Khúc Chấn Sơ đột nhiên nhíu mày lại, nhấc chân định qua đó.
Đúng lúc này, trong lòng anh đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, một bóng đen đột nhiên xuất hiện phía sau anh.
Anh đề phòng nhanh chóng quay đầu lại, người sau lưng vừa định ra tay, anh nhanh chóng nghiêng người né tránh.
Mới vừa cử động, lập tức đụng đến vết thương trên lưng.
Khúc Chấn Sơ đột nhiên nhíu mày lại, gần như chỉ chậm một giây, nắm đấm mang theo Brass knuckles của đối phương đã đập thẳng vào gáy anh.
Anh thậm chí còn không kịp nói gì, hai mắt tối sầm, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người An Diệc Diệp.
Tiêu Nhĩ Giai vội vàng bước lên ôm lấy anh, đỡ lấy cơ thể anh.
Người xung quanh đều không phát hiện ra cuộc đánh nhau ở trong góc này, cô bảo Phùng Tấn nâng Khúc Chấn Sơ, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Đi nơi khác.”
Nói xong, hai người kéo Khúc Chấn Sơ lên xe, đi thẳng đến một căn nhà lầu bị vứt bỏ ở ngoài ngoại ô.
Trong căn phòng trống trỉa, Phùng Tấn ném Khúc Chấn Sơ lên giường,
Tiêu Nhĩ Giai đi đến nhìn nhìn, nói: “Được rồi, anh đi ra ngoài đi.”
Phùng Tấn do dự nhìn cô.
“Em đã nói, chỉ là diễn kịch.”
“Đương nhiên.”
Tiêu Nhĩ Giai trả lời một cách chắc chắn.
“Chỉ có như thế thì chúng ta mới có thể nắm được điểm yếu của anh ấy, đến lúc đó anh ấy cũng không dám làm gì chúng ta.”
Thấy Phùng Tấn vẫn không nói lời nào, Tiêu Nhĩ Giai đi qua, dịu dàng nói: “Em biết anh cũng không muốn làm như thế, em cũng không muốn, nhưng đây là cách duy nhất, em chỉ làm anh ấy cảm thấy chuyện đó đã xảy ra, sẽ không thật sự làm cái gì.”
Cô duỗi tay đẩy Phùng Tấn, đẩy anh ra ngoài cửa.
“Được rồi, anh mau đi đi, đừng bị phát hiện.”
“Nhĩ Giai, em...”
Phùng Tấn còn chưa nói xong, cửa đã bị đóng lại.
Anh nhíu mày nhìn một lúc, nghĩ đến Tiêu Nhĩ Giai và Khúc Chấn Sơ sẽ ở chung một phòng, vẻ mặt đột nhiên trở nên hung ác.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nghe lời Tiêu Nhĩ Giai, ngoan ngoãn trốn ở một nơi gần đó.
Trong phòng.
Tiêu Nhĩ Giai kiểm tra cửa sổ, xác định ở bên trong không thể mở ra được, mới lấy ra một hộp thuốc từ trong túi xách.
Nhìn người còn đang hôn mê nằm trên giường, cô hài lòng cười cười.
Phùng Tấn đúng là ngu, chỉ cần hơi yếu thế một chút, anh ta cái gì cũng chịu làm.
“Diễn kịch! Nếu đã muốn diễn thì phải diễn cho đến cùng!”
Cô mở nắp hộp ra, lấy hai viên tự nuốt vài, còn lại đều đổ hết vào miệng Khúc Chấn Sơ.
“Chờ đến khi tôi có con của Khúc Chấn Sơ, vị trí mợ Khúc sẽ là của tôi!”
Không biết qua bao lâu.
Lúc Khúc Chấn Sơ tỉnh lại, cơ thể cực kỳ nóng.
Anh vất vả mở mắt ra, gáy còn truyền đến cảm giác đau đớn.
Cảm giác nóng bức khác thường, cộng thêm máu trong cơ thể đều chảy về nơi nào đó, làm anh nhanh chóng nhận ra khác thường.
Khúc Chấn Sơ đột nhiên ngồi dậy, phát hiện nơi này là một căn phòng trống trải, chiếc giường anh đang nằm chính là nội thất duy nhất.
Anh vất vả xoa trán, nhớ lại lúc trước anh đang ở khách sạn Caesar, thấy An Diệc Diệp và Mai Ấn Cầm ở cùng nhau...
Sau đó đã bị đánh ngất đi.
Khúc Chấn Sơ cố nhịn cảm xúc xao động trong cơ thể, đi thẳng đén cửa.
Cửa sắt kín kẽ không có bất cứ tay vịn nào, cũng không có chỗ để mở.
Rất rõ ràng, đây là một cánh cửa chỉ có thể mở từ bên ngoài.
Anh nhíu chặt mày, sau đó phát hiện tất cả thiết bị liên lạc trên người đều biến mất.
Bắt cóc?
Còn bỏ thuốc?
Khúc Chấn Sơ nhanh chóng ý thức được trạng thái hiện tại của bản thân, tác dụng thuốc mãnh liệt đang liên tục cọ rửa thần kinh, bao phủ ý chí của anh.
