Dứt lời, Tiêu Nhĩ Giai quay đầu lại, trên gương mặt lã chã nước mắt.
"Em vốn định mình chúng ta trốn đi, nhưng nếu chuyện bị Khúc Chấn Sơ phát hiện, làm sao Khúc Chấn Sơ có thể bỏ qua cho chúng ta?"
Phùng Tấn ngẩn người, dễ dàng tin lời của cô ta.
"Ngày đầu tiên khi Khúc Chấn Sơ điều tra anh, em đã bảo bọn họ hủy hết ảnh chụp của anh, nên anh ta không biết anh là ai, dù chúng ta đi rồi, anh ta cũng tìm không thấy chúng ta."
"Nhưng mà ba mẹ em thì sao? Bọn họ phải làm thế nào?"
Phùng Tấn trở nên trầm mặc.
"Em quay về là vì bọn họ sao?"
Dĩ nhiên không phải!
Cô ta chẳng thèm quan tâm hai người già đó.
Tiêu Nhĩ Giai thầm khinh thường.
Nhưng mà vẻ mặt lại tỏ ra bi thương, khẽ gật đầu.
"Không sai. Khúc Chấn Sơ không phải người tốt, hơn nữa hiện tại người phụ nữ thay em tiến vào nhà họ Khúc đó cũng không phải đèn đã cạn dầu, chắc chắn cô ta sẽ trả thù chúng ta, em không yên lòng."
Cô ta nhìn Phùng Tấn trước mặt, chợt nhớ đến lời Tần Ngự Miên đã nói trước đó.
"Phùng Tấn, sao em lại không hiểu lòng anh chứ? Vì có thể ở bên anh, em có thể chịu mọi khổ cực, nhưng mà ba mẹ em thì không được."
Tiêu Nhĩ Giai đi tới, nhẹ nhàng dựa vào người anh ta.
"Chỉ có bọn họ an toàn rồi, em mới có thể yên tâm đi theo anh."
Phùng Tấn nhìn cô gái trước mắt, trái tim lại lần nữa mềm nhũn.
Anh ta đưa tay ôm lấy Nhĩ Giai.
"Em định làm thế nào?"
Tiêu Nhĩ Giai chỉ đang chờ câu này.
"Những người bạn trước kia của anh ở Mỹ thì sao?"
Khi ở Mỹ, Phùng Tấn có một nhóm đàn em, ban đầu, Tiêu Nhĩ Giai thấy vậy nên mới ở bên anh ta.
Thật không ngờ, vừa về nước, anh ta đột ngột nói muốn cắt đứt cuộc sống trước kia.
Ngày ngày ăn uống đạm bạc, cô ta sao có thể sống nghèo túng như thế được.
Nghe vậy, Phùng Tấn nhíu mày lại.
"Anh đã đồng ý với em, sẽ không..."
Anh ta còn chưa nói xong, Tiêu Nhĩ Giai đã ngắt lời anh ta:
"Chẳng lẽ anh thật phải chờ tới khi Khúc Chấn Sơ và người phụ nữ đó đối phó chúng ta sao? Nếu thật không thể giải quyết bọn họ, em cũng đành lại gả cho Khúc Chấn Sơ, đến lúc đó bị anh ta ức hiếp..."
Còn chưa nói xong, cô ta đã bật khóc.
Phùng Tấn nhíu chặt mày, trầm mặc lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu.
"Anh sẽ không để cho em gả cho anh ta."
Anh ta ôm thật chặt Tiêu Nhĩ Giai.
"Chờ chúng ta giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ rời đi."
Nghe anh ta đồng ý, ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai có vẻ đắc ý.
Đến khi giải quyết xong thì cô ta chính là mợ Khúc mới, ai còn quan tâm anh ta nữa?
"Được."
Cô ta tựa vào ngực Phùng Tấn, tò mò nói: "Đúng rồi, sao anh tìm được nơi này?"
"Có người nói cho anh biết tung tích của em."
Tiêu Nhĩ Giai ngẩng đầu tò mò nhìn anh ta.
Phùng Tấn lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt cô ta.
"Người kia nói, em có thể chủ động liên hệ với cô ta."
Tiêu Nhĩ Giai cảm thấy khó hiểu, nhận lấy điện thoại, do dự một lúc, vẫn bấm gọi.
Âm thanh báo bận vang lên hai tiếng, mấy giây sau điện thoại mới kết nối.
Một giọng nữ từ đầu dây kia truyền tới.
"Xin chào, Tiêu Nhĩ Giai."
Tiêu Nhĩ Giai nhíu mày: "Cô là ai?"
Đối phương không trả lời, mà nói thẳng: "Cô muốn giành lại vị trí của mình phải không?"
"Cô nói vậy là có ý gì?"
"Tôi có thể giúp cô, tôi có một ý kiến hay."
Tiêu Nhĩ Giai vẫn không hiểu.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Đối phương nở nụ cười, âm thanh trở nên hằn học.
"Tôi muốn mạng của An Diệc Diệp."
Khi An Diệc Diệp tiếp tục đi Nhu Tinh, dưới áp lực của Khúc Chấn Sơ, phong ba trước đó đã trở nên trời yên biển lặng.
Ông Bành tỏ vẻ như không hề biết gì về chuyện đã xảy ra, bắt đầu mang theo cô đến từng viện bảo tàng.
An Diệc Diệp bận tối tăm mặt mũi, vẫn luôn trốn tránh, không dám nghĩ chuyện của Tiêu Nhĩ Giai.
Nhưng khi cô không ngừng trốn tránh, không ngờ lại lần nữa gặp phải Mai Ấn Cầm.
Vừa kết thúc hoạt động do nhà bảo tàng tổ chức, anh ta đã tìm được An Diệc Diệp.
"Chừng nào thì em mới bằng lòng rời đi?"
An Diệc Diệp chột dạ không dám nhìn anh ta.
Cô sao có thể nói với Mai Ấn Cầm tâm tư của mình chứ?
Mai Ấn Cầm sao lại không nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Ánh mắt anh ta mang theo vẻ chua xót.
"Em thích anh ta phải không?"
An Diệc Diệp không trả lời.
Mai Ấn Cầm lại nói: "Không được, Diệc Diệp, nếu anh ta biết được em không phải Tiêu Nhĩ Giai thật, anh ta sẽ đối xử với em như thế nào?"
"Em hiểu tính cách của anh ta hơn anh, đến lúc đó căn bản..."
Anh ta không nói tiếp được, đưa tay giữ chặt tay An Diệc Diệp.
"Anh đưa em đi nhé."
Nhưng An Diệc Diệp lắc đầu, rút tay mình ra.
"Em không thể đi."
"Tại sao?"
An Diệc Diệp quay đầu, dọn dẹp đồ trên bàn.
"Em không muốn lại để cho Khúc Chấn Sơ thất vọng."
Tình cảm Khúc Chấn Sơ giành cho cô, khiến cô rã rời, khiến cô gần như không thở nổi.
Nhưng càng như vậy, cô càng sợ hãi.
Trước kia, Khúc Chấn Sơ đã trải qua rất nhiều thống khổ, cô không muốn khiến anh tiếp tục đau khổ nữa.
Cô không sợ Khúc Chấn Sơ tức giận, không sợ anh trừng phạt mình.
Nhưng mà cô sợ Khúc Chấn Sơ đau lòng.
Cực kỳ sợ.
Cho nên cô không thể đi, cũng không dám đi.
Mai Ấn Cầm đi tới, cau mày nói: "Nhưng mà em có thể giấu diếm một ngày hai ngày, em có thể giấu diếm cả đời sao?"
"Em không biết..."
An Diệc Diệp lắc đầu.
"Ít nhất hiện tại em không thể đi."
Mai Ấn Cầm bực bội nhíu mày.
"Thôi được, dù Khúc Chấn Sơ vẫn không phát hiện ra, vậy Tiêu Nhĩ Giai thì sao? Bây giờ cô ta trở lại rồi."
An Diệc Diệp nhếch môi, không nói gì.
Mai Ấn Cầm thấp giọng, mang theo cảm xúc mơ hồ.
"Chúng ta đi thôi, bây giờ là cơ hội tốt nhất, anh có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc của cô nhi viện."
Anh ta không kìm được tình cảm trong lòng, đưa tay giữ chặt tay cô, đặt ở ngực mình.
"Diệc Diệp, em biết, anh..."
"Nhóc con, ra đây một chút."
Mai Ấn Cầm còn chưa dứt lời, tiếng của ông Bành từ ngoài cửa đột nhiên truyền vào.
An Diệc Diệp vội rút tay về, hướng ra ngoài hô một tiếng.
"Tôi tới đây."
Nói xong, cô dọn dẹp gọn gàng đồ trên bàn, cuối cùng nói với Mai Ấn Cầm: "Em thật không thể đi, nếu sau này Khúc Chấn Sơ hận em, em cũng chấp nhận."
Cô mím môi, nói tiếp: "Thật ra em lại muốn anh ấy hận em."
Dứt lời, cô đẩy cửa ra vội vàng đi ra ngoài.
Mai Ấn Cầm một mình đứng ở phía sau đài, nhíu chặt mày, ánh mắt đầy lo lắng.
An Diệc Diệp đi đến bên cạnh ông Bành, dọn công cụ trên bàn lại.
Cứ một thời gian ngắn, ông Bành lại đến viện bảo tàng tiến hành bảo dưỡng văn vật.
Bận rộn suốt một tuần, hôm nay là viện bảo tàng cuối cùng.
Thấy sắc mặt An Diệc Diệp không tốt lắm, ông Bành quan tâm nói: "Nhóc con, nếu thấy mệt mỏi, thì đi về trước đi, không còn việc gì nữa rồi."
An Diệc Diệp lắc đầu, vừa định nói gì đó.
Ông Bành đã phẩy tay ra phía ngoài.
"Mau đi ra đi, chị như vậy, tôi lo chị sẽ làm đổ đồ vật ở trong này đấy."
An Diệc Diệp nhìn xung quang một chút, đúng là đã không còn việc gì nữa, nên cô khẽ gật đầu, dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT