Tuy đã có sự đảm bảo của Khúc Chấn Sơ nhưng An Diệc Diệp vẫn lo lắng.
Hoang mang lo sợ đợi vài ngày nhưng vẫn luôn có người tìm đến tận cửa.
Cho dù là bệnh viện hay tòa án, cứ như đã biến mất không chút dấu vết rồi vậy.
An Diệc Diệp không hiểu sao anh có thể làm được.
Khúc Chấn Sơ thẳng thắn nói: “Anh chỉ chứng minh với bọn họ rằng anh không tổn thương người khác đến mức mất khống chế.”
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh.
“Vậy những người làm chứng ở tòa trước đó…”
Khúc Chấn Sơ cười nhạt: “Anh đã nói chuyện kĩ lưỡng với họ, họ biết được chỗ khó xử của anh nên đương nhiên là thấu hiểu rồi.”
An Diệc Diệp tỏ vẻ không tin.
Khúc Chấn Sơ cười nhạt, chỉ nói với An Diệc Diệp những điều này.
Về những mặt tối trong đó, anh không nói ra.
An Diệc Diệp lại nói: “Nhưng nếu như vậy, chuyện của Khúc Nguyên Vũ thì sao? Ông ta tố cáo anh giam tù trái phép.”
Khúc Chấn Sơ tùy ý nói: “Chuyện này thực ra không hề khó. Anh chỉ cần chứng minh năm năm trước ông ta quả thực bị bệnh tâm thần là được rồi.”
An Diệc Diệp trừng lớn mắt.
“Nhưng mà…”
“Suỵt…”
Khúc Chấn Sơ đặt ngón tay lên môi mình.
“Năm đó lúc anh nhốt ông ta đã làm đầy đủ thủ tục, nếu không cũng không đến mức năm năm rồi vẫn không được thả ra.”
An Diệc Diệp nhíu mày: “Nếu là như vậy, sao anh không nói sớm hơn?”
Khúc Chấn Sơ kéo cô vào lòng.
“Đây là một vở kịch hay, xin lỗi vì đã giấu cả em.”
An Diệc Diệp tuy mơ màng nhưng vẫn lắc đầu.
“Anh không sao là tốt rồi.”
Hai tay Khúc Chấn Sơ mát xa trên eo An Diệc Diệp.
“Cảm ơn em.”
Vài ngày sau, Khúc Chấn Sơ chuẩn bị xuất viện.
An Diệc Diệp không yên tâm, theo lời dặn của bác sĩ thì anh xuất viện như vậy là quá sớm.
Nhưng thấy Khúc Chấn Sơ cố chấp như vậy, cô đành phải đồng ý.
Vừa thu dọn đồ đạc giúp anh, vừa dặn dò: “Anh nhớ chú ý sức khỏe, đừng có lao lực quá. Mỗi ngày không được làm việc quá tám tiếng.”
Khúc Chấn Sơ nghe vậy, một lúc sau mới nói: “Nếu đã như vậy, hay là em đến công ty cùng anh, sao nào?”
An Diệc Diệp ngơ ra, không kịp phản ứng.
Khúc Chấn Sơ nói tiếp: “Trước kia không phải em cũng theo anh đến công ty sao? Đến đó rồi em có thể đích thân giám sát anh.”
An Diệc Diệp vẫn có chút do dự.
Khúc Chấn Sơ vươn tay ra kéo cô đến bên mình.
Gương mặt nghiêm túc, nói: “Khoảng thời gian này chắc chắn công ty sẽ rất bận rộn, một khi bắt đầu làm việc có thể anh sẽ quên nghỉ ngơi.”
“Nếu em có thể ở bên anh thì…”
Nói đến đây, An Diệc Diệp đã biết được suy nghĩ của anh rồi.
Tuy nghe có vẻ là sự uy hiếp trần trụi nhưng An Diệc Diệp cũng chỉ có thể đồng ý.
“Được thôi, có điều tới lúc đó em đến công ty rồi, anh đừng có mà oán trách.”
Khúc Chấn Sơ cúi người hôn lên môi cô.
“Anh vui còn không kịp nữa là.”
Hai ngày sau, An Diệc Diệp theo Khúc Chấn Sơ đến tập đoàn M.I.
Đây không phải lần đầu An Diệc Diệp đến nơi này.
Thậm chí trong khoảng thời gian mà Khúc Chấn Sơ xảy ra chuyện, cô vẫn luôn thay anh quản lí công ty.
Lúc này Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp cùng nhau bước vào.
Toàn bộ nhân viên nhìn thấy Khúc Chấn Sơ trở lại thì đều dừng công việc trong tay lại, trừng lớn mắt nhìn bọn họ.
Khúc Chấn Sơ đi được vài bước, nhận ra An Diệc Diệp lại đi phía sau mình, anh bèn dừng bước, quay người lại, kéo cô đến bên cạnh mình.
“Đứng xa như vậy làm gì?”
