Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 157: Cô bỏ trốn rồi?


2 năm

trướctiếp

Bên này, nữ đầu bếp gọi điện xong thì vội vã quay lại bên cạnh An Diệc Diệp.

“Tôi đã thông báo cho tổng giám đốc Khúc rồi, có lẽ cậu ấy sẽ nhanh chóng chạy tới đây.”

Quản gia gật đầu.

Nếu giờ cậu chủ chạy tới, có lẽ mâu thuẫn giữa hai người có thể hóa giải.

Ông thấy sắc mặt An Diệc Diệp trắng bệch, vẫn chưa tỉnh lại.

“Chúng ta cứ đưa cô An đi bệnh viện trước đi.”

Nữ đầu bếp nghe vậy thì lo lắng lắc đầu.

“Nhưng cậu chủ đã nói không có sự cho phép của cậu ấy, thì cô An không được ra khỏi lâu đài cổ.”

Quản gia nhíu mày.

“Giờ tôi không lo được nhiều như thế, người đã ngất xỉu rồi, chúng ta phải mau chóng đưa cô ấy đến bệnh viện.”

“Nếu cậu chủ trách tội thì sao?”

Quản gia nghiến răng.

“Nếu cậu chủ trách tội, tôi sẽ gánh vác. Không được để cô An xảy ra chuyện.”

Hai người nhanh chóng gọi vệ sĩ tới, đưa An Diệc Diệp tới bệnh viện ngay.

Vừa tới bệnh viện, An Diệc Diệp đã đưa vào phòng bệnh.

Quản gia và nữ đầu bếp sốt sắng chờ đợi, nhưng hai tiếng sau, An Diệc Diệp vẫn chưa chịu tỉnh lại.

Không chỉ có cô, mà ngay cả Khúc Chấn Sơ cũng không xuất hiện.

Nữ đầu bếp thấy An Diệc Diệp vẫn chưa tỉnh lại, thì cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng.

“Chẳng phải bác sĩ đã nói cô ấy sẽ mau chóng tỉnh lại à? Sao giờ vẫn chưa tỉnh lại thế?”

Quản gia nhíu mày, nhưng trong lòng lại hy vọng An Diệc Diệp có thể tỉnh lại chậm một chút.

Nếu cô tỉnh lại mà cậu chủ vẫn chưa tới thì phải làm sao đây?

“Bà có chắc là đã thông báo cho cậu chủ rồi không? Tại sao cậu ấy vẫn chưa tới?”

Nữ đầu bếp gật đầu.

“Tôi gọi qua đó thì thư ký nghe máy, tôi bảo cô ta đích thân đi nói cho cậu chủ biết, theo lý mà nói thì cậu ấy đã sớm tới đây rồi.”

Bà liếc nhìn đồng hồ trên tường, nhíu mày nói.

“Chẳng lẽ... cậu chủ không muốn tới đây?”

Quản gia nghe xong thì nhíu mày.

Chẳng lẽ Khúc Chấn Sơ thật sự vô tình đến thế?

Dù nghe thấy An Diệc Diệp ngất xỉu, cũng không chịu tới đây xem thử?

Chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai tình cảm của anh rồi?

Hai người đang trò chuyện, thì An Diệc Diệp đang nằm ở trên giường từ từ mở mắt ra.

Quản gia thấy thế thì vội vàng đi tới.

“Cô An, cô không sao chứ? Giờ cô cảm thấy thế nào?”

An Diệc Diệp mím môi.

“Tôi không sao, đây là đâu?”

“Đây là bệnh viện, lúc nãy cô đã ngất xỉu, nên chúng tôi đưa cô tới đây.”

“Bệnh viện?”

An Diệc Diệp nhíu mày.

“Khúc Chấn Sơ cho tôi ra ngoài rồi à? Anh ấy đang ở đâu?”

Quản gia và nữ đầu bếp nhìn nhau, rồi cúi đầu, không biết nên nói thế nào cho cô biết.

Nữ đầu bếp vội đáp: “Cậu chủ đã nhận được tin tức rồi, chắc chắn là vì chuyện quan trọng nào đó làm trễ nãi, cậu ấy sẽ nhanh chóng tới đây thôi.”

An Diệc Diệp im lặng một lúc rồi hỏi: “Tôi ngất bao lâu rồi?”

“Hơn hai tiếng rồi.”

“Hai tiếng...”

An Diệc Diệp từ tốn nói: “Đã hai tiếng đồng hồ, nếu anh ấy tới đã sớm tới rồi.”

“Anh ấy... không muốn tới đúng không?”

Cô nhếch miệng nở nụ cười buồn bã.

Không ngờ mình và Khúc Chấn Sơ lại đi tới nước này.

Chẳng phải cô nên sớm nghĩ tới rồi ư?

Quản gia và nữ đầu bếp đều hơi sợ hết hồn trước nụ cười nhạt nhòa của cô.

“Cô An, cô đừng lo, giờ tôi sẽ gọi lại cho cậu chủ, tôi sẽ đi gọi ngay.”

Dứt lời, nữ đầu bếp vội lấy điện thoại ra, gọi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc tập đoàn M.I.

Lần này lại là thư ký nghe máy.

Nữ đầu bếp mở miệng hỏi: “Lúc nãy cô có thông báo tin tức bà Khúc ngất cho tổng giám đốc Khúc không?”

Đây chính là thư ký mới bị Dư Nhã Thiểm khuyên về.

Cô ta hoàn toàn không đi vào văn phòng của tổng giám đốc, thì làm sao có thể thông báo tin tức này cho anh?

Ánh mắt thư ký lóe lên nói: “Tôi đã thông báo rồi.”

“Cô nói rồi ư?”

Vậy là cậu chủ thật sự không muốn tới?

Nữ đầu bếp nhíu mày, mặt đầy lo lắng, trong lòng vẫn ôm chút hy vọng.

“Giờ cậu chủ vẫn đang ở trong công ty à? Có phải có chuyện gì quan trọng nên tới trễ đúng không?”

Thư ký lật bảng hành trình.

“Hôm nay tổng giám đốc Khúc đã làm xong công việc rồi, nửa tiếng trước anh ấy đã rời khỏi công ty, cùng cô Dư tới nhà hàng Talia dùng bữa rồi.”

Trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng nói của thư ký ở đầu bên kia truyền thẳng vào tai mỗi người.

An Diệc Diệp vốn đã cực kỳ thảm thương rồi, sắc mặt trắng bệch nhất thời trắng như tuyết.

Quản gia nhíu mày, sắc mặt u ám.

Không ngờ cậu chủ có thể vô tình đến thế, rõ ràng biết cô An ngất xỉu, mà vẫn có thể làm như không thấy.

Chẳng lẽ cậu ấy thật sự đã hết quan tâm cô An rồi?

Ông quay đầu nhìn An Diệc Diệp.

Vẻ mặt An Diệc Diệp đã suy sụp, như thể hy vọng cuối cùng nắm ở trong tay đã vỡ vụn.

Nữ đầu bếp cúp máy, nhưng lại không biết phải an ủi An Diệc Diệp thế nào.

“Chắc chắn cậu chủ có lý do đặc biệt... cô An, cô đừng lo, giờ tôi sẽ gọi vào số máy riêng của cậu chủ để hỏi thử...”

Dứt lời, bà lại bấm gọi.

“Không cần đâu.”

An Diệc Diệp hờ hững nói.

“Nếu anh ấy đang đi ăn cùng Dư Nhã Thiểm thì chúng ta đừng làm phiền anh ấy nữa.”

“Nhưng...”

Nữ đầu bếp nhíu mày, đau lòng nhìn An Diệc Diệp.

“Thật sự không cần đâu.”

Dứt lời, An Diệc Diệp xoay người nằm xuống, quay lưng về phía quản gia và nữ đầu bếp.

Ngón tay cô đã nắm chặt một góc gối.

Nhà hàng Talia...

Khúc Chấn Sơ cũng từng dẫn cô tới đó.

Hình như pháo hoa tối hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô.

Giờ Khúc Chấn Sơ và Dư Nhã Thiểm cũng đang ngắm pháo hoa đúng không?

Anh cũng sẽ hôn cô ta sao?

Bóng dáng gầy gò nằm dưới tấm chăn, trông mỏng manh như tờ giấy, như thể chỉ cần hơi dùng sức sẽ vỡ nát.

Giờ ở nhà hàng Talia.

Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn từng món ăn ngon được mang lên, chẳng hề có hành động gì.

Từ lúc bắt đầu món khai vị, anh gần như chẳng động đũa, mà chỉ đồng ý ngồi đối diện với Dư Nhã Thiểm.

Không dễ gì mới đợi tới khi ăn hết món tráng miệng, Khúc Chấn Sơ gấp gáp đứng dậy.

Anh không thể nào đợi thêm giây nào nữa với Dư Nhã Thiểm ở trước mặt.

“Tôi về đây.”

Dứt lời, anh xoay người định rời đi.

Dư Nhã Thiểm vội đi tới giữ anh lại.

“Anh muốn đi nhanh như vậy à? Em nghe nói ở gần đây có một quảng trường, hôm nay lại có biểu diễn bắn pháo hoa, chúng ta cùng đi tới đó xem đi.”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, hất tay cô ta ra.

“Tôi không có hứng thú.”

Dư Nhã Thiểm lại đuổi theo nói: “Anh muốn quay về lâu đài cổ à?”

Thấy Khúc Chấn Sơ không nói gì, cô lại nói tiếp: “Lúc trước em làm rơi đồ ở đó, nên em về cùng anh nhé.”

Khúc Chấn Sơ trầm mặt, bắt đầu từ lúc nãy, anh luôn cảm thấy bất an, như thể sắp xảy ra chuyện gì đó.

Anh sốt sắng muốn quay về xem thử.

Hai người quay về lâu đài cổ, giờ trời đã hoàn toàn tối mịt.

Khúc Chấn Sơ vừa đi vào đã nhận ra quản gia và nữ đầu bếp đều không có ở đây.

Anh nhìn một vòng xung quanh, rồi đi thẳng lên lầu.

Không thấy đâu nữa!

An Diệc Diệp biến mất rồi!

Anh hoảng loạn tìm kiếm khắp tầng ba, nhất thời trong lòng càng bất an.

Cô bỏ chạy rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp