Ông cụ Bành chậm rãi nói: "Xin lỗi ông Ngô, để kiểm tra cô học trò của mình, tôi đã mua một cái giống hệt cho con bé luyện tập."
Ông Ngô nhíu mày nhìn hai chiếc hộp giống nhau như đúc.
"Nhưng không phải cô ta đã làm nát chiếc bình sao?"
Ông cụ Bành cười lắc đầu, lấy một mảnh vỡ từ trong chiếc hộp ra, hơi giơ lên.
"Con bé đã từng phục chế xong rồi."
Xuyên qua ánh sáng rực rỡ, có thể nhìn thấy rõ một vết nứt trước đó, nhưng nó đã được phục