Trước khi bị phá hủy, anh cần phải rời khỏi nơi này.
Hơn nữa, An Diệc Diệp lại dám lén giấu anh đi gặp Mai Ấn Cầm!
Anh vừa nhớ đến chuyện này, trong lòng lập tức dâng lên cơn giận, ngược lại càng thôi thúc tác dụng thuốc, làm anh càng thêm nóng.
Cửa sắt vang lên tiếng ầm thật lớn, lại không hề nhúc nhích.
“Không mở được...”
Một giọng nói từ trong góc vang lên.
Khúc Chấn Sơ dừng hành động, quay đầu nhìn qua.
Tiêu Nhĩ Giai ngồi xổm trong góc, quần áo trên người cô đã bị xé tan nát, mặt ửng hồng, mắt rưng rưng, run bần bật.
Rất rõ ràng, cô cũng bị bỏ thuốc.
“Cô cũng ở đây.” Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
Tiêu Nhĩ Giai từ từ gật đầu, bởi vì thuốc, mỗi một câu nói đều có vẻ rất khó khăn.
“Rốt cuộc là ai bắt chúng ta đến nơi này? Vì sao lại muốn làm như thế?”
Trong đầu Khúc Chấn Sơ lướt qua một vài người, cuối cùng lại không thể xác định rốt cuộc là ai làm.
Bình thường anh gây thù chuốc oán với rất nhiều người, mỗi ngày đều có một đống người muốn trả thù anh, đếm cũng không xuể.
Đang suy nghĩ, Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên bước ra khỏi góc phòng.
Dưới ánh sáng tối tăm, có thể nhìn thấy làn da lõa lồ ở bên ngoài của cô dưới tác dụng của thuốc cũng bắt đầu đỏ lên, hai mắt nhìn chằm chằm Khúc Chấn Sơ.
“Em nóng quá...”
Cô đột nhiên nhào đến, ôm eo Khúc Chấn Sơ, dùng mặt cọ cọ.
“Chấn Sơ, giúp em, giúp em với...”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, định duỗi tay đẩy cô ra, nhưng mà tác dụng thuốc mạnh mẽ lại đang kéo sụp ý chí của anh.
Cơ thể càng ngày càng nóng cháy, rất muốn phát tiết.
Sau khi An Diệc Diệp chia tay Mai Ấn Cầm, vội vã rời khỏi khác sạn Caesar.
Tài xế đang đứng bên ngoài chờ Khúc Chấn Sơ vừa nhìn thấy cô đã vội vã đi đến.
“Cô chủ, cuối cùng cô cũng ra rồi, cậu chủ đâu?”
An Diệc Diệp sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Khúc Chấn Sơ? Anh ấy ở chỗ này?”
“Cậu chủ vừa đến đây được một lúc, không phải đến tìm cô sao?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
Sao Khúc Chấn Sơ lại đến đây?
“Không đúng, tôi chưa từng gặp anh ấy.”
An Diệc Diệp lấy điện thoại ra, thử gọi điện thoại cho anh, nhưng không có ai nghe máy.
“Sao lại thế này?”
“Không lẽ cậu chủ đã gặp chuyện gì rồi?” Tài xế lo lắng đứng bên cạnh nói: “Vết thương trên người anh ấy còn chưa lành hẳn.”
“Anh xác định anh ấy chưa từng ra ngoài?”
Tài xế gật đầu: “Tôi luôn đứng ở đây, cũng không thấy cậu chủ đi ra.”
An Diệc Diệp xoay người đi vào khách sạn, lại gọi điện thoại cho quản gia.
“Khúc Chấn Sơ đã về chưa?”
Quản gia vừa nghe, lại kinh ngạc nói: “Không phải cậu chủ đi tìm cô sao?”
“Lúc nãy cậu chủ đột nhiên hỏi cô, sau đó lại gọi điện thoại cho ông Trương, nhưng sau khi gọi xong lại nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.”
An Diệc Diệp vừa nghe, lập tức nhíu mày.
Mai Ấn Cầm không gửi lá thư kia, vậy cũng có nghĩa có người cố ý dụ dỗ cô và Mai Ấn Cầm đến nơi này.
Vốn cô còn cho rằng đối phương là muốn nhằm vào cô và Mai Ấn Cầm, nhưng không ngờ lại là Khúc Chấn Sơ.
An Diệc Diệp nghĩ nghĩ, xoay người đi thẳng đến quầy lễ tân của khách sạn Caesar.
“Giám đốc của các cô đâu? Tôi muốn xem máy theo dõi ở nơi này.”
Đối phương nhìn cô, nhận ra thân phận của An Diệc Diệp, vội vàng gật đầu, vội kêu giám đốc sảnh đến.
Sảnh của khách sạn Caesar rất lớn, nếu tính hết tất cả các tủ kính vào, tổng cộng đều hơn một nghìn mét vuông.
Số lượng camera được trang bị bên trong khu vực này cũng cực kỳ kinh khủng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT