An Diệc Diệp sợ hãi ánh mắt này của anh, lùi về sau một bước, ngay sau đó, Khúc Chấn Sơ quay người lại, tiếp tục đánh nhau với Mai Ấn Cầm.
Hai người không ai chịu nhường ai, An Diệc Diệp sốt ruột đứng bên cạnh, không biết nên giúp ai.
Đúng lúc này, có một tiếng “tách” vang lên.
Âm thanh nhỏ bé ngay lập tức lọt vào tai An Diệc Diệp.
Cô quay đầu lại, có một phóng viên đứng ở cửa, máy chụp ảnh trong tay đã chụp lại hết những gì đã xảy ra trong căn phòng lúc này.
An Diệc Diệp còn chưa kịp phản ứng lại, ngay sau đó, có một đống phóng viên ùa tới bên ngoài cửa!
Bọn họ vừa thấy mọi chuyện xảy ra trong căn phòng thì điên cuồng giơ máy ảnh trong tay lên, nhắm chuẩn vào ba người.
Tiếng “tách tách” vang lên khắp căn phòng, ánh đèn flash chiếu rọi căn phòng sáng như ban ngày.
Mai Ấn Cầm và Khúc Chấn Sơ đang đánh nhau phát hiện đám người này đến thì liền dừng tay lại.
Bọn họ đồng thời quay đầu lại, nhìn một đám phóng viên đông như kiến, sắc mặt liền thay đổi.
Mà lúc này, đám phóng viên kia đang bao vây An Diệc Diệp lại.
“Cô An, xin hỏi cô và Mai Ấn Cầm có phải thật sự có quan hệ gì đó không thể diễn tả bằng lời không?”
“Xin hỏi cô giả mạo con gái nhà họ Tiêu kết hôn với Khúc Chấn Sơ, có phải là có quan hệ lợi ích đáng ngờ không? Phản ứng của Khúc Chấn Sơ khi biết được là như thế nào?”
“Cô An, tuy chúng tôi đều biết cô không phải con gái nhà họ Tiêu, cũng không phải người vợ thật sự của Khúc Chấn Sơ, nhưng hành vi hiện giờ của cô có phải có thể nói thành ngoại tình không?”
“Cô An, mong cô trả lời câu hỏi của tôi.”
An Diệc Diệp nhìn những người trước mặt sốt ruột, mạnh mẽ như một con sói, bất giác lùi về phía sau một bước.
Không biết va phải thứ gì, cơ thể cô nghiêng về phía sau, thê thảm ngã xuống đất.
Lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, vừa ngã xuống, tất cả mọi người lại giơ ống kính về phía cô.
An Diệc Diệp giơ tay lên che mặt mình lại.
“Đừng chụp nữa! Đừng chụp nữa!”
Nhưng đám phóng viên điên cuồng đó hoàn toàn không nghe lọt lời cô nói.
Mọi chuyện trong căn phòng là như thế nào đã rõ như ban ngày.
Người tình và chồng ở chung trong cùng một căn phòng, còn ra tay đánh nhau, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của An Diệc Diệp và Mai Ấn Cầm là liền có thể đoán ra được vừa mới xảy ra chuyện gì.
Đây nhất định là tin tức bùng nổ nhất trong năm, sao có thể bỏ qua cho được?
An Diệc Diệp cuộn người lại ngồi dưới đất, không ngừng đẩy máy ảnh của đám người kia ra xa, nhưng hoàn toàn không thể cản lại được.
Đúng lúc này, có một bóng đen chợt ụp xuống, bao trùm lên người An Diệc Diệp, chặn cô lại trước những ống kính của đám phóng viên kia.
Tay Khúc Chấn Sơ còn đang nắm một góc chăn, anh quấn chặt An Diệc Diệp vào bên trong.
Anh đã kiểm tra qua một lượt, không có chỗ nào bị hở ra, rồi anh quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lướt qua đám người kia.
Ánh mắt như một con dao cắt vụn thịt của bọn họ!
Tất cả những phóng viên điên cuồng đều lập tức yên tĩnh lại.
Bọn họ nhìn Khúc Chấn Sơ đứng trước mặt, không ai dám nói gì chứ đừng nói là nhấn nút chụp ảnh trong tay.
Gương mặt lúc này của Khúc Chấn Sơ có chút thê thảm, thậm chí còn có vết thương thầm chí do anh vừa ẩu đả với Mai Ấn Cầm, miệng cũng xanh tím một vùng.
Nhưng ánh mắt của anh vẫn cô cùng đáng sợ!
Anh lạnh mặt đi, giọng nói như chìm trong buốt giá hàng nghìn năm: “Những tấm ảnh ngày hôm nay, nếu dám để tôi phát hiện có bất cứ tấm nào lọt ra bên ngoài, cho dù chỉ một tấm! Tôi cũng sẽ khiến mấy người phải trả một cái giá đau đớn mà mấy người tuyệt đối không thể nghĩ tới!”
Nói xong, anh liền bế An Diệc Diệp trong chăn lên, đi ra bên ngoài.
Anh vừa rời đi, đám phóng viên trong phòng lập tức chuyển hướng ống kính, nhắm vào người duy nhất con sót lại trong căn phòng – Mai Ấn Cầm.
“Mai Ấn Cầm, xin hỏi quan hệ giữa anh và An Diệc Diệp là như thế nào?”
