Đúng lúc này, Khúc Chấn Sơ đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, vô thức ngẩng đầu lên.

Xuyên qua đám người, anh và An Diệc Diệp bốn mắt nhìn nhau.

Một ánh mắt như hàng vạn năm.

An Diệc Diệp ngơ ra, cô không ngờ mình lại gặp Khúc Chấn Sơ trong tình huống như vậy.

Tại sao anh lại đi ra từ cô nhi viện?

Hơn nữa dáng vẻ của anh, như là vừa bị thiêu vậy…

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ nhìn An Diệc Diệp không rời, không chút dao động.

Đám người dần dần nhường ra một con đường.

An Diệc Diệp sắc mặt trắng bệch bước tới.

Sắc mặt trở nên càng lạnh lùng hơn.

An Diệc Diệp vội xuống khỏi người Mai Ấn Cầm, sợ anh sẽ tức giận.

“Khúc Chấn Sơ, em…”

Cô vừa lên tiếng thì đã bị Khúc Chấn Sơ ôm lấy.

Động tác ôm của anh rất chậm, siết tay lại từng chút một.

Giống như đang từ từ cảm nhận sự tồn tại của cô.

Cho đến khi An Diệc Diệp cảm thấy có chút đau đớn, anh cũng không chịu dừng lại.

“Em không sao là tốt rồi.”

Anh thấp giọng nói một câu.

An Diệc Diệp nhìn cô nhi viện trước mắt, lờ mờ đoán ra được gì đó, trong lòng khẽ chấn động.

Khúc Chấn Sơ tưởng cô ở trong cô nhi viện?

Nên mới xông vào cô nhi viện tìm cô?

Khúc Chấn Sơ ôm chặt cô, giọng nói có chút yếu ớt, như là đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

“Em làm anh sợ muốn chết.”

An Diệc Diệp mấp máy môi, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra ba chữ.

“Em xin lỗi.”

Khúc Chấn Sơ giống như không nghe thấy lời cô nói.

“Sau này không được như vậy nữa.”

An Diệc Diệp đợi một lúc, thấy anh bình tĩnh lại, cô mới chậm rãi nói.

“Xin lỗi, em khiến anh lo lắng rồi. Khúc Chấn Sơ, anh đừng giận, em không sao."

Nói một lúc, đối phương lại không có chút phản ứng nào.

“Khúc Chấn Sơ?”

Cô vỗ vỗ lưng anh, nhưng anh vẫn không đáp lại.

Lòng bàn tay cô chợt cảm nhận được một luồng ấm áp.

An Diệc Diệp giơ tay lên, thấy trên tay toàn là máu tươi!

Cô cúi đầu nhìn, con đường mà Khúc Chấn Sơ đi qua lúc nãy có một vệt máu thật dài!

Chân cô mềm nhũn, đỡ Khúc Chấn Sơ ngồi xuống đất.

“Khúc Chấn Sơ! Anh đừng làm em sợ!”

An Diệc Diệp hoảng loạn, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, nước mắt chợt tuôn rơi.

“Khúc Chấn Sơ?”

Chiết Lam và quản gia chạy tới.

“Mau, mau đưa đi bệnh viện!”

Mấy người bước tới cùng kéo Khúc Chấn Sơ dậy, nhưng tay anh vẫn ôm chặt eo An Diệc Diệp, không hề thả lỏng.

“Tôi đi cùng mọi người.”

An Diệc Diệp vội nói.

Cô miễn cưỡng đứng dậy, dìu Khúc Chấn Sơ, khó khăn đi qua chiếc xe cứu thương bên cạnh.

Đến bệnh viện, nhóm người Chiết Lam vất vả mãi mới có thể tách tay Khúc Chấn Sơ ra, đưa vào phòng phẫu thuật.

Phía bên kia, Phùng Tấn vội vàng rời khỏi hiện trường, vừa trở về nhà họ Tiêu thì đã bị Tiêu Nhĩ Giai kéo lại.

“Sao rồi? Thành công chứ?”

Phùng Tấn đặt tay lên vai cô ta, theo cô ta vào phòng.

Tiêu Nhĩ Giai sốt ruột đẩy anh ta một cái.

“Anh nói đi, An Diệc Diệp đâu? Chết chưa?”

Phùng Tấn lắc đầu.

Tiêu Nhĩ Giai vội nói: “Vậy là bị thương rồi sao?”

“Cô ta không sao, anh thả cô ta ra rồi.”

“Cái gì?”

Sắc mặt Tiêu Nhĩ Giai chợt thay đổi, cô ta hất tay Phùng Tấn ra rồi đứng dậy.

“Phùng Tấn, anh đang đùa với em sao? Thả ra?”

Cô ta khó tin, cười khẩy: “Em nên nói anh ngu hay ngốc đây? Chúng ta đã làm bao nhiêu chuyện như vậy chỉ để bắt được cô ta, vậy mà anh lại nói anh thả cô ta rồi?”

“Cô ta nói sẽ rời đi sớm thôi.”

Phùng Tấn đưa tay ra muốn kéo Tiêu Nhĩ Giai lại: “Anh không muốn tổn thương người khác nữa, sau này cũng không cần trốn thui trốn lủi nữa.”

Sắc mặt Tiêu Nhĩ Giai lạnh đi, vỗ bốp một cái lên tay anh ta.

