An Diệc Diệp lắc đầu, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
"Không, không..."
Khúc Chấn Sơ nhìn những giọt lệ vương trên khuôn mặt cô, bàn tay đặt sau lưng chậm rãi siết chặt.
Cho dù biết người con gái trước mặt đã lừa mình.
Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô anh vẫn không thể kìm lòng được muốn lau đi những giọt nước mắt của cô và ôm cô vào lòng.
Khúc Chấn Sơ cười khổ.
Anh chưa từng biết là bản thân mình lại rẻ mạt đến như vậy!
Cho dù bị lừa, cho dù tình yêu của mình có bị cô dẫm đạp, song anh vẫn không cầm lòng được mà muốn đến gần cô...
Anh lùi về sau từng bước, dường như phải làm vậy thì mới có thể kìm nén được cảm xúc nơi đáy lòng.
"Tôi sẽ không để cô thành công đâu."
Nói rồi anh đi đến kéo An Diệc Diệp lên, đoạn anh túm cô bước vội lên lầu sau đó đẩy cô vào trong phòng.
An Diệc Diệp ngã xuống tấm thảm trên sàn nhà.
Vài ngày trước hai người họ còn yêu đương ngay trong căn phòng này.
Nhưng giờ đây trong ánh mắt của Khúc Chấn Sơ đã không còn sót lại chút tình cảm nào.
Anh đứng ngược sáng, cô không thể thấy rõ nét mặt của anh, bóng dáng anh lúc này đây có vẻ càng cao lớn hơn.
"Tôi sẽ không giết cô, không thể để cô chết dễ dàng thế được..."
Dứt lời anh xoay người định rời khỏi.
Nhưng vừa mới đi được một bước anh lại ngừng chân.
"Đúng rồi, quên cảm ơn cô vì món quà sinh nhật hôm nay."
An Diệc Diệp mở to mắt nhìn anh.
Không phải!
Đây không phải là món quà cô muốn tặng cho Khúc Chấn Sơ!
Không phải.
"An Diệc Diệp..." Cô khẽ nói: "Em muốn nói cho anh biết em tên An Diệc Diệp."
Biết bao lần khi nghe Khúc Chấn Sơ gọi cái tên "Tiêu Nhĩ Giai", cô đều rất sợ hãi.
Cô hi vọng biết bao, rằng có một ngày có thể nghe được Khúc Chấn Sơ chính miệng gọi tên mình.
Truyện Phương TâyBước chân của anh thoáng khựng lại.
"Tôi không quan tâm."
Nói rồi anh đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
Trong căn phòng kín vẫn còn vang vọng tiếng cánh cửa nên vào khung cửa.
An Diệc Diệp ngồi trên mặt đất, cô chậm rãi cuộn mình.
Cô lấy hộp quà mà mình đã chuẩn bị cho Khúc Chấn Sơ ra, mở nắp hộp, bên trong chiếc hộp đặt một chiếc bút ghi âm rất tinh xảo, bên trên còn cột một sợi ruy băng.
Ấn nút phát âm thanh, giọng nói dịu dàng của An Diệc Diệp vang lên từ chiếc bút.
"Khúc Chấn Sơ, em thích anh. Em muốn sau này ngày nào cũng được ở bên anh. Muốn mỗi năm sinh nhật anh, em đều được chúc mừng anh."
“Em ước rằng nhiều năm sau ta vẫn có thể ở bên nhau, khi đó anh đã già rồi, em sẽ ở bên cạnh anh.”
"Hoa nở rồi tàn, người đến rồi đi, nhưng mà em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh."
"Em yêu anh, Khúc Chấn Sơ. Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Trong phòng không được bật đèn.
Ánh trăng rọi qua ô cửa sổ, gió khẽ thổi đến vén bức màn lên khiến nó khẽ chuyển động theo.
An Diệc Diệp ngồi dưới đất bật khóc.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi, Khúc Chấn Sơ..."
Cô lặp lại hết lần này tới lần khác.
Tiếc là không một ai nghe thấy.
Cửa phòng đã bị khóa trái bên ngoài, An Diệc Diệp thậm chí còn chẳng có cơ hội bước ra ngoài.
Cô đứng trước của sổ, đây là lầu ba, cao hơn mười mét...
Khúc Chấn Sơ muốn nhốt cô ở chỗ này.
Đợi suốt một ngày, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gõ cửa.
An Diệc Diệp quay đầu lại, cô vội vàng chạy đến trước cánh cửa.
"Khúc Chấn Sơ?"
Bên ngoài yên tĩnh trong thoáng chốc, lúc sau mới có âm thanh vang lên.
"Cô chủ, là tôi."
An Diệc Diệp lại cảm thấy tuyệt vọng.
Quản gia đứng ngoài cửa lại nói tiếp: "Cô chủ, tôi đã dặn đầu bếp nấu đồ ăn rồi, chốc nữa sẽ mang tới cho cô."
An Diệc Diệp khẽ hé môi.
Cô đã không ăn gì suốt một ngày trời, vậy mà lại chẳng có cảm giác gì cả.
"Khúc Chấn Sơ... Đang ở đâu? Anh ấy có ở ngoài đó không?"
"Cậu chủ đã tới công ty từ buổi sáng rồi, đến bây giờ vẫn chưa về."
