An Diệc Diệp yêu cầu họ mở toàn bộ camera giám sát thời điểm hai tiếng trước lên trên màn hình.

Có rất nhiều video được camera quay lại nhưng đa số chúng đều là trùng lặp, chỉ có hơn năm đoạn phim là quay riêng cô và Mai Ấn Cầm.

Nhưng cô không dám loại trừ ngay. Các video này đều được quay ở nhiều góc độ khác nhau, có đoạn trùng lặp, cũng có đoạn lại khác địa điểm.

An Diệc Diệp đang xem, chợt phát hiện ở góc màn hình có một bóng người rất quen thuộc.

Dù chỉ xuất hiện ở một góc nhưng cô vẫn có thể nhận ra được.

"Khoan đã, camera quay ở góc này là cái nào?"

Người quản lý nghiêng về phía trước để xem xét, và nói: "Camera ở đây đã bị hỏng hai ngày trước, và nó vẫn chưa được sửa.”

"Hư rồi?"

Trùng hợp vậy sao?

An Diệc Diệp nhìn thêm một lúc rồi nói: "Lấy toàn bộ video gần đó cho tôi."

Thêm năm sáu chiếc camera nữa được mở lên.

An Diệc Diệp nhìn kỹ, thỉnh thoảng trên màn hình xuất hiện một góc quần áo.

Có người ngồi đối diện Khúc Chấn Sơ.

Không biết bọn họ đã nói gì mà Khúc Chấn Sơ đứng lên, quay lại nhìn về phía An Diệc Diệp đang ngồi.

Đúng lúc này, hình như Khúc Chấn Sơ đã đánh nhau với ai đó và nhanh chóng bị người đó đánh ngất.

Một đôi tay vươn ra ôm lấy anh.

An Diệc Diệp nhíu mày.

Cô dường như đã nhìn thấy chiếc túi trong tay người đỡ anh ở đâu đó thì phải...

"Tua lại..."

An Diệc Diệp hơi nghiêng người về phía trước, nhìn màn hình video dừng khung cảnh chiếc túi.

Đây là một chiếc túi da hàng thiết kế, trên móc khoá của chiếc túi có hai chữ cái mờ mờ.

NG.

Nhĩ Giai!

Lúc trước cô đã nhìn thấy chiếc túi da này trong phòng của Tiêu Nhĩ Giai!

"Thì ra là cô ta!"

An Diệc Diệp lập tức nắm chặt tay, xoay người bước ra ngoài.

Vừa đi vừa gọi cho quản gia và Chiết Lam để nhờ họ tìm kiếm tung tích Tiêu Nhĩ Giai.

Nhưng tin tức mà họ có được chỉ bấy nhiêu.

Khúc Chấn Sơ bị Tiêu Nhĩ Giai đưa đi rồi nhưng đi đâu mới được?

Điều này vẫn chưa được làm rõ.

Tìm người như mò kim đáy biển.

An Diệc Diệp lo lắng, đi tới đi lui, Chiết Lam cũng sốt ruột nói: "Cô Diệp, tin tức mà chúng ta có được ít quá, không thể nào tìm được.”

"Tại sao cô ta lại bắt cóc ông chủ?" Quản gia đứng bên cạnh hỏi: "Vì tiền hay vì lợi ích?"

Vì cái gì đi nữa thì cũng cảm thấy khó hiểu.

Nếu đối phương là người nhà họ Tiêu thì bắt cóc người ta làm gì chứ?

Bọn họ không biết, nhưng An Diệc Diệp biết.

Rất lâu trước kia, Tiêu Hàm Tuyên cùng Tần Ngự Miên đã đề cập đến chuyện này.

Bọn họ muốn Tiêu Nhĩ Giai tiếp tục trở thành bà Khúc, tuy rằng hiện tại thân phận thay đổi, nhưng mục đích sẽ không thay đổi.

Có lẽ bọn họ biết!

Nghĩ đến đó, An Diệc Diệp nhanh chóng đứng lên rời khỏi nhà.

Quản gia vội vàng đuổi theo.

"Thưa cô, cô muốn đi đâu?"

"Nhà họ Tiêu!"

An Diệc Diệp trả lời mà không quay đầu lại, lao ra ngoài.

An Diệc Diệp xông vào nhà họ Tiêu lúc đêm khuya, gọi Tiêu Hàm Tuyên cùng Tần Ngự Miên ra.

Hai người khoác áo khoác ra phòng khách với sắc mặt khó coi.

Tần Ngự Miên oán trách: "Cô làm gì vậy? Bây giờ là mấy giờ, cô có biết không?”

An Diệc Diệp phẩy tay với quản gia và Trọng Trạch ở phía sau ý bảo họ ra ngoài trước.

Đám người đi rồi, cô mới hỏi: "Tiêu Nhĩ Giai đâu?"

Tần Ngự Miên liếc cô một cái, nheo mắt hỏi: "Cô tìm nó làm gì?"

"Hôm qua cô ta không về nhà sao?"

An Diệc Diệp nhìn chằm chằm vào họ, cố gắng tìm ra manh mối từ cử chỉ hành động cũng như sắc mặt của họ.

"Cô ta đã bắt cóc Khúc Chấn Sơ." Cô nói thẳng.