“Cô ta nói là anh tin sao? Người phụ nữ đó, bây giờ đang ngồi trên vị trí mợ chủ nhà họ Khúc, không biết vẻ vang đến mức nào, vui sướng đến mức nào, sao có thể rời đi được?”

“Cũng chỉ có mỗi anh mới tin cô ta!”

Cô ta giận dữ mắng chửi vài câu, quay đầu lại lại thấy sắc mặt Phùng Tấn không được tốt.

Cô ta nghĩ ngợi, giọng điệu lại mềm mỏng đi.

Cô ta cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Phùng Tấn.

“Phùng Tấn, em không có ý trách anh, chỉ là em lo lắng mà thôi.”

Tiêu Nhĩ Giai kéo cánh tay Phùng Tấn, dựa vào vai anh ta.

“Anh không biết người phụ nữ đó nguy hiểm đến mức nào đâu, cô ta sẽ không bao giờ rời đi đâu.”

Sắc mặt Phùng Tấn dần tốt lên, vươn tay ra ôm Tiêu Nhĩ Giai vào lòng.

“Nếu cô ta thật sự không chịu đi, anh sẽ giúp em giải quyết cô ta. Nhĩ Giai, em không cần lo lắng, sẽ không có ai ngăn cản chúng ta đâu.”

Tiêu Nhĩ Giai dựa vào lòng anh ta, giả vờ ngoan ngoãn gật đầu.

“Đúng rồi, cô nhi viện bốc cháy… anh không để lại dấu vết đấy chứ?”

“Không.”

Phùng Tấn nghĩ lại cảnh tượng lúc đó thì nhíu mày lại.

Lòng dạ của Dư Nhã Thiểm kia độc ác hơn so với những gì anh ta nghĩ, không ngờ cô ta có thể đích thân thiêu rụi cô nhi viện đã nuôi lớn mình.

Đến cả viện trưởng cũng chết ở trong đó.

Người như vậy, tốt nhất là sau này nên cách xa ra một chút.

Anh ta không an lòng, hôn lên mu bàn tay Tiêu Nhĩ Giai, nhắc nhở: “Sau này đừng lại gần Dư Nhã Thiểm, anh lo cô ta sẽ dạy dỗ em mấy thứ không tốt.”

Tiêu Nhĩ Giai nhếch miệng cười chế giễu, nhưng lời nói ra lại vô cùng ngoan ngoãn.

“Em biết rồi, em có anh là đủ rồi.”

Phùng Tấn vui mừng mỉm cười, ánh mắt hiện lên vẻ quyến luyến và dịu dàng.

“Nhĩ Giai…”

Anh ta khẽ gọi một tiếng, cúi đầu muốn hôn cô ta.

Lúc sắp chạm vào, Tiêu Nhĩ Giai lại đột ngột tránh đi.

“Nếu để ba em phát hiện thì không hay đâu.”

Cô ta đứng dậy, tránh khỏi động tác của Phùng Tấn.

“Anh mau rời đi đi, không thể để bị phát hiện được.”

Phùng Tấn nuối tiếc gật đầu.

Anh ta đứng lên, cuối cùng vẫn kéo cô ta lại, hôn lên môi cô ta một cái.

“Lần sau anh sẽ tìm cơ hội tới tiếp.”

Nói xong, anh ta nhanh chóng nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Anh ta vừa đi, Tiêu Nhĩ Giai liền đứng dậy đóng cửa sổ lại, sắc mặt không hề che giấu vẻ bất mãn và ghét bỏ.

“Không làm được chuyện gì ra hồn, còn mặt mũi gì mà đến gặp tôi nữa.”

Cô ta lau chỗ vừa mới bị hôn đi, mắng chửi vài câu rồi gọi điện cho Dư Nhã Thiểm.

“Alo! Cô làm ăn như nào thế? Không phải nói sẽ không thành vấn đề sao?”

Dư Nhã Thiểm cũng nghiến răng nghiến lợi.

“Có người đến làm loạn.”

“Đúng là vô dụng!”

Tiêu Nhĩ Giai lớn tiếng mắng chửi: “Chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, cô có biết bây giờ tin tức cô nhi viện bị cháy ồn ào đến mức nào không? Kẻ nên chết thì không chết, người không nên chết thì lại chết rồi.”

“Đến lúc đó điều tra ra, cô đừng để lộ sơ hở.”. Tiên Hiệp Hay

Dư Nhã Thiểm thấy cô ta phủi sạch liên quan thì lập tức có chút bất mãn, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhịn xuống.

“Tôi biết rồi, nếu có kết hoạch tôi sẽ tìm đến cô.”

Rồi cúp máy.

Tiêu Nhĩ Giai ngồi trên giường, không thể yên tâm nổi.

Bây giờ chắc chắn An Diệc Diệp đã nghi ngờ rồi, nếu cô mà nói bóng nói gió với Khúc Chấn Sơ, đừng nói là cô ta, cho dù là cả nhà họ Tiêu cũng sẽ bị lật đổ một cách dễ dàng.

Cô ta càng nghĩ càng lo lắng, chợt đứng phắt dậy.

Không được, cô ta không thể ngồi đợi chết như vậy.

Cho dù An Diệc Diệp không đi, cô ta cũng buộc phải tranh thủ cướp Khúc Chấn Sơ về!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play