An Diệc Diệp nhỏ giọng nói: “Em không phải trợ lí sao?”
“Đương nhiên không phải rồi. Đừng quên, toàn bộ đế quốc kinh doanh của anh đều được tạo ra vì em, nó vốn thuộc về em.”
Nói xong, Khúc Chấn Sơ nắm chặt tay An Diệc Diệp dắt cô vào trong thang máy.
Hai người đi lên tầng cao nhất, vừa bước vào phòng làm việc, quản lý đã cầm tài liệu bước vào.
Anh ta cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, không chú ý Khúc Chấn Sơ đã trở về.
Vừa đi vừa nói: “Cô An, hoạt động lần này…”
Anh ta nói được một nửa thì ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang ngồi trước mặt mình, lời đang nói dở cũng dừng lại giữa lưng chừng.
Không biết bây giờ nên hỏi An Diệc Diệp hay là hỏi Khúc Chấn Sơ nữa.
Khúc Chấn Sơ thấy vậy, chỉ về phía An Diệc Diệp.
Lúc này quản lí Mẫn mới bước tới, do dự lên tiếng: “Chi tiết hoạt động lần trước đều đã được kiểm tra rồi, việc tuyên truyền cũng đã hoàn thành, chỉ đợi đến tuần sau là có thể tham gia rồi.”
An Diệc Diệp nhận lấy tài liệu trong tay anh ta xem qua, nói vài điểm cần phải cải tiến trong đó.
Quản lí gật đầu, quay người rời đi.
Đợi anh ta đi rồi, An Diệc Diệp mới nhận ra Khúc Chấn Sơ cứ nhìn chằm chằm cô từ nãy đến giờ.
An Diệc Diệp bị anh nhìn đến mức có chút xấu hổ.
“Anh nhìn em làm gì?”
Khúc Chấn Sơ cười nói: “Không ngờ em lại thuần thục với việc quản lí công ty đến vậy. Anh nghe Chiết Lam nói rồi, em quản lí công ty rất tốt.”
“Những điều đó đều do Chiết Lam nói với em thôi.”
Khúc Chấn Sơ vươn tay lên kéo cô qua.
An Diệc Diệp bị anh kéo lùi về sau hai bước, ngồi xuống chân anh.
Anh còn ôm eo cô, vùi đầu vào vai cô.
“Em xuất sắc như vậy anh sẽ lo lắng lắm.”
An Diệc Diệp nghe vậy thì lập tức thấy căng thẳng.
Đang nói chuyện, chợt có người gõ cửa phòng làm việc, Chiết Lam bước vào.
Anh ta cất bước đi vào, nhìn thấy người bên trong thì liền dừng bước.
An Diệc Diệp nhìn anh ta, vội đứng dậy, chạy về bàn làm việc của mình.
“Hai người bàn bạc đi, em cũng phải đi làm việc rồi.”
Sau đó, Chiết Lam mới đi vào, đưa sấp tài liệu dày trong tay đến trước mặt Khúc Chấn Sơ.
“Chuyện điều tra trước kia đã có kết quả rồi.”
Anh ta nhìn qua An Diệc Diệp, suy nghĩ xem có nên nói tiếp hay không.
Nhưng thấy Khúc Chấn Sơ không có phản ứng gì, bèn nói thẳng: “Khoảng thời gian này Khúc thị đang điên cuồng chèn ép, e rằng sau khi bọn họ biết anh trở về, bọn họ nhất định sẽ nhanh chóng điều chỉnh, muốn nhân cơ hội này cướp đi đơn hàng trong tay chúng ta.”
Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn số tài liệu trong tay, gật đầu.
“Cứ hành động theo kế hoạch trước đó, nếu bọn họ đã muốn hợp nhất hai công ty đến vậy thì tôi sẽ thành toàn cho bọn họ.”
“Cũng đến lúc Khúc thị rút khỏi sân khấu rồi.”
Anh thờ ơ nói, cất số giấy tờ trong tay đi.
“Tìm được Dư Nhã Thiểm chưa?”
Chiết Lam lắc đầu.
“Từ sau khi ra khỏi lâu đài thì như là đã biến mất rồi vậy.”
“Có điều tôi đã kiểm tra camera giám sát trong tù, nhìn thấy một ngày trước khi cô An bị bắt cóc, quả thực cô ta có đi thăm Phùng Tấn trong tù.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
Nơi ẩn trốn mà đến cả anh cũng tìm không ra?
Chẳng lẽ có người ở phía sau giúp cô ta?
Nhưng rốt cuộc là ai lại đưa tay ra giúp vào lúc này?
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ trầm xuống, nói: “Tiếp tục tìm, tìm cho đến khi tìm thấy thì thôi.”
Ngày nào còn chưa giải quyết được Dư Nhã Thiểm, An Diệc Diệp còn gặp nguy hiểm ngày đó.
Khúc Chấn Sơ quay lại nhìn người đang ngồi ở bàn làm việc phía sau, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT