Thầy Lý vừa xuất hiện, camera giám sát những nơi lân cận cũng lần lượt được công khai.

Nhưng có người phát hiện, sự xuất hiện của thầy Lý chỉ thông qua một đoạn video.

Trong video, sắc mặt ông ta trắng bệch, bờ môi tái nhợt.

Trong ống kính lắc lư còn có thể mơ hồ nhìn thấy băng gạc trên tay ông ta.

Ngay khi video công khai, Khúc Chấn Sơ đã giấu An Diệc Diệp, tự mình đến nhà họ Tiêu.

Vì quan hệ của An Diệc Diệp, anh dễ tha thứ cho nhà họ Tiêu hơn những người khác.

Nhưng lần này, bọn họ lại giẫm lên vảy ngược của anh.

Tiêu Nhĩ Giai không biết chuyện thầy Lý đã bại lộ, vừa nhìn thấy anh đã vui vẻ ra đón tiếp.

"Chấn Sơ, anh tới tìm em sao?"

Trái ngược với sự vui mừng của cô ta, ánh mắt Khúc Chấn Sơ hết sức lạnh lùng.

Cô ta đưa tay muốn kéo Khúc Chấn Sơ lại nhưng bị đẩy ra.

Tiêu Nhĩ Giai bất ngờ, bị anh đẩy đụng vào ghế.

"Anh làm gì thế? Sao lại đẩy người?"

Nghe thấy động tĩnh bên này Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên đi ra.

Thấy Tiêu Nhĩ Giai suýt nữa bị ngã sấp xuống, hai người vội đi tới, chặn trước mặt Tiêu Nhĩ Giai.

"Chấn Sơ, cậu làm gì thế?"

"Đúng vậy, có gì cứ bình tĩnh nói, sao lại ra tay?"

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ lướt qua hai người, dừng lại trên người Tiêu Nhĩ Giai.

"Chuyện do chính cô gây ra, cô còn không rõ sao?"

Tiêu Nhĩ Giai đảo mắt một cái, chết cũng không thừa nhận:

"Em không biết anh đang nói cái gì. Anh không thể vì vợ anh phạm sai lầm, mà trách cứ em được?"

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ trở nên u ám, anh tiến lên một bước, duỗi cánh tay dài ra, lôi Tiêu Nhĩ Giai từ phía sau hai người tới.

Anh nắm cổ áo Tiêu Nhĩ Giai, gần như sắp nhấc cô ta khỏi mặt đất.

"Đây là lần cuối cùng, cô có thể thử một chút, xem tôi kiên nhẫn với các người đến cỡ nào."

Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua từng người trong ba người trước mặt.

"Nếu như không phải vì các người là người nhà của vợ tôi thì bây giờ các người còn có thể yên ổn ngồi đây mà nói chuyện với tôi sao?"

Bị anh ở trước mặt uy hiếp như thế, sắc mặt Tiêu Hàm Tuyên hết sức khó coi.

Tiêu Nhĩ Giai bật cười, vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía Khúc Chấn Sơ.

"Vợ của anh ư? Anh hãy làm rõ ràng..."

Cô ta vừa mở miệng, Tần Ngự Miên bên cạnh chợt kéo cô ta một cái.

Tiêu Nhĩ Giai đành phải ngậm miệng lại, không cam lòng quay đầu đi.

Tần Ngự Miên mỉm cười, nói: "Chúng nó tuổi còn nhỏ, không tránh khỏi cãi lộn, cũng chỉ đùa chút thôi mà."

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ rất lạnh lùng.

Anh lạnh lùng nhìn Tiêu Nhĩ Giai.

"Hi vọng cô ta biết cái gì là trò đùa, cái gì không phải trò đùa. Nếu không, tôi cũng có thể chơi đùa với cô ta một chút."

Dứt lời, anh trở tay hất một cái, một cây dao cắm phập xuống mặt bàn.

Dao găm sắc bén cắm sâu vào bàn gỗ tử đàn, chỗ lộ ra còn dính vết máu đã khô.

Đây chính là con dao hôm qua đã phế đi tay phải của thầy Lý.

Vừa nhìn một cái, Tiêu Nhĩ Giai đã bị dọa hai chân run rẩy, ngồi phịch xuống ghế.

Sắc mặt Tiêu Hàm Tuyên cũng hết sức khó coi.

Sau khi Khúc Chấn Sơ đi rồi, ông ta mới hừ lạnh một tiếng ngồi xuống:

"Con hãy xem họa mà con gây ra đi."

Vốn đang vừa kinh vừa sợ, nhưng nghe Tiêu Hàm Tuyên nói vậy thì Tiêu Nhĩ Giai lập tức bất mãn.

"Cái gì gọi là con gây họa? Con lấy lại thứ thuộc về mình thì có lỗi ư? Hơn nữa, ngày đó khi ở nhà họ Nguyễn, không phải ba cũng không phản đối sao?"

Tiêu Hàm Tuyên trừng mắt với cô ta, đập bàn một cái:

"Ba cứ tưởng con cũng khá thông minh, nhưng nhanh như vậy con đã gây chuyện rồi."

"Con sao biết được anh ta tin cô ta như thế."

Tiêu Nhĩ Giai tức giận đến nghiến răng, càng nghĩ càng không hiểu được.

Nhưng phàm là đàn ông, gặp phải loại chuyện này, sao lại không hề hoài nghi chứ?

"Không biết cô ta đã hạ thuốc gì cho Khúc Chấn Sơ?"

Vẻ mặt Tiêu Hàm Tuyên đầy giận dữ:

"Con nói mà không biết xấu hổ, con..."

"Được rồi được rồi."

Tần Ngự Miên xoa dịu, rồi quay đầu nói với Tiêu Nhĩ Giai: "Nhĩ Giai, mẹ biết con lo lắng, nhưng dù con muốn ra tay thì cũng không thể để người ta nắm thóp con như vậy chứ."

"Vậy con có thể làm sao? Bây giờ cứ nhìn thấy cô ta thanh thản ngồi ở vị trí của con, con liền hận không thể giết cô ta."

Tần Ngự Miên khẽ nhếch miệng cười, chậm rãi nói: "Con không thể lộ diện, nhưng con có thể tìm người khác mà."

Tiêu Nhĩ Giai kinh ngạc quay đầu lại:

"Mẹ, mẹ nói là..."

Tần Ngự Miên đưa tay úp lên mu bàn tay của cô ta:

"Con phải tăng tốc tốc độ, không thể để cho cô ta có con của Khúc Chấn Sơ, nếu không thì phiền phức rồi."

Tiêu Nhĩ Giai khẽ gật đầu, mắt ánh lên vẻ hung ác.

"Điều này con biết."

Rời khỏi phòng khách, Tiêu Nhĩ Giai vừa nghĩ phải làm sao đối phó An Diệc Diệp, vừa đẩy cửa ra, bỗng trông thấy trong phòng có một người đang ngồi.

Người đó thân hình cao lớn, mặc áo da màu đen, ngũ quan thô cứng có vẻ rất lạnh lùng.

Vừa nhìn thấy anh ta, Tiêu Nhĩ Giai bị dọa trong lòng run rẩy, vô thức muốn lui lại.

"Nhĩ Giai, con của chúng ta đâu?"

Người ngồi ở bên trong ung dung mở miệng.

Tiêu Nhĩ Giai bị dọa cả người run như cầy sấy.

Phùng Tấn đứng lên, một tay kéo Tiêu Nhĩ Giai đang chuẩn bị bỏ chạy, áp ở trên tường.

Anh ta vươn tay, sờ bụng Tiêu Nhĩ Giai.

"Em đã làm gì với nó?"

Anh ta nghiến răng, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt đầy vẻ điên cuồng.

Ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai lóe lên.

Cô ta đã sớm phá thai rồi.

Nếu mang theo đứa bé như thế thì làm sao cô ta có thể trở về?

Làm sao lần nữa giành được vị trí mợ Khúc?

Cô ta lảng tránh ánh mắt Phùng Tấn.

"Không phải anh đã nhìn ra rồi sao?"

Phùng Tấn toàn thân chấn động, mắt cay xè.

"Tại sao? Chẳng lẽ em không hề có chút tình cảm nào?"

Anh ta giơ tay lên, đấm liên tiếp vào vách tường bên tai Nhĩ Giai, từng tiếng bịch bịch vang lên.

Tiêu Nhĩ Giai bị dọa mắt nhắm lại, lát sau mới mở mắt ra.

Thấy Phùng Tấn vẻ mặt hung ác nhìn mình, cô ta lập tức sợ hãi.

Phùng Tấn nhìn gương mặt trước mắt, không sao xuống tay được.

Anh ta bỗng nhiên quay người, một tay nhấc cái ghế trên đất lên, trở tay nện ở trên tường, cái ghế lập tức vỡ thành mấy mảnh.

Tiêu Nhĩ Giai bị anh ta dọa cho hồn bay phách lạc, lặng lẽ di chuyển về phía cửa, muốn tìm người đuổi anh ta đi.

Nhưng mà cô ta còn chưa kịp tới cửa, Phùng Tấn chợt quay đầu lại, túm lấy cô ta, quăng lên giường.

Tiêu Nhĩ Giai bị dọa hét lên một tiếng.

"Tại sao, anh đã sai ở đâu, tại sao em lại nhẫn tâm như vậy?"

Anh ta đưa tay, nhìn như sắp đánh xuống.

Tiêu Nhĩ Giai vội nhắm mắt lại, thất kinh nói: "Không phải em muốn bỏ thai."

Động tác của đối phương dừng giữa không trung.

Tiêu Nhĩ Giai mới mở to mắt, không dám nói ra chân tướng, lo lắng Phùng Tấn thật sẽ đánh mình.

"Là... ba mẹ em ép em, em cũng hết cách mà."

Phùng Tấn hạ tay xuống, cau mày nói: "Sao bọn họ tìm được em?"

"Bọn họ đã sớm tìm được em rồi."

Tiêu Nhĩ Giai đứng dậy, nửa thật nửa giả nói: "Bọn họ không cho em nói với anh, ngày đó nhân dịp anh không có ở đây, đã trói em lại đưa đi bệnh viện, khi em tỉnh lại thì đã..."

"Em biết anh chắc chắn sẽ tức giận, nhưng mà bọn họ là cha mẹ em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play