơ rồi chứ? Con nhất định đừng để người phụ nữ đó quyến rũ.”

Ánh mắt Khúc Diên Nghị xoay chuyển, anh ta cười nói: “Mẹ, Khúc Chấn Sơ tin cô ta như vậy cũng là chuyện tốt, chúng ta vừa hay có thể lợi dụng điều này.”

“Như thế nào?”

“Chỉ cần lợi dụng được An Diệc Diệp, đừng nói là tài sản của nhà họ Khúc, đến cả tập đoàn M.I cũng là của chúng ta luôn.”

Khúc Diên Nghị nở nụ cười giảo hoạt, chỉ cần lấy được tập đoàn M. I về tay, Tiêu Nhĩ Giai cũng sẽ là của anh ta!

Bên ngoài nhà họ Khúc.

Khúc Chấn Sơ sắc mặt lạnh băng đưa An Diệc Diệp ra ngoài, ném thẳng cô vào trong xe.

“Cô bị ngu à?”

An Diệc Diệp vẫn chưa ngồi vững, âm thanh như tiếng sấm đã vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Cậu ta bảo cô tới là cô liền tới? Cô không động não một chút được à?”

Anh giận dữ đi tới đi lui, nếu không phải lúc về nhà anh gặp được bác Từ, được thông báo là An Diệc Diệp đã bị Khúc Diên Nghị đưa đi, có lẽ đến bây giờ anh vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra.

Cảnh tượng hai mươi năm trước lại xuất hiện trong đầu anh.

Anh giận dữ đến mức gương mặt cũng méo mó đi, anh đạp mạnh lên cửa xe.

Cửa xe vốn đang mở hờ, bị anh đá mạnh một cái va vào xe, rồi lại bật trở lại, để lại một vết lõm lớn.

An Diệc Diệp sợ hãi run rẩy, e dè mở lớn mắt nhìn anh, cô chỉ sợ Khúc Chấn Sơ đột ngột phát tiết lên người mình.

“Khúc Diên Nghị nói anh cũng sẽ tới.”

Khúc Chấn Sơ ngơ ra, sắc mặt cứng nhắc, giọng nói bất giác dịu đi.

“Khúc Diên Nghị nói! Cậu ta nói là cô tin à? Tôi nói thì cô coi như gió thoảng qua tai sao?”

An Diệc Diệp thấy anh lại giơ chân lên, còn tưởng rằng anh lại lên cơn giận, vội lùi về phía sau.

“Anh đừng… ưm…”

Cánh tay va vào ghế, An Diệc Diệp đau đớn nhíu mày.

Khúc Chấn Sơ giật mình, vội cúi người xuống.

“Bà ta đánh cô sao?”

An Diệc Diệp khẽ gật đầu.

“Bị đánh bằng quạt một cái.”

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ trầm xuống.

“Bà ta đánh cô, cô không biết tránh đi sao?”

“Tôi…”

An Diệc Diệp chưa kịp giải thích, Khúc Chấn Sơ lại nổi giận đùng đùng nói: “Không tránh được không biết đánh trả sao?”

“Nhưng bà ta là…”

“Sao phải quan tâm bà ta là ai!”

Khúc Chấn Sơ tức giận lên xe, đóng cửa “ầm” một tiếng, giẫm mạnh chân ga.

An Diệc Diệp theo quán tính suýt văng khỏi ghế, Khúc Chấn Sơ đi chậm lại, giọng nói càng lớn hơn.

“Không biết thắt dây an toàn sao? Thầy giáo dạy cô như thế nào vậy?”

An Diệc Diệp vội thắt dây an toàn vào, nhưng lần này Khúc Chấn Sơ lại không tăng tốc, giữ tốc độ vô cùng ổn định về đến biệt thự.

Xuống xe, anh lập tức kéo An Diệc Diệp lên tầng, dặn dò quản gia mang thuốc lên.

An Diệc Diệp bị kéo thẳng vào trong phòng ngủ.

Khúc Chấn Sơ chỉ lên giường.

“Ngồi xuống cho tôi!”

Anh nói gì, An Diệc Diệp làm theo đó.

Trong đầu cô không ngừng xuất hiện cảnh tượng Khúc Chấn Sơ đạp lõm cửa xe, nếu anh tức giận lên mà đạp cô, có lẽ cô sẽ bị đạp gãy xương mất.

Khúc Chấn Sơ trừng mắt nhìn cô.

“Cởi áo ra!”

Quản gia vừa cầm thuốc lên đến cửa, định gõ cửa thì nghe thấy câu nói này, ông lập tức dừng tay lại.

Ông không khỏi trừng lớn mắt, nhìn cánh cửa.

Từ bao giờ cậu chủ và thiếu phu nhân lại phát triển nhanh đến như vậy?

Bây giờ vào đó có phải là không được thích hợp lắm hay không?

Quản gia tiến thoái lưỡng nan đứng ở cửa, trong lòng không khỏi có chút bất mãn với Khúc Chấn Sơ.

Nói chuyện cũng hung dữ quá rồi đó, không biết mềm mỏng đi một chút.

Đang nghĩ vậy, cửa chợt được mở ra, Khúc Chấn Sơ xuất hiện sau cánh cửa, sắc mặt đen xì.

Quản gia giật mình, vội kéo suy nghĩ đang bay xa của mình về.

“Cậu chủ.”

Khúc Chấn Sơ giơ tay ra.

“Đưa thuốc cho tôi.”

Quản gia cúi đầu, không dám nhìn lung tung, chỉ sợ sẽ nhìn thấy những thứ không nên nhìn.

Cửa lại bị đóng lại, Khúc Chấn Sơ quay lại đi đến trước mặt An Diệc Diệp.

Thấy cô ngồi ngơ ngác bất động ở đó, anh liền có chút không hài lòng.

“Cởi áo ra! Còn cần tôi giúp cô sao?”

An Diệc Diệp lùi về phía sau.

“Anh… muốn làm gì?”

Khúc Chấn Sơ bước tới, lập tức ra tay với chiếc áo của An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp vội nhắm mắt lại.

“Khúc Chấn Sơ, anh đừng như vậy…”

Khúc Chấn Sơ giữ tay cô lại, kéo cổ áo cô xuống, để lộ ra bờ vai bầm tím.

Anh nhíu mày, đôi mắt của anh lúc này có thể kẹp chết một con muỗi.

“Cô bị ngu sao?”

Anh không kìm được mà mắng một câu, vết thương trên vai đã sưng lên rồi.

Có thể thấy rõ một đường vết thương dài vừa xanh vừa tím, khác biệt hoàn toàn so với làn da trắng nón xung quanh, trông rất đáng thương.

Anh cúi đầu, mím môi, sắc mặt nghiêm túc như đang làm công việc quan trọng nhất trên thế giới.

Đối lập hoàn toàn so với giọng nói thô lỗ của anh, bàn tay anh nhẹ nhàng, cẩn thận bôi thuốc cho vết thương của cô.

An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, gương mặt Khúc Chấn Sơ ở ngay trước mắt.

Sắc mặt anh vẫn còn vẻ giận dữ khiến người ta không khỏi lo lắng, liệu không biết anh có đánh cô ngay bây giờ hay không.

Nhưng cho dù có như vậy, gương mặt này cũng đẹp trai đến mức quá đáng.

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ di chuyển, vừa hay lại cùng với An Diệc Diệp bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt của cô giống ánh mắt của con nai nhỏ, gửi gắm hết niềm tin cho anh.

Trái tim Khúc Chấn Sơ thấy ngứa ngáy, giống như có một con mèo đang vờn lấy trái tim anh.

Đột nhiên anh lại có cảm giác kích động muốn hôn cô.

Anh hiểu rõ hơn ai hết sự ngọt ngào của người phụ nữ trước mắt này.

Khúc Chấn Sơ ngơ ra, chợt tỉnh táo lại, ném thuốc mỡ lên giường.

“Học được chưa? Sau này tự mà làm đi!”

Nói xong, anh quay người, vội đi ra ngoài, giống như đang chạy trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play