Quản gia vội tiến lên, còn chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Thanh Chiêu đẩy ra.
Bà ta đánh giá hai người trên giường, cười lạnh một tiếng:
"Ban ngày ban mặt mà hai người đang làm cái gì thế? Thật không ra thể thống gì cả, mẹ cũng xấu hổ thay hai người."
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ bỗng trầm xuống, chẳng thèm nói với Thẩm Thanh Chiêu trước mặt, cao giọng:
"Quản gia, gọi vệ sĩ bên ngoài vào đây, sau này đừng để ai cũng có thể đi vào, nếu làm không được, sau này cũng đừng đến nữa."
Nghe vậy, Thẩm Thanh Chiêu còn định gào lên, nhưng lại bị Khúc Kiều bên cạnh kéo một cái.
"Bà đủ rồi. Lần này, chúng ta là đến thăm Chấn Sơ, đừng dây dưa."
Nghe vậy, Thẩm Thanh Chiêu càng bất mãn.
"Khúc Kiều! Rốt cuộc, ông đứng về bên nào? Là tôi quấy rầy nó, hay là nó quấy rầy chúng ta?"
Khúc Kiều bất mãn nhíu mày lại.
"Đừng nói nữa."
Hiện, Thẩm Thanh Chiêu có Khúc Nguyên Vũ làm chỗ dựa, căn bản cũng không coi Khúc Kiều ra gì.
"Ông có tư cách gì mà lên tiếng? Ông mới ngậm miệng lại cho tôi!"
Dứt lời, không để ý sắc mặt khó coi của Khúc Kiều, bà ta quay đầu nhìn về phía Khúc Chấn Sơ.
"Khúc Chấn Sơ, con đừng ầm ĩ với mẹ, hãy tranh thủ thời gian dưỡng bệnh cho tốt."
"Con sẽ nhanh bị nhốt vào bệnh viện tâm thần thôi, cảm giác đó chắc chắn rất tốt nhỉ?"
Nghe bà ta nói vậy, An Diệc Diệp nhíu mày.
Trước đó, cô đã từng hỏi Khúc Chấn Sơ về vấn đề này.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại nói, anh tự có biện pháp.
Giờ đây nghe Thẩm Thanh Chiêu nói vậy, cô lại một lần nữa lo lắng.
Dường như nhìn ra lo lắng của cô, Khúc Chấn Sơ đưa tay vòng qua ngang hông cô, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Thanh Chiêu.
"Tôi đã có năng lực một mình rời khỏi bệnh viện, thì tất nhiên cũng có thể không cần trở về nữa."
"Bà cho rằng, ai cũng có thể giống Khúc Nguyên Vũ, dùng giả điên trốn tránh suốt năm năm sao?"
Sắc mặt Thẩm Thanh Chiêu lập tức trở nên khó coi, quay đầu nhìn Khúc Diên Nghị một chút.
Dường như đang trưng cầu ý kiến của cậu ta.
Lúc này, Khúc Kiều mới có cơ hội đi lên phía trước.
||||| Truyện đề cử:
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
"Chấn Sơ, vết thương của con khôi phục thế nào rồi?"
Ông ta hỏi liền mấy câu, nhưng Khúc Chấn Sơ nhìn ông ta mà không nói câu nào, trực tiếp coi ông ta thành không khí.
Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn về phía quản gia.
"Đuổi bọn họ ra ngoài, sau này đừng để tôi nhìn thấy bọn họ nữa."
Quản gia khẽ gật đầu, nhanh chóng đi tới.
"Mấy vị, mời đi đi."
Thẩm Thanh Chiêu bất mãn liếc nhìn Khúc Chấn Sơ, rồi lườm Khúc Kiều một cái.
"Thấy chưa? Bây giờ ngay cả người ba như ông người ta cũng không nhận nữa, thế mà ông còn gấp gáp nịnh bợ nó."
Nghe vậy, sắc mặt Khúc Kiều càng thêm khó coi, nhưng vẫn không nói gì.
Thấy bọn họ còn không muốn rời đi, quản gia lập tức gọi vệ sĩ từ bên ngoài tiến vào.
Mấy vệ sinh vây quanh ba người, định mang bọn họ đi.
Từ khi vừa tiến vào, Khúc Diên Nghị vẫn luôn dừng mắt trên người Khúc Chấn Sơ, quan sát vết thương của anh.
Nhìn thấy anh lại có thể không có việc gì, đáy mắt hiện lên vẻ ác ý.
Mấy vệ sĩ cũng đã đi vào, thấy Thẩm Thanh Chiêu định làm ầm ĩ với bọn họ, Khúc Diên Nghị mới đưa tay kéo bà ta.
"Được rồi, mẹ, chúng ta trở về đi."
Bây giờ, người mà Thẩm Thanh Chiêu nghe lời nhất là Khúc Diên Nghị, nên bà ta gật đầu.
Bà ta vừa vung tay, đẩy mấy người kéo mình ra.
"Làm gì phải động tay động chân, tôi tự đi!"
Dứt lời, bà ta quay đầu nhìn về phía Khúc Chấn Sơ, tàn nhẫn nói: "Thật sự là lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú, sau này dù con có chết, mẹ cũng sẽ không tới thăm con đâu."
Nói xong, bà ta kéo kéo quần áo của mình, quay người rời đi.
Khúc Kiều còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Khúc Chấn Sơ không hề để ý đến mình, đành nuốt lời đã đến khóe miệng lại.
Xoay người, cùng hai người Thẩm Thanh Chiêu, Khúc Diên Nghị rời đi.
Ba người vừa ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Thanh Chiêu đã hùng hổ chửi mắng.
Trước đó bà ta không ngờ Khúc Chấn Sơ chẳng những không hề hấn gì mà còn khôi phục nhanh như vậy.
Nếu nó thật không cần quay lại bệnh viện nữa, vậy làm thế nào?
Khúc Diên Nghị đã đồng ý với Khúc Nguyên Vũ, trong thời gian ba tháng, phải khống chế được tập đoàn M. I.
Hiện Khúc Chấn Sơ đã trở về, thì điều đó căn bản không thể xảy ra.
"Làm sao bây giờ? Nếu để ông cụ thất vọng, thì ngay cả Khúc thị, có lẽ cũng không rơi vào tay con."
Tự Khúc Diên Nghị cũng biết, cho nên hôm nay mới phải đích thân đến xem tình huống của Khúc Chấn Sơ.
Nhưng căn cứ vừa rồi cậu ta quan sát, Khúc Chấn Sơ đúng là sắp rời bệnh viện rồi, hơn nữa trước nay thủ đoạn của anh lợi hại, không thể khinh thường.
Hiện kế hoạch thu mua vừa bắt đầu, như vậy xem ra trong khoảng thời gian ngắn cậu ta căn bản không khả năng khống chế tập đoàn M. I.
Khúc Diên Nghị cũng lo lắng lắc đầu.
Thẩm Thanh Chiêu sốt ruột nói: "Con không có cách gì sao?"
Khúc Diên Nghị nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên lóe lên:
"Khúc Chấn Sơ có thể trở về công ty, nhưng lại không thể để anh ta chống lại chúng ta."
"Làm sao có thể như vậy chứ?"
Thẩm Thanh Chiêu mở to hai mắt nhìn: "Nó không giết chúng ta đã là tốt rồi."
Khúc Diên Nghị quay đầu nhìn về phía bà ta, hạ giọng nói: "Không phải mẹ còn có thứ đó à?"
"Thứ gì?"
Hỏi xong, vừa nhìn thấy dáng vẻ Khúc Diên Nghị, Thẩm Thanh Chiêu bỗng hiểu ra.
Bà ta khó tin ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
"Không phải con muốn mẹ dùng đó uy hiếp Khúc Chấn Sơ chứ?"
"Đó là biện pháp tốt nhất, hiện không dùng thì lúc nào dùng?"
Thẩm Thanh Chiêu nhíu mày, có chút khó khăn: “Nhưng mà rốt cuộc đồ của người chết cũng không tốt lắm..."
Khúc Diên Nghị bất mãn nói: "Trước kia không phải mẹ chưa từng dùng qua. Trước kia, khi ép anh ta kết hôn với nhà họ Tưởng, không phải mẹ cũng từng dùng vòng tay của mẹ anh ta uy hiếp sao?"
"Đúng, nhưng mà đó lại không giống..."
"Làm sao không giống?"
Khúc Diên Nghị cao giọng, trừng mắt nói: "Nếu mẹ không giúp con một tay, đến lúc đó ông nội thất vọng về con, chúng ta sẽ chẳng đạt được kết quả gì cả."
Thẩm Thanh Chiêu ngừng lại, nghĩ mọt chút rồi cắn răng.
"Được! Dù sao giữ lại vật đó cũng không còn tác dụng gì nữa."
Khúc Kiều đứng ở một bên, nghe thấy đối thoại của bọn họ, nghi ngờ nói: "Thứ gì? Hai người muốn làm gì?"
Thẩm Thanh Chiêu bất mãn quay đầu lườm ông ta.
"Mắc mớ gì tới ông chứ?"
Nói xong, hai người quay người muốn đi.
Khúc Kiều mơ hồ đoán được bọn hoh muốn ra tay với Khúc Chấn Sơ, vội vàng đưa tay giữ chặt tay Khúc Diên Nghị.
"Diên Nghị, nó thế nhưng là anh trai con, con không thể như vậy."
Khúc Diên Nghị xoay đầu lại, mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không cười.
"Anh ta có coi con là em trai sao?"
Dứt lời, cậu ta lập tức hất tay Khúc Kiều ra, đi ra phía ngoài.
Từ sau khi Khúc Nguyên Vũ trở về, Thẩm Thanh Chiêu và Khúc Diên Nghị đã biết, ở nhà họ Khúc, Khúc Kiều chẳng có địa vị gì.
Chỉ cần lấy lòng Khúc Nguyên Vũ, toàn bộ nhà họ Khúc đều sẽ là của Khúc Diên Nghị.
Hiện ngay cả Khúc Diên Nghị cũng coi thường Khúc Kiều.
Mấy ngày qua Khúc Kiều vẫn luôn bị xem nhẹ.
Ông ta nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, cắn chặt răng, lại quay đầu nhìn phòng bệnh một chút, trong lòng đấu tranh kịch liệt.
Một lát sau, mới thở dài một hơi, rời khỏi bệnh viện.