Trong bệnh viện.

Lúc An Diệc Diệp tỉnh dậy thì nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh.

Cô mở mắt ra, vội ngồi dậy.

Y tá đang điều chỉnh kim tiêm cho cô thấy vậy, vội bảo cô nằm xuống.

“Mợ Khúc, bây giờ cô vẫn chưa thể ngồi dậy, cô nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi.”

An Diệc Diệp nhìn xung quanh: “Sao tôi lại ở đây?”

“Cô ngất ở bên ngoài phòng phẫu thuật.”

An Diệc Diệp nhíu mày, lờ mờ nhớ cô vẫn luôn ngồi đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, sau đó dần dần mất đi ý thức.

“Vậy anh ấy đâu?”

Cô vội hỏi: “Phẫu thuật đã xong chưa? Khúc Chấn Sơ đâu?”

“Cuộc phẫu thuật của anh Khúc rất thuận lợi, chỉ có điều vùng lưng bị bỏng một vùng lớn, cần phải ở trong phòng vô trùng một khoảng thời gian.

An Diệc Diệp nghe thấy anh không sao, mới thở phào một hơi.

“Tôi biết rồi.”

Y tá vừa rời đi, An Diệc Diệp liền lặng lẽ gỡ chai xuống, đi ra ngoài.

Đi qua hành lang, đi thẳng đến phòng vô trùng ở cuối cùng.

Qua lớp kính, cô có thể nhìn thấy người đang nằm trên giường.

Vì lưng anh bị bỏng một mảng lớn nên buộc phải nằm sấp.

Máy thở và máy điện tim được kết nối ngay bên cạnh, chuyển động có tiết tấu, hiện rõ dấu hiệu sống còn của Khúc Chấn Sơ.

An Diệc Diệp đứng trước cửa kính cẩn thận quan sát người bên trong.

Tư thế của Khúc Chấn Sơ vừa hay nghiêng đầu qua đây, cô có thể nhìn thấy gương mặt anh, đôi mắt anh đang nhắm lại, nằm ngủ yên tĩnh.

Mấy y tá đi qua phía sau, nhìn thấy người trong phòng bệnh thì nhỏ giọng bàn luận.

“Không ngờ tình cảm của anh Khúc lại sâu đậm đến vậy, nghe nói vợ mình ở trong đám cháy thì liền xông vào đó, mấy người lính cứu hỏa cũng không thể cản được.”

“Thật sao? Không phải người ta vẫn luôn đồn thổi tính tình của Khúc Chấn Sơ rất nóng nảy, lạnh lùng sao? Không ngờ lại còn một mặt như vậy.”

“Đương nhiên rồi, chuyện viện bảo tàng khoảng thời gian trước đó, cô không biết sao?”

“Có điều may mà lần này lúc anh ấy xông vào thì thế lửa đã nhỏ đi, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

“Tôi nghe người ở hiện trường nói, lúc sau lửa được dập rồi anh ấy cũng không chịu ra ngoài, cứ ở trong đó tìm mãi, cảnh tượng đó, ài…”

An Diệc Diệp đứng trước cửa sổ kính, nghe bọn họ vừa nói vừa rời đi.

Lúc đó cô không ở hiện trường, nhưng cho dù là nghe người khác kể lại, cô cũng không dám tưởng tượng cảnh tượng lúc đó.

Khúc Chấn Sơ vì cô mà xông vào biển lửa.

Khúc Chấn Sơ tìm kiếm cô trong đống hoang tàn.

Rõ ràng anh đã mang vết thương trên mình vậy mà vẫn không chịu từ bỏ cô.

Thấy cô và Mai Ấn Cầm ở cùng nhau, anh cũng không tức giận.

Anh nói “em không sao là tốt rồi”.

Một Khúc Chấn Sơ như vậy, sao cô nỡ rời đi cho được?

Sao cô nỡ nói ra chân tướng cho được?

An Diệc Diệp nhìn người trong phòng bệnh, một lúc lâu sau cũng không di chuyển.

Không biết đã đứng đó bao lâu, mới có người bước đến phía sau cô.

“Diệc Diệp.”

An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng của Mai Ấn Cầm qua tấm kính.

Anh ta nhìn Khúc Chấn Sơ trong phòng bệnh, nói với Khúc Chấn Sơ: “Diệc Diệp, có người muốn gặp em.”

An Diệc Diệp điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng, quay đầu lại, thấy phía sau Mai Ấn Cầm còn có một người nữa.

Người đó mặc một bộ vest đen, nhìn qua, có vẻ lớn tuổi hơn quản gia một chút, tóc hất ngược ra phía sau, dáng người có hơi thấp.

Lúc cười thì mắt híp thành một đường, giống một con hồ li tinh già.

“Cô An, chào cô.”

Ông ta vừa lên tiếng, An Diệc Diệp liền ngơ ra, vô thức nhìn Mai Ấn Cầm.

Người này lại biết được thân phận của cô?

Đối phương như nhìn ra suy nghĩ của cô, cười nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho bất cứ người nào khác.”

An Diệc Diệp cảnh giác nhìn ông ta.

“Ông muốn làm gì?”

Đối phương cười híp mắt nói: “Cô An, mời qua bên này nói chuyện một chút.”

An Diệc Diệp nhìn Mai Ấn Cầm.

Mai Ấn Cầm khẽ gật đầu, tỏ rõ người trước mắt này đáng tin.

Lúc này An Diệc Diệp mới theo ông ta ra ngoài.

“Rốt cuộc ông muốn nói gì?”

Đi đến bên cửa sổ, An Diệc Diệp bèn không chịu đi tiếp ra ngoài nữa, dừng bước.

Đối phương cũng dừng lại, hơi cúi người xuống, chào hỏi An Diệc Diệp.

“Cô có thể gọi tôi là Thẩm Trình.”

An Diệc Diệp nhíu mày, đang định hỏi Mai Ấn Cầm, lại phát hiện không biết anh ta đã rời đi từ lúc nào.

Đang nghi hoặc, Thẩm Trình nói: “Bà chủ đã nghe nói chuyện của cô nhi viện, vô cùng lo lắng cho cô.”

“Bà chủ?”

An Diệc Diệp lại nhìn ông ta: “Bà chủ mà ông nói là ai?”

“Bà chủ chính là bà chủ.”

Ông ta đáp qua loa, lo lắng An Diệc Diệp không hài lòng, còn bổ sung một câu: “Bà chủ rất lo lắng cho cô, nhưng vì một số nguyên nhân nên không thể đích thân đến thăm cô được.”

An Diệc Diệp nhíu mày.

Người trước mắt không hề đơn giản, khiến cô nhớ đến quản gia trong lâu đài.

“Rốt cuộc ông đến để nói điều gì?”

“Bà chủ nói, nếu cô An có bất cứ yêu cầu gì thì có thể bảo chúng tôi hoàn thành.”

An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn ông ta.

Thẩm Trình chắp hai tay vào nhau, hơi cong người xuống.

“Hi vọng cô An có thể hiểu được, với thân phận của cô, chỉ cô có thể bắt nạt người khác, người khác không thể nào bắt nạt cô được.”

Nói xong, ông ta đưa cho An Diệc Diệp một tấm thẻ.

“Cô có bất cứ yêu cầu gì thì có thể liên lạc với tôi, tôi nhất định có thể hoàn thành được.”

An Diệc Diệp cúi đầu nhìn tấm thẻ, trên tấm thẻ màu đen chỉ viết tên Thẩm Trình, ngoài ra cũng chỉ có một dãy số điện thoại, không có gì khác.

Cô suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên thì người trước mắt đã không thấy đâu nữa.

Hy nhìn xung quanh, nhưng lại không hề thấy tung tích của Thẩm Trình.

Giống như ông ta chưa từng xuất hiện vậy.

Cô lại nhìn tấm thẻ trong tay, lúc này Mai Ấn Cầm bước tới.

“Diệc Diệp, đợi em khỏe lại, chúng ta rời đi thôi.”

An Diệc Diệp cất tấm thẻ trong tay đi.

“Em đã nói rồi, em sẽ không đi đâu.”

Mai Ấn Cầm lo lắng nhíu mày.

“Hôm qua em cũng thấy rồi đó, Tiêu Nhĩ Giai và Dư Nhã Thiểm muốn giết em! Bây giờ cô nhi viện đã bị thiêu rụi rồi, lời hẹn giữa em và Tiêu Hàm Tuyên đã không còn hữu dụng nữa.”

An Diệc Diệp quay đầu qua, ánh mắt cô hiện lên vẻ kiên định chưa từng có.

“Nên em sẽ càng không đi. Em sẽ không để cô nhi viện bị thiêu rụi oan uổng như vậy, cũng không thể để viện trưởng chết oan uổng như vậy được.”

Cô lặng lẽ siết chặt tay lại.

Cô nhi viện vì cô nên mới bị thiêu rụi.

Viện trưởng vì cô nên mới chết.

Sao cô có thể rời đi được?

Mai Ấn Cầm nói: “Nếu em ở lại, chỉ một câu nói của bọn họ, nói rõ chân tướng cho Khúc Chấn Sơ, anh ta sẽ đối xử với em như thế nào? Đến lúc đó nhà họ Khúc, nhà họ Tiêu, thêm cả Dư Nhã Thiểm, sao em có thể đấu lại bọn họ?”

Thấy An Diệc Diệp không nói gì, anh ta đưa tay ra kéo lấy cô.

“Chúng ta có thể rời đi trước, sau này đợi cơ hội rồi trở về, đợi tìm được chứng cứ…”

“Không được đâu.”

An Diệc Diệp kéo tay anh ta ra.

“Em không làm được, anh Cầm.”

Cô ngừng một lúc, bước đi nhanh hơn, đi về phòng bệnh của Khúc Chấn Sơ như đang chạy trốn.

Cô chưa kịp tới gần, quản gia đã từ phía trong chạy ra, vừa thấy An Diệc Diệp thì vội nói: “Cô chủ, cậu chủ tỉnh rồi!”

An Diệc Diệp chợt ngập ngừng rồi vội đi theo.

Mai Ấn Cầm đi ở phía sau nhìn bước chân gấp gáp và gương mặt vui mừng của cô, trong lòng như có một tảng đá đè nặng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play