Sắc mặt Khúc Chấn Sơ nhanh chóng ảm đạm, rồi nổi bão.

Anh nghiêm mặt, ẩn chứa sự tức giận.

“An Diệc Diệp đâu? Cô ấy chạy đi đâu rồi?”

Anh gọi mấy vệ sĩ ở gần lâu đài cổ ra ngoài.

“Người đâu? Ngay cả một người cũng không trông chừng được, các cậu còn có tác dụng gì? Mau đi tìm đi! Dù phải đào ba thước đất, cũng phải đào ra cô ấy cho tôi.”

Mấy vệ sĩ nhìn nhau, nghi ngờ nói: “Cô An không có chạy trốn, mà cô ấy đi bệnh viện rồi.”

Khúc Chấn Sơ sửng sốt, sắc mặt càng khó coi hơn.

“Chẳng phải tôi đã nói rồi à, không có lời căn dặn của tôi thì cô ấy không được đi...”

Anh nói được một nửa thì đột ngột ngừng lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn mấy vệ sĩ ở trước mặt.

“Bệnh viện, sao cô ấy lại đi bệnh viện?”

Mấy vệ sĩ lại liếc nhìn nhau, hơi khó hiểu.

“Cậu chủ, trước đó chúng tôi đã thông báo cho anh rồi, cô An ngất xỉu nên quản gia đưa cô ấy đi bệnh viện.”

Cô ngất xỉu?

Khúc Chấn Sơ nhíu chặt đôi mày rậm, tim bỗng thắt lại.

Chết tiệt! Anh chẳng hề nhận được tin tức này.

Anh bỗng xoay người, sải bước đi ra ngoài.

Anh vừa đi vừa hỏi: “Cô ấy đang ở bệnh viện nào?”

Giờ Dư Nhã Thiểm thấy anh đi ra ngoài thì vội vàng đuổi theo.

“Anh Chấn Sơ, anh định đi đâu vậy?”

Khúc Chấn Sơ trầm mặt, hoàn toàn phớt lờ cô ta.

Giờ trong lòng anh bắt đầu hối hận rồi.

Nếu hôm nay anh không đi ăn cùng Dư Nhã Thiểm, mà quay về sớm, thì anh có thể phát hiện chuyện An Diệc Diệp ngất xỉu, chứ không đợi tới giờ này.

Anh ngồi thẳng lên xe, bàn tay đang buông xuôi bên người siết thành nắm đấm, ánh mắt ảm đạm.

“Cô ấy ngất hồi nào?” Anh khẽ hỏi.

Vệ sĩ đáp: “Từ ba tiếng trước.”

“Cậu chủ mãi không quay về, chúng tôi còn tưởng cậu sẽ tới thẳng bệnh viện.”

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ như muốn giết người.

Ba tiếng!

Lúc anh và Dư Nhã Thiểm đi ăn thì An Diệc Diệp đã ngất xỉu.

Khúc Chấn Sơ không thể nào xem nhẹ nỗi đau ở trong tim.

Anh khẽ nhắm mắt lại.

“Cậu tăng tốc đi, phải tới bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.”

Tài xế vội đạp chân ga, xe nhanh chóng lao ra ngoài như một mũi tên.

Xe vừa ngừng trước bệnh viện, Khúc Chấn Sơ đã trầm mặt đi thẳng vào trong.

“An Diệc Diệp đâu?”

Y tá ở quầy lễ tân bị ánh mắt dữ tợn của anh dọa đến mức run rẩy, vội chỉ vào phòng bệnh của An Diệc Diệp.

Khúc Chấn Sơ đi qua đó, anh vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người đang nằm nghiêng trên giường bệnh.

Cô nằm quay lưng về phía cửa, chăn chỉ nhô lên một đường cong rất nhỏ.

Chỉ nhìn như vậy, cũng có thể tưởng tượng được vóc dáng dưới chăn gầy yếu đến cỡ nào.

Chết tiệt!

Đồ bổ của nữ đầu bếp không có tác dụng ư?

Trong lòng anh bùng lửa giận.

Hay cô đang cố ý để khơi dậy sự đồng tình của anh?

Anh Diệc Diệp nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng là quản gia tới nên không quay đầu lại.

“Quản gia, tôi thật sự không sao, ông đừng lo lắng nữa.”

Dứt lời, cô đợi một lúc, vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của quản gia.

Cô tò mò quay đầu lại thì nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng chính giữa phòng bệnh.

Mặt anh tràn ngập sự giận dữ, ánh mắt hung ác.

An Diệc Diệp nhất thời bị dọa sợ, bỗng ngồi dậy, không cẩn thận kéo mũi kim đang gắn trên cổ tay.

Cô nhíu mày, đau đến mức hít ngụm khí lạnh.

Khúc Chấn Sơ bỗng tiến lên một bước, như muốn qua đó đỡ cô.

Nhưng anh vừa tiến lên một bước thì chợt khựng lại, rồi dồn hết ý chí mới thu hồi bước chân của mình.

An Diệc Diệp nhìn vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn của anh, còn tưởng anh vẫn đang giận, vì cô tự ý chạy ra khỏi lâu đài cổ.

“Xin lỗi anh, vì tôi nên quản gia mới tạm thời đưa tôi ra khỏi lâu đài cổ, mong anh đừng trách ông ấy, đợi tôi truyền xong chai nước này sẽ về ngay.”

Dứt lời, cô thấy Khúc Chấn Sơ vẫn luôn im lặng.

An Diệc Diệp mím môi, đành phải đổi lời.

“Giờ tôi cũng có thể trở về.”

Nói xong, cô vén chăn ra ngồi dậy, rồi vươn tay định rút mũi kim ra.

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ bỗng ảm đạm, như muốn giết người.

“Cô đang làm gì đấy?”

Anh quát lớn.

An Diệc Diệp bị anh quát đến mức giật mình, cả người như chiếc lá mùa thu từ trên ngọn cây rụng xuống.

“Tôi muốn quay về...”

Khúc Chấn Sơ rút lại cánh tay mình mới bất giác vươn ra, rồi lạnh lùng nhìn cô.

“Cô thích nơi đó đến thế à? Dù chết cũng muốn ở trong đó?”

Câu nói cay nghiệt này đã làm trái tim An Diệc Diệp nguội lạnh.

“Tôi chỉ...”

Cô định giải thích, nhưng Khúc Chấn Sơ đã đi tới.

Anh đứng cách cô bước, hơi hất cằm, nhìn cô từ trên cao.

“Tôi không hy vọng lâu đài cổ của mình xuất hiện người chết.”

An Diệc Diệp ngừng động tác, tiếp tục nằm xuống giường.

Hóa ra là thế...

Cô còn tưởng Khúc Chấn Sơ đang quan tâm cô...

“Tôi xin lỗi.”

Khúc Chấn Sơ nhìn thấy bộ dạng này của cô thì càng buồn bực nhíu mày.

Có trời mới biết anh muốn đi qua đó, ôm cô vào lòng, khẽ dỗ dành đến nhường nào.

Nhưng anh không thể.

Anh đứng im ở đó như pho tượng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, để ở sau lưng, không cho An Diệc Diệp nhìn thấy chút sơ hở của anh.

Khúc Chấn Sơ đứng một lúc, rồi bỗng xoay người định rời đi.

Anh vừa đi tới cửa thì An Diệc Diệp gọi anh lại.

“Khúc Chấn Sơ...”

Giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ truyền tới từ phía sau.

Nhưng anh giống như có khiếu nắm bắt giọng nói của An Diệc Diệp, dù cô nói nhỏ đến đâu cũng lọt vào tai anh.

Khúc Chấn Sơ ngừng bước, rồi quay đầu nhìn người đang nằm trên giường.

An Diệc Diệp ngồi trên giường, cúi đầu nhìn chăn trắng như tuyết.

“Mới đầu em cũng không muốn lừa anh...”

“Anh có còn nhớ ngày đầu tiên khi chúng ta gặp nhau, em đã nói gì với anh không? Em đã lẻn vào nhà họ Tiêu, rồi bị Tiêu Nhĩ Giai đánh ngất, mới ù ù cạc cạc bị người khác đưa tới bên anh...”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô, giọng điệu không mang chút cảm xúc.

“Chẳng lẽ cô định nói ngay cả việc cô lừa tôi cũng bị ép buộc?”

An Diệc Diệp hít sâu một hơi, rồi lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười thê lương.

“Không phải.”

“Em rất xin lỗi vì đã lừa anh... nhưng em buộc phải làm thế...”

“Bởi vì em cũng có thứ muốn bảo vệ.”

“Đây là lý do của cô? Cô cảm thấy cô nói những điều này thì tôi có thể tha thứ cho cô?”

An Diệc Diệp khẽ nói: “Em biết anh sẽ không tha thứ cho em...”

“Em biết anh hận chất là bị người khác lừa gạt, là em đã lừa anh.”

“Em đã lừa anh thân phận và tên của em, thậm chí còn làm vợ anh... nhưng chỉ có một điều mà em chưa từng lừa anh...”

Cô ngẩng đầu, chân thành nhìn Khúc Chấn Sơ.

“Đó là trái tim của em.”

Phòng bệnh nhất thời yên tĩnh, An Diệc Diệp nhìn anh, cô hy vọng bằng cách này, Khúc Chấn Sơ có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô.

Không ai nói câu nào, hai người im lặng một lúc lâu, rồi Khúc Chấn Sơ mới từ tốn nói.

“Vậy cô nói cho tôi biết, trái tim cô đáng bao nhiêu tiền?”

Cả người An Diệc Diệp nhất thời run rẩy, hai tay siết chặt, không nói gì.

Khúc Chấn Sơ nở nụ cười mỉa mai.

“Theo tôi thấy, trái tim cô không đáng một xu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play