An Diệc Diệp bước đến gần hơn, cô nói: "Tôi muốn gặp anh ấy, quản gia, ông có thể kêu anh ấy đến đây được không?"
Quản gia im lặng một thoáng.
"Cô chủ, cô không nên lừa gạt cậu chủ, trên đời này cậu ấy ghét nhất là bị người khác lừa."
An Diệc Diệp ngẩn ra.
"Tôi biết... Anh ấy từng nói..."
Khúc Chấn Sơ đã nói là anh ấy không yêu cầu gì cả, chỉ có một điều là tuyệt đối không thể dối gạt anh.
Nhưng cô đã lừa anh.
Kể từ ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
Quản gia đứng ngoài cửa nghe cô nói vậy thì khẽ thở dài một hơi.
“Cô chủ, cô có biết tại sao cậu chủ không thích sinh nhật của mình không?”
An Diệc Diệp lẳng lặng lắng nghe, trong lòng lại cảm thấy có đôi chút bất an.
Quản gia nói tiếp: “Mẹ của cậu chủ đã bị giết vào chính ngày sinh nhật của cậu chủ.”
Cả người An Diệc Diệp như run lên, cảm tưởng như mình không thể đứng vững nữa, cô ngã nhoài về phía trước, tựa mình lên cánh cửa.
“Tôi đi theo cậu chủ hai mươi năm rồi, hôm nay là lần đầu tiên thấy cậu chủ nở nụ cười vào ngày sinh nhật của mình.”
“Tôi không biết chuyện đó…”
An Diệc Diệp tựa vào cánh cửa, trái tin cô như bị bóp nghẹn, đau đến mức không tài nào thở nổi.
Chẳng trách hôm nay tâm trạng của anh lại lạ như vậy.
Chẳng trách cả tòa lâu đài này ai nấy đều thận trọng như vậy.
Khó khăn lắm Khúc Chấn Sơ mới bước ra khỏi bóng tối bao trùm trong quá khứ, khó khăn lắm anh mới buông bỏ được…
Nhưng tất cả đã bị chính tay cô hủy hoại.
Cô đã làm gì vậy chứ?
Quản gia nghe tiếng khóc nức nở vang lên phía trong phòng, ông thở dài một hơi.
“Khi nào cậu chủ quay về tôi sẽ nói với cậu chủ, nếu cậu ấy chấp nhận đến gặp cô.”
“Cảm ơn…”
Quản gia im lặng một lúc, rồi ông quay lưng định rời khỏi nhưng lại quay về.
“Cô chủ, đừng làm cho cậu chủ phải đau khổ nữa.”
Vào lúc đêm khuya, xe của Khúc Chấn Sơ dừng trước lâu đài cổ.
Tài xế sợ sệt ngồi im, hai mắt mở to không dám chớp, chẳng dám nhìn Khúc Chấn Sơ đang ngồi phía sau dù chỉ một lần.
Từ hôm qua trở đi, cậu chủ cứ như biến thành một người khác vậy.
Trở nên lạnh lùng tàn nhẫn hơn cả lúc trước.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là đã đủ để khiến người ta sợ mất vía rồi.
Khuôn mặt của Khúc Chấn Sơ lạnh tanh, anh vừa bước xuống xe thì quản gia đã bước đến trước mặt.
Ông cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, lạnh lùng không chút cảm xúc.
Quản gia lại nhớ đến từng tiếng khóc nức nở của An Diệc Diệp vang lên sau cánh cửa, ông kiên trì bước về phía trước.
“Cậu chủ, cô chủ…”
Ông vừa mở miệng thì Khúc Chấn Sơ liền dừng bước, bầu không khí quanh anh như đông đặc lại.
Quản gia rùng mình, ông dè dặt nói: “Cô ấy bảo muốn gặp cậu.”
“Tôi không muốn gặp cô ta.”
Dứt lời anh liền bước vội vào trong.
Quản gia cau mày đứng yên tại đó.
Không phải ông không giúp, mà thật sự là không thể giúp được.
An Diệc Diệp vẫn đứng trước cửa sổ, cô trông thấy xe của Khúc Chấn Sơ đã trở về, chờ đợi anh đến tìm mình.
Nhưng rồi một tiếng, hai tiếng trôi qua…
Không hề có một tiếng động vang lên.
“Đến cả việc gặp em mà anh cũng không muốn sao?”
An Diệc Diệp cười khổ, đoạn cô ngồi xuống.
Đêm dần khuya.
Khúc Chấn Sơ vẫn đang ngồi trong phòng làm việc, anh thậm chí còn chẳng dám nghỉ ngơi.
Bởi vì một khi nhắm mắt lại thì bóng dáng của An Diệc Diệp sẽ hiện lên trước mắt.
Hình ảnh hai người lúc bên nhau giờ đây lại trở nên châm chọc biết bao.
Ngay cả căn phòng này…
Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên nhìn quanh một vòng, đoạn anh dừng lại trên chiếc bàn học nhỏ kề sát bàn anh.
Biết bao lần trong lúc anh đang làm việc, An Diệc Diệp đã ngồi ở nơi đó, chỉ cần nhìn qua là đã có thể trông thấy cô ngay.
Anh cầm lòng không đậu lại bắt đầu mường tượng ra khung cảnh ấy.