Hình ảnh Mai Ấn Cầm cẩn thận cõng An Diệc Diệp rời đi được quay lại một cách rõ nét.
Hai tay An Diệc Diệp vòng trên cổ Mai Ấn Cầm, cô vùi đầu vào vai anh ta, không thể nhìn ra được biểu cảm của cô.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ càng lúc càng tối đi, giống như có cơn bão sắp ập đến.
Gần như bùng nổ!
Chạy rồi!
Cuối cùng thì cô vẫn chạy mất!
Khúc Chấn Sơ nghiến răng, sắc mặt u ám.
Quản gia nhìn cảnh tượng trong video vẫn không dám tin An Diệc Diệp lại thật sự đi mất.
Ông tự trách không thôi, cúi đầu nói: “Cậu chủ, là lỗi của tôi, nếu tôi không đồng ý để Mai Ấn Cầm đi vào thì đã không xảy ra chuyện này rồi.”
Khúc Chấn Sơ giơ tay lên, ngăn ông tự trách, sắc mặt là vẻ bình yên trước cơn bão.
“Tìm người về cho tôi! Cho dù có phải lật tung thế giới này lên! Cũng phải tìm cho ra!”
“Rõ!”
Mấy tên vệ sĩ đáp một tiếng rồi lập tức chạy ra ngoài.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ u ám, nhìn xung quanh phòng bệnh một lượt, hai tay để hai bên người siết lại thành nắm đấm, phát ra tiếng kêu rắc rắc.
Quả nhiên, những lời cô nói trước đó cũng chỉ để khiến anh mềm lòng mà thôi.
Mấy ngày này anh vẫn luôn suy nghĩ về những lời An Diệc Diệp nói.
Thậm chí anh còn nghĩ, có lẽ bọn họ thật sự có thể thử bắt đầu lại từ đầu.
Đây là lần nhượng bộ lớn nhất trong đời này của anh.
Nếu như sau này An Diệc Diệp chịu ngoan ngoãn, anh sẽ tha thứ cho tất cả những điều cô đã làm trước kia.
Tha thứ cho sự lừa dối và che giấu của cô.
Anh nghĩ ngợi cả hai ngày trời, hôm nay mới vội vàng chạy tới.
Nhưng không ngờ, An Diệc Diệp lại còn giấu một món quà lớn như vậy chuẩn bị tặng cho anh!
Giỏi lắm!
Đúng là rất giỏi!
Lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ cảm thấy bản thân ngu ngốc đến mức này, tin tưởng cô hết lần này đến lần khác.
Còn cô, hết lần này đến lần khác ném trái tim anh xuống mặt đất vẫn chưa đủ, lại còn giẫm đạp lên nó.
An Diệc Diệp, cô rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào?
Cô rốt cuộc có trái tim hay không?
Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh chợt reo lên một tiếng “tinh”, lập tức ngắt ngang suy nghĩ của anh.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn được gửi đến từ một số lạ, trên màn hình chỉ có một câu ngắn ngủn.
“Đến nơi này, anh sẽ tìm được người anh muốn tìm.”
Kèm một dòng tin nhắn ghi địa chỉ.
Khúc Chấn Sơ hơi híp mắt lại, nhìn địa chỉ trên điện thoại.
Anh do dự một lúc, rồi ngay lập tức nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, đi đến địa chỉ được gửi trong tin nhắn.
Trong phòng khách sạn.
An Diệc Diệp mơ màng tỉnh dậy.
Cô nhíu mày, cảm giác đầu óc vô cùng hỗn loạn, mơ mơ màng màng.
Xung quanh là lớp sương mù dày đặc, được bao phủ bởi rất nhiều lớp màn che màu đỏ, che khuất tầm nhìn của cô.
Đây là nơi nào?
Cô cúi đầu, ngay sau đó liền nhận ra trên người mình chỉ còn lại đồ lót! Áo và quần đã không cánh mà bay rồi!
Cô ngơ ra, xoa cái trán có chút sưng đau.
“Sao vậy?”
An Diệc Diệp kéo chăn bên cạnh qua đắp lên người mình, ngay sau đó liền nhìn thấy Mai Ấn Cầm nằm bên cạnh cô.
Cô lập tức dừng tay lại, trừng lớn mắt.
Hai người đều không mặc quần áo, chỉ có trên người An Diệc Diệp là miễn cưỡng còn lại mấy miếng vải có thể che được chỗ nhạy cảm.
Nhìn xung quanh một lần nữa, chăn ga gối đệm rải rác khắp nơi, có một mùi vị khó có thể hình dung bằng lời nói.
“Đây là nơi nào?”
Cô nhíu mày, đẩy đẩy Mai Ấn Cầm bên cạnh mình.
“Anh Cầm? Anh Cầm?”
Đẩy vài cái, cuối cùng Mai Ấn Cầm cũng chậm rãi mở mắt ra.
“Diệc Diệp, em…”
Vừa lên tiếng, một cơn đau dữ dội truyền đến từ phía sau gáy khiến anh ta im bặt, phần đầu giống như sắp nổ tung ra.
Anh ta nhíu mày, sờ vùng gáy của mình, đưa tay lên trước mặt liền nhìn thấy vết máu trên đó.
Ngay sau đó, anh ta liền nhận ra cơ thể mình đang trần truồng, chỉ được che lại bằng một chiếc chăn màu trắng.
Mà An Diệc Diệp ở bên cạnh cũng giống vậy!
Chuyện này là như thế nào?
Anh ta như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ không động đậy.
Anh ta còn nhớ rõ ràng, anh ta vừa đặt An Diệc Diệp vào trong xe, chuẩn bị đưa cô rời đi, nhưng sau gáy lại chợt truyền đến một cơn đau dữ dội.
Có người đánh ngất anh ta!
Hai người nhìn nhau, gương mặt đều nghi hoặc, không thể chấp nhận nổi việc này.
Đúng lúc này, chợt có tiếng gõ cửa vang lên mạnh mẽ.
Không hẳn là gõ cửa, nên nói là dùng nắm đấm đập cửa thì hơn, âm thanh từng đấm đập vào cửa vang lên mạnh mẽ.
“Mở cửa! An Diệc Diệp! Cô ở trong đó sao?”
Nghe thấy giọng nói này, An Diệc Diệp lập tức sợ hãi trắng bệch mặt.
Khúc Chấn Sơ? Sao anh lại ở đây?
Nếu bị anh nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của hai người họ, chắc chắn anh sẽ hiểu nhầm!
Cô vội đứng dậy.
Đang mặc áo sơ mi vào, lại nghe thấy cánh cửa “ầm” một tiếng! Cánh cửa bị đá bật ra.
Cánh cửa đập vào tường, lập tức vỡ thành hai nửa!
Khúc Chấn Sơ bước vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong căn phòng, hô hấp lập tức ngừng lại, cơn giận bùng nổ, ánh mắt như nứt ra.
An Diệc Diệp vẫn giữ nguyên dáng vẻ như vừa bước ra từ chăn.
Nhìn qua là có thể thấy được cô đang ăn mặc một cách hở hang.
Mai Ấn Cầm nằm bên cạnh tuy đã đắp chăn, nhưng vẫn có thể thấy rõ, anh ta không hề mặc quần áo.
Nhìn thấy cảnh tượng này, có một âm thanh lớn vang lên trong lòng Khúc Chấn Sơ, như có một cây búa lớn đập thẳng lên người anh, khiến bên tai anh vang lên tiếng “ong ong”, nhất thời mọi suy nghĩ như dừng lại.
Anh nghiến răng, từng chữ từng chữ bật ra khỏi kẽ răng.
“Hai người, rốt cuộc, đang làm gì!”
Sắc mặt An Diệc Diệp trắng bệch, không chút huyết sắc.
Cô nhìn thấy Mai Ấn Cầm rồi nhìn Khúc Chấn Sơ tới đây như đã được hẹn trước, lập tức hiểu rõ.
Có người hãm hại cô!
Ngay sau đó, cô nhớ lại, trước khi hôn mê, cô chỉ uống một cốc nước mà Mai Ấn Cầm đưa cho cô.
Sau khi uống cốc nước đó, cô mới mất đi ý thức.
Chẳng lẽ là anh Cầm?
An Diệc Diệp ngỡ ngàng quay đầu lại, nhìn Mai Ấn Cầm.
“Anh Cầm, là anh…”
Mai Ấn Cầm lắc đầu.
“Không, anh chỉ muốn đưa em đi… lúc đó có người ngồi trên xe anh đã bị đánh ngất anh…”
Khúc Chấn Sơ nghe cuộc đối thoại giữa hai người, lửa giận bùng cháy trong đáy mắt.
Anh siết chặt hai tay lại, vì dùng sức quá mạnh mà cơ bắp trên người căng cứng lại, cứng rắn như một khối đá.
Anh chầm chậm nhấc chân lên, cất bước về phía này, tốc độ chợt tăng nhanh, anh xông thẳng qua, nhào về phía Mai Ấn Cầm, đấm một cái lên mặt anh ta.
Vì giận dữ mà ánh mắt Khúc Chấn Sơ đỏ quạch, như một con sư tử đang giận dữ đuổi sạch những kẻ xâm lăng trên lãnh thổ của mình, bảo vệ quyền lợi của mình!
Mai Ấn Cầm bị anh đánh, ngay lập tức phản ứng lại.
Ngay sau đó, hai người đấu đá với nhau.
An Diệc Diệp đứng bên cạnh nhìn không biết nên làm sao, vội tiến tới cản Khúc Chấn Sơ lại.
“Anh đừng đánh nữa, đừng…”
Khúc Chấn Sơ quay đầu lại trừng mắt với cô.
Ánh mắt sắc bén tràn ngập vẻ căm hận, còn có cơn tức và lửa giận, lạnh lùng thấu xương!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT