Khúc Chấn Sơ chợt nhíu chặt mày, vẻ mặt anh lại trở nên tàn nhẫn hơn.

Đến tận lúc này mà anh vẫn còn nghĩ về người phụ nữ kia!

Anh giơ tay lên đấm một cú thật mạnh xuống chiếc bàn bằng gỗ, một tiếng “rầm” rõ to vang lên.

Nhưng Khúc Chấn Sơ dường như chẳng hề thấy đau đớn.

Anh ấn đường dây nội bộ trong nhà gọi quản gia tới.

“Cậu chủ cần tôi làm gì?”

Khúc Chấn Sơ chỉ về phía chiếc bàn học nhỏ trong phòng.

“Mang ra ngoài.” Anh gằn giọng ra lệnh: “Tất cả mọi thứ trong phòng này có liên quan đến cô ta đều mang hết ra ngoài đi!”

Quản gia nhìn thấy anh như vậy thì cau chặt mày.

“Vâng, cậu chủ.”

Chẳng mấy chốc sau bảo vệ đã được gọi đến để chuyển chiếc bàn kia ra ngoài.

Đúng như những điều anh mong muốn, tất cả mọi thứ có dính dáng đến An Diệc Diệp đều đã bị mang hết ra ngoài.

Nhìn cả căn phòng đã trở nên trống trải, nhưng trong lòng Khúc Chấn Sơ vẫn không tài nào bình tĩnh lại.

Anh đứng yên tại chỗ, im lặng một lúc lâu mới quay người đi về phía phòng ngủ của An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp ngồi dưới mặt đất, ánh mắt thẫn thờ.

Ánh mắt phẫn nộ xen lẫn đau đớn của anh lại hiện lên trong đầu cô, khiến trái tim cô hết lần này tới lần khác cảm thấy đau đớn như bị bóp nghẹn.

Không biết trôi qua bao lâu, bỗng có một tiếng kẽo kẹt vang lên.

Cánh của bị khóa kín từ từ mở ra.

Cô quay đầu lại thì thấy bóng dáng Khúc Chấn Sơ đang đứng ngay trước của chắn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

“Cô muốn gặp tôi?” Giọng nói trầm trầm của anh vang lên.

“Khúc Chấn Sơ?”

An Diệc Diệp khẽ gọi anh, giọng cô nhẹ nhàng như đang sợ cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo giác, như thể chỉ cần cô hơi bất cẩn thì mọi thứ sẽ tan biến ngay.

Khúc Chấn Sơ bước về phía cô, giọng nói vẫn lạnh tanh và bình tĩnh, không hề dao động mảy may.

“Cô muốn gặp tôi để làm gì? Muốn cầu xin tôi sao? Muốn sám hối sao? Khóc lóc kể lể nỗi đau và sự ấm ức của cô?”

Anh gằn từng tiếng, đến tận khi đã bước đến trước mặt An Diệc Diệp và nhìn xuống cô.

“Cô có thể thử xem, xem xem tôi có còn tin tưởng cô nữa không, xem tôi có thương xót cô hay không.”

Suốt thời gian qua cô đã nghĩ ra biết bao điều muốn nói với anh, nhưng giờ phút này cô lại chẳng thể thốt lên dù chỉ một lời.

Cô mở miệng một lúc, song cuối cùng chỉ biết gọi tên anh.

“Khúc Chấn Sơ…”

Nhưng trong ánh mắt của Khúc Chấn Sơ lại lộ ra vẻ ghê tởm rõ mồn một.

“Đừng gọi tên tôi, cô không xứng.”

An Diệc Diệp khẽ run rẩy, cô chậm rãi cúi đầu xuống.

Khúc Chấn Sơ trông thấy vẻ mặt đau khổ của cô thì thiếu chút nữa đã định vươn tay đỡ lấy cô.

Anh nhướng mày đứng dậy, lòng thầm tức giận vì suy nghĩ đó của mình.

“Cô muốn nói gì thì mau nói đi, thời gian của tôi rất quý giá.”

An Diệc Diệp xiết chạt tay mình, đoạn cô hỏi: “Chừng nào thì anh mới chịu thả em ra ngoài…”

“Không đời nào!”

Khúc Chấn Sơ lớn tiếng đáp!

“Sau tất cả những gì cô đã làm mà cô vẫn dám mong tôi sẽ thả cô sao?”

“Nằm mơ đi!”

An Diệc Diệp nhắm mắt lại.

Từ lời từng lời của anh như một cây kim ghim vào trái tim cô…

Vết thương tuy chẳng thể nhìn thấy song lại đau đến thấu trời.

Cô đưa tay lên nắm chặt chiếc vòng cổ chứa ảnh chụp.

Phải làm như vậy thì lòng cô mới thấy dễ chịu phần nào.

Khúc Chấn Sơ trông thấy cô như vậy thì cũng nhìn về phía chiếc vòng kia, anh khẽ nheo mắt lại rồi chợt khuôn mặt anh hiện lên vẻ tức giận.

Anh bước vội đến vươn tay kéo lấy chiếc vòng kia.

“Cô không xứng để đeo nó!”

An Diệc Diệp hoảng sợ túm lấy chiếc vòng trên cổ rồi vội vàng lùi về sau.

“Không được! Chính anh đã tặng nó cho em!”

Cô cầm lấy nó một cách đầy trân trọng, không cho Khúc Chấn Sơ cướp đi.”

Đây là thứ cuối cùng cô còn giữ.

“Anh tặng cho em.”

Những điều cô nói đối với Khúc Chấn Sơ chẳng khác gì những lời chế giễu!

Anh đã tặng chiếc vòng cổ mà mình nâng niu nhất cho người phụ nữ này!

Bàn tay vươn ra của anh chận rãi xiết chặt.

“Nếu đã vậy thì cô cứ việc giữ đi.”

An Diệc Diệp nghe anh nói vậy liền mừng rỡ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nhưng vui chưa được bao lâu thì lại nghe thấy Khúc Chấn Sơ nói tiếp: “Tất cả những thứ cô đã từng động vào tôi thật sự không muốn trông thấy.”

Nói rồi anh quay lưng đi, ánh mắt lướt qua người An Diệc Diệp, không hề khựng lại dù chỉ một giây, anh cứ thế rời đi.

An Diệc Diệp nhìn theo anh, cảnh cửa lại một lần nữa đóng kín, dần dần ngăn cách bóng dáng anh.

Lúc này cô mới thoáng thả lỏng bàn tay, đôi mắt nhìn vào tấm ảnh trong vòng cổ.

Chiếc mặt dây chuyền hình trái tim được đục rỗng, chỉ cần mở chốt ẩn là hình ảnh của Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp liền hiện lên trước mắt.

Trong ảnh An Diệc Diệp đang khẽ cười, trong mắt đong đầy niềm hạnh phúc.

Cô nhìn về phía ống kính, còn Khúc Chấn Sơ vẫn luôn nhìn về phía cô.

Trong đôi mắt anh chất chứa tình yêu…

“Đây là do anh tặng cho em mà.”

An Diệc Diệp nói với Khúc Chấn Sơ trong bức ảnh: “Là thứ duy nhất mà em có thể giữ lại.”

Quản gia trông thấy tất cả mọi thứ trong nhà có liên qua tới An Diệc Diệp đề lần lượt bị cậu chủ ra lệnh chuyển khỏi đây.

Tòa lâu đài đã ở hơn mười năm trong thoáng chốc bỗng trở nên vô cùng trống trải.

Rõ ràng đã quen với sự quạnh quẽ và tính cách lạnh nhạt của cậu chủ, nhưng sau khi đã được trải qua sự sôi nổi, sau khi đã trông thấy nụ cười và sự dịu dàng trên khuôn mặt của cậu chủ, giờ đây lại quay về những ngày tháng trước kia thật khiến ông khó chịu vô cùng.

Người đầu bếp thở dài rồi bưng đồ ăn ra đưa cho quản gia.

“Cẩn thận đấy, đừng để cậu chủ nhìn thấy.”

Quản gia gật đầu rồi bưng mâm đồ ăn bước lên lầu.

Ông Bành đã hơn một tháng chưa được gặp cô học trò cưng của mình.

Dù là lúc trước có chuyện gì đó xảy ra, ông đã cho cô nghỉ vài hôm, nhưng đã lâu vậy rồi vẫn chẳng nhận được tin tức gì từ cô.

Ông ta còn hỏi ông Trương thử, bỗng phát hiện cả hai người họ đều giống nhau, đều không thể liên lạc với An Diệc Diệp và cũng chẳng thấy bóng dáng cô đâu.

Thoáng chốc cả hai đều cảm thấy có đôi chút bất an, dạo gần đây cứ gặp phải những điều xui xẻo, mong đừng có chuyện gì xảy đến với cô.

Hai người nhất trí với nhau, ngay hôm đó cả hai cùng tới lâu đài cổ.

Cả hai đều là những người có máu mặt, quyền cao chức trọng, họ lướt qua mấy người bảo vệ bước thẳng vào trong.

Quản gia vội vàng đứng chắn trước mặt hai người.

“Ông Trương, ông Bành, sao hai người lại đến đây?”

Ông Trương nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của An Diệc Diệp đâu, thế là ông hỏi ngay: “Con bé đó đâu rồi?”

Quản gia nghe vậy thì khuôn mặt ông bỗng trở nên căng thẳng.

“Cô chủ… Cô ấy…”

Hai người thấy ông ấy ấp a ấp úng thì đều cau mày lại.

“Con bé sao vậy? Bị bệnh à? Hay là gặp chuyện gì rồi?”

Ông Trương trước giờ vẫn luôn rất thích An Diệc Diệp, ông rất muốn làm mai cho cô và con của mình.

Nhưng lúc sau lại thấy Khúc Chấn Sơ đối xử tới cô cũng khá tốt nên chỉ đành dẹp bỏ suy nghĩ đó, cũng vì vậy nên ông luôn coi cô như con ruột của mình.

Vừa ngửi thấy mùi chẳng lành ông chẳng tài nào ngồi yên được nữa, vội vàng đi thẳng lên lầu trên.

Ông Bành không những không ngăn lại mà còn đi theo ông xông lên lầu.

Khó khăn lắm ông mới tìm được một học trò vừa ý mình như vậy, sao có thể để mặc cô chịu ấm ức được chứ?

Hai người đẩy quản gia ra rồi bước thẳng lên lầu.

Quản gia biết mình không thể ngăn được họ, cả hai người đều không phải kẻ vô danh tiểu tốt.

Có lẽ nếu hai người họ ra mặt thì cậu chủ sẽ chịu buông tha cho An Diệc Diệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play