Đến nhà họ Trương, An Diệc Diệp đưa chiếc bát sứ Thanh Hoa đã được phục chế cho ông Trương.

Ông Trương cầm chiếc bát vẹn nguyên mà trố mắt, cẩn thận quan sát dưới ánh đèn.

Những vết nứt được phục chế rất tốt, gần như không còn nhìn ra là nó đã từng bị vỡ nữa!

Loại kĩ thuật thần kì này, ông Trương cũng chỉ mới nghe nói, không ngờ lại có thể thật sự phục chế giống hệt với trước kia.

“Đỉnh quá! Đỉnh quá!”

Ông ta cẩn thận đặt chiếc bát lại, bác Từ và ông Trần đứng xung quanh nhanh chóng tiến tới, ông Trần ghé sát lại nhìn.

Phàm là những người chơi đồ cổ, cho dù có cẩn thận đến đâu thì cũng sẽ tạo ra tổn hại, chỉ cần bất cẩn va phải, bọn họ đều đau thấu tâm can.

Không ngờ chiếc bát sứ Thanh Hoa vốn đã vỡ nát lại có thể được khôi phục giống hệt với trước kia!

Kĩ thuật xuất quỷ nhập thần này khiến bọn họ cũng phải tặc lưỡi.

Trong những người ngồi đây, nhà ai cũng có mấy thứ đồ cổ đã bị vỡ, nhưng không ai nỡ vứt đi.

Lúc này vừa nhìn thấy An Diệc Diệp, ánh mắt mấy ông già đều sáng lên, hận không thể cướp cô về tay.

Sao ông Trương lại không nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ cho được, ông ta vội tiến lên cản.

“Mấy người đừng vội, cô nhóc này mới giúp tôi phục chế lại, để cô nhóc nghỉ ngơi mấy ngày, đừng để người ta mệt quá.”

Mấy người kia lần lượt gật đầu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm An Diệc Diệp, suy nghĩ xem nên mang món đồ nào ra.

Cái này cũng thích, cái kia cũng không nỡ bỏ, nếu mà để An Diệc Diệp phục chế lại hết cho bọn họ thì tốt biết bao.

Đang nghĩ vậy, chợt có người từ bên ngoài đi vào, thì thầm gì đó với ông Trương một lúc.

Ông Trương nghe xong, quay sang nhìn An Diệc Diệp nói: “Nhóc, có người tìm nhóc đấy.”

“Ai?”

“Cậu hai nhà họ Khúc.”

Khúc Diên Nghị?

An Diệc Diệp có hơi nghi hoặc, sao anh ta lại đến đây?

Ông Trương nói: “Nếu nhóc không muốn gặp cậu ta, tôi sẽ cho người đuổi cậu ta đi.”

“Không cần đâu, để anh ta vào đi.”

Ông Trương gật đầu rồi dặn dò xuống, một lúc sau, Khúc Diên Nghị từ cửa bước vào.

Anh ta mặc một bộ quần áo thường ngày màu be, cơ thể còn mang theo ánh nắng. Vừa bước vào, anh ta đã liếc nhìn An Diệc Diệp một lượt, ý cười trên miệng càng sâu hơn.

“Nhĩ Giai, đã lâu không gặp.”

An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn anh ta: “Anh tìm tôi có việc gì?”

Khúc Diên Nghị gật đầu với đám người ông Trương, rồi mới nói: “Mẹ nói có chút chuyện, muốn thương lượng với cô.”

“Tôi?”

An Diệc Diệp chỉ vào mình, cô thật sự không hiểu nổi, Thẩm Thanh Chiêu với Khúc Kiều sao tự dưng lại chủ động bảo cô qua đó.

“Vậy Khúc Chấn Sơ thì sao?”

“Anh ấy ở công ty, chắc mẹ sẽ nói cho anh ấy. Vừa hay tôi ở gần đây, thuận đường đến rồi về cùng cô.”

An Diệc Diệp gật đầu, hôm nay cô đến chỉ để đưa bát, lát nữa cũng không có việc gì nên đã đồng ý.

“Vậy thì đi thôi.”

Lúc này ông Trương đứng bên cạnh mới nói: “Tôi tiễn hai người.”

Ra khỏi nhà họ Trương, nhân lúc Khúc Diên Nghị đi lấy xe, ông Trương chợt lên tiếng.

“Cô nhóc, cứ nhất định phải là Khúc Chấn Sơ sao?”

An Diệc Diệp ngơ ra, không nói gì.

Ông Trương thở dài một hơi.

“Tên nhóc đó không hợp với cô.”

Nhìn dáng vẻ bí ẩn của ông ta, An Diệc Diệp tò mò: “Tại sao?”

“Cô cứ đi hỏi những chuyện mà cậu ta đã làm với nhà họ Khúc trước kia thì sẽ biết.”

Ông Trương vẫn chưa nói rõ ràng, Khúc Diên Nghị đã lái xe tới.

An Diệc Diệp bước qua đó, ông Trương giữ cô lại, giọng điệu nặng nề: “Ai cũng được, chỉ cần không phải là Khúc Chấn Sơ, người như cậu ta, không khác gì ác quỷ cả.”

Ông ta đè thấp giọng, dáng vẻ đáng sợ.

An Diệc Diệp càng tò mò hơn, nhưng ông Trương lại không chịu nói thêm gì nữa, cô bèn quay người rời đi.

Lên xe, cô không khống chế được cơn tò mò.

“Khúc Diên Nghị, anh có biết chuyện trước kia của Khúc Chấn Sơ không?”

Khúc Diên Nghị cười, nói một cách thờ ơ: “Không rõ, sau mười tuổi thì tôi mới biết anh ấy.”

“Mười tuổi? Không phải anh ấy là anh của anh sao?” An Diệc Diệp kinh ngạc hỏi.

“Xem là vậy.”

Khúc Diên Nghị quay đầu lại, nhếch môi nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt lại không hề có ý cười.

“Anh ấy là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi.”

An Diệc Diệp kinh ngạc, tuy cô vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa Khúc Chấn Sơ và những người khác của nhà họ Khúc nhìn có vẻ không bình thường, nhưng lại không ngờ là vì nguyên nhân này.

Vì trước kia, cô chưa từng nghe nói về chuyện này.

Khúc Diên Nghị nói: “Thực ra đây cũng không phải bí mật, chỉ là có rất ít người nhắc về nó mà thôi.”

Xe đi vào trong sân, dừng trước cửa lớn nhà họ Khúc.

Khúc Diên Nghị cười.

“Đây đều là những chuyện trong quá khứ rồi, không có gì đáng nói cả.”

Nói xong, anh ta đột nhiên nghiêng người về phía trước, ghé sát vào An Diệc Diệp, gần như dính lại làm một với cô.

An Diệc Diệp giật mình, lập tức nghiêng về phía sau, dựa sát vào lưng ghế.

Khúc Diên Nghị đưa tay ra, tháo dây an toàn cho cô.

“Xuống xe đi, trong nhà chắc đã chuẩn bị xong xuôi thức ăn rồi.”

An Diệc Diệp trừng lớn mắt, vội mở cửa bước xuống xe, không dám ở lại thêm một giây nào nữa.

Vào cửa, Thẩm Thanh Chiêu đang ngồi trong phòng khách.

Vừa thấy bọn họ đi vào, bà ta đứng dậy nhìn An Diệc Diệp.

“Theo mẹ vào đây.”

An Diệc Diệp nhìn Khúc Diên Nghị với ánh mắt nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo sau.

Thẩm Thanh Chiêu dẫn cô đi qua phòng khách, đi thẳng vào phòng làm việc.

Bà ta quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ.

“Quỳ xuống!”

Thẩm Thanh Chiêu hét lên một tiếng.

An Diệc Diệp kinh ngạc, sợ hãi nhìn bà ta, không hiểu ra làm sao.

Thẩm Thanh Chiêu nói tiếp: “Tôi bảo cô quỳ xuống!”

“Tại sao? Tôi đã làm sai điều gì?”

“Cô còn dám hỏi?”

Thẩm Thanh Chiêu vung cây quạt trong tay, đánh lên vai An Diệc Diệp, sắc mặt dữ tợn.

“Nếu đã bước vào nhà họ Khúc chúng tôi thì phải giữ quy củ của nhà họ Khúc chúng tôi! Cô đã kết hôn rồi thì nên ngoan ngoãn ở nhà! Không ngờ cô còn dám dây dưa qua lại với người đàn ông khác! Làm mất hết mặt mũi của nhà họ Khúc!”

Bả vai đau đớn, An Diệc Diệp nhíu mày, nhưng hoàn toàn không hiểu bà ta đang nói gì.

“Tôi không có làm vậy!”

“Còn dám nói không có!”

Bà ta quay người lấy mấy tấm ảnh trên bàn, ném lên người An Diệc Diệp.

“Cô nhìn xem đây là cái gì? Mới kết hôn được mấy ngày mà cô đã không an phận rồi? Tôi để cô gả cho Khúc Chấn Sơ, không phải để cô khiến nhà họ Khúc chúng tôi mất hết mặt mũi!”

An Diệc Diệp nhìn kĩ đống ảnh dưới đất, đó là những tấm ảnh chụp lại buổi tối hôm đó lúc cô ngồi cùng Mai Ấn Cầm.

Chỗ ảnh này được chụp lúc nào vậy chứ?

Sao cô lại không hề biết đến?

Thẩm Thanh Chiêu cười khẩy.

“Thật ra thì, cô đối phó với Khúc Chấn Sơ như thế nào cũng được, nhưng mà, đừng kéo theo cả nhà họ Khúc.”

“Quả đúng là con trai của gái bán hoa, tìm phụ nữ cũng tìm một người…”

Còn chưa nói xong, cửa phòng làm việc đã vang ầm lên một tiếng!

Cánh cửa vốn được đóng chặt lúc này lại bị người ta đá ra, “ầm” một tiếng như tiếng sấm.

Khúc Chấn Sơ sắc mặt u ám đứng trước cửa, ánh mắt hung dữ nhìn một lượt căn phòng.

Thẩm Thanh Chiêu bị ánh mắt này của anh dọa sợ trắng bệch mặt, cây quạt trong tay rơi xuống đất.

“Sao, sao con lại đến đây?”

Khúc Chấn Sơ bước đến, mỗi một bước đều nồng đậm sát khí, sắc mặt u ám, như một ác quỷ ngược sáng bước tới.

Anh nhếch miệng, lạnh giọng nói:

“Tôi đến đón vợ tôi, về nhà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play