Mới vừa nói xong, Tần Ngự Miên liền đảo mắt sau đó nhìn chằm chằm An Diệc Diệp.

"Này, những lời này cô không thể ăn nói bậy bạ được, Nhĩ Giai của chúng tôi là một cô gái hiền lành, bắt cóc Khúc Chấn Sơ làm gì?"

"Các người nhất định biết cô ta đang ở đâu.”

"Không biết, không biết."

Tần Ngự Miên sốt ruột xua tay và đứng dậy.

"Nếu cô vì chuyện này mà đánh thức chúng tôi thì chúng tôi sẽ nói cho cô rõ là chúng tôi không biết, không biết gì hết.”

Nói xong, bà ta quay lưng bỏ đi.”

"Chuyện gì cũng đổ cho Nhĩ Giai, đoạt đi vị trí của Nhĩ Giai mà còn dám lớn tiếng?”

An Diệc Diệp nói thẳng: "Nếu các người thật sự không biết thì tại sao không lo lắng khi Tiêu Nhĩ Giai cả đêm không về nhà chứ?”

Ánh mắt Tần Ngự Miên lóe lên.

"Nó đã lớn rồi, việc gì phải lo lắng chứ? Còn cô thì sao.”

Bà ta quay lại nhìn An Diệc Diệp.

"Cô chắc chắn là Khúc Chấn Sơ là bị Nhĩ Giai bắt cóc, chẳng phải là cô không giữ được chồng mình sao?”

An Diệc Diệp giật mình, nhíu mày.

Tần Ngự Miên cười đắc ý.

"Tôi thấy cô tốt hơn hết nên về nhà mà đợi, nói không chừng sáng sớm mai, cậu ta sẽ tự quay về, đàn ông mà, ba cái chuyện đó cũng là thường tình mà thôi.”

Hai người đuổi An Diệc Diệp ra khỏi nhà xong lúc quay vào, Tần Ngự Miên liền lo lắng.

"Anh nói xem, Nhĩ Giai sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tiêu Hàm Tuyên ngẩng đầu nhìn sắc trời.

"Trời sắp sáng rồi, dù bây giờ họ có đi tìm thì cũng không kịp nữa."

"Vậy thì tốt, đến lúc đó Nhĩ Giai của chúng ta có thể tiếp tục ngồi vào vị trí bà Khúc được rồi.”

An Diệc Diệp rời khỏi nhà họ Tiêu, Chiết Lam cùng quản gia đều mang đến tin tức khiến người ta phải thất vọng.

"Nếu có thể dùng camera giám sát trên đường thì vẫn có thể tìm dọc theo tuyến đường, đáng tiếc hiện tại đã là nửa đêm, không cách nào yêu cầu họ xuất camera.

Camera?

Nhưng ai có quyền đó?

An Diệc Diệp đột nhiên nhớ tới cái gì, lục tìm trên người mình và lấy ra một tấm thẻ màu đen rồi vội vã đi ra ngoài.

"Thưa cô, cô muốn đi đâu?" Quản gia vội vàng hỏi.

"Tôi đi gọi điện thoại."

Quản gia cùng Chiết Lam nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu cô định làm gì.

An Diệc Diệp tìm một góc và dùng điện thoại di động bấm số điện thoại trên đó.

Bây giờ là ba giờ sáng, cô không chắc người bên kia có nghe máy được hay không.

Không ngờ, điện thoại mới vừa đổ ba tiếng chuông đã có người bắt máy.

Giọng nói rõ ràng của Thẩm Trình vang lên.

"Chào cô An."

An Diệc Diệp hỏi: “Trước đây anh từng nói nếu gặp khó khăn gì đều có thể tìm đến anh để giải quyết.”

"Đúng vậy."

An Diệc Diệp đành phải còn nước còn tát.

"Hiện tại tôi cần anh tìm giúp tôi một người, Khúc Chấn Sơ và cả Tiêu Nhĩ Giai nữa, tìm ra chỗ của bọn họ và cho tôi địa chỉ bằng tốc độ nhanh nhất.

Thẩm Trình đồng ý với giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

"Không thành vấn đề, xin cô chờ cho một lát, chốc nữa tôi sẽ gọi lại cho cô.”

Nói xong, đối phương cúp máy trước.

Trời bên ngoài đã dần hửng sáng.

Ước chừng qua đêm nay, nếu Tiêu Nhĩ Giai thật sự muốn làm gì đó thì chỉ sợ...

Cô không dám nghĩ tiếp, chỉ biết lo lắng đi tới đi lui tại chỗ.

Cùng lúc đó, cô không biết rằng hơn một nửa số phòng ban ở thủ đô đều nhận được cùng một cuộc gọi.

Các quản lý cấp cao đang say ngủ đều vùng dậy, và dùng tốc độ nhanh nhất để xuất camera giám sát trong phạm vi toàn thành phố.

Các quan chức thường ngày diễu võ huênh hoang là thế, giờ nửa đêm bị điện thoại đánh thức, nhưng không một ai phàn nàn và đều thực hiện chỉ thị nhanh như cơn gió.

Mới qua có nửa tiếng ngắn ngủi mà điện thoại của An Diệc Diệp đã đổ chuông rồi.

Thẩm Trình vẫn nói với chất giọng bình tĩnh.

"Cô An tìm ra rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play