“Tại sao hai người lại đồng thời xuất hiện trong khách sạn này, hơn nữa còn mặc quần áo như thế này, mong anh giải thích.”
“Mai Mai, có người nói anh với An Diệc Diệp mới thật sự là người yêu, có phải anh vẫn luôn biết, An Diệc Diệp thực ra không phải mợ Khúc thật sự không?”
Bình thường Mai Ấn Cầm vẫn luôn duy trì vẻ khiêm tốn, lịch sự, phong độ ngời ngời trước ống kính và người hâm mộ, lúc này nghe những câu hỏi của bọn họ, sắc mặt anh ta lại đen như đáy nồi.
Ánh mắt trầm xuống, vô cùng lạnh giá.
Ánh mắt anh ta lướt qua một lượt những người đã lăn lộn lâu năm trong giới giải trí trước mặt mình.
“Muốn tôi trả lời những câu hỏi này, được thôi. Nhưng trước đó, mấy người phải trả lời một câu hỏi của tôi.”
“Là ai, đã nói cho mấy người địa điểm và thời gian đến nơi này?”
Mấy người phóng viên nhìn nhau, do dự một lúc, rồi lần lượt lấy điện thoại ra.
“Mười phút trước, chúng tôi đều nhận được một tin nhắn của một số điện thoại lạ gửi đến.”
Nói xong, bọn họ liền đưa điện thoại cho Mai Ấn Cầm.
Anh ta cầm lấy nhìn qua, híp mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo.
Anh ta và An Diệc Diệp đã bị người ta tính kế rồi.
An Diệc Diệp bị bọc trong chăn, mặt cũng không lộ ra ngoài.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng được bàn tay của Khúc Chấn Sơ đang khóa chặt người cô qua lớp chăn, anh dùng sức rất mạnh, khiến cô có chút đau đớn.
An Diệc Diệp không dám nói gì, mà đang suy nghĩ lại cẩn thận.
Quả thực là cô uống nước của Mai Ấn Cầm vào rồi mới hôn mê.
Nhưng tại sao Mai Ấn Cầm lại phải làm ra loại chuyện này?
Còn có đám phóng viên đó, bọn họ chợt xuất hiện như vậy hoàn toàn không có lợi gì cho Mai Ấn Cầm.
Đang mải nghĩ ngợi, cô chợt cảm thấy cơ thể mất trọng lực.
Khúc Chấn Sơ ném thẳng cô ra ngoài!
An Diệc Diệp hoảng loạn, ngay sau đó, cô liền cảm nhận được mình ngã trên một tấm đệm mềm mại.
Chăn bị rơi ra, cô ngẩng đầu lên, thấy mình đang ngồi trong xe.
Mà Khúc Chấn Sơ đang ở trước mặt cô.
Ánh mắt của anh khiến An Diệc Diệp cảm thấy có một nỗi sợ hãi sâu sắc.
“Em có thể giải thích.” An Diệc Diệp vội nói.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại không nói gì mà cúi thấp đầu, ánh mắt u ám nhìn cô chằm chằm.
An Diệc Diệp thấy rõ được vẻ sắc lạnh trong ánh mắt anh, tràn ngập sát khí.
Cô giơ tay ra, muốn giữ lấy anh.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại lạnh lùng lùi về sau một bước, né tránh động tác của cô.
Bàn tay của An Diệc Diệp dừng giữa không trung, cô nắm chặt tay lại, thu tay về.
“Em và Mai Ấn Cầm thật sự không làm gì cả.”
Khúc Chấn Sơ chậm rãi nhìn An Diệc Diệp từ trên xuống dưới một lượt với ánh mắt chết chóc, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở làn da lộ ra bên ngoài của cô.
“Có lẽ, cô nên mặc quần áo vào trước, như vậy lời nói mới có sức thuyết phục hơn.” Anh lạnh lùng nói.
An Diệc Diệp ngơ ra, trái tim co rút đau đớn.
Cô không muốn Khúc Chấn Sơ thật sự hiểu nhầm cô, vội nói: “Có người hãm hại em và Mai Ấn Cầm, trong bệnh viện có camera giám sát, chỉ cần điều tra là sẽ ra ngay, em bị…”
“Cô được đích thân Mai Ấn Cầm cõng ra ngoài.”
Gương mặt Khúc Chấn Sơ vẫn không có bất cứ biểu cảm nào, lạnh lùng nhìn cô: “Tôi đã xem rồi.”
An Diệc Diệp ngơ ra, thật sự là anh Cầm chuốc thuốc cô sao?
Nhưng tại sao anh Cầm lại phải làm như vậy?
Gương mặt Khúc Chấn Sơ không chút dao động, tĩnh lặng như đầm nước chết.
Anh từ trên cao nhìn xuống An Diệc Diệp.
“Vốn dĩ, hôm nay tôi đến bệnh viện tìm cô là muốn nói với cô. Có lẽ chúng ta có thể từ bỏ mọi thứ trong quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.”
An Diệc Diệp trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn anh.
Nhưng lời nói của Khúc Chấn Sơ lại ngay lập tức thay đổi.
“Nhưng không ngờ, điều đang chờ đợi tôi lại là cảnh tượng như vậy.”
“Không ngờ tôi lại tin cô một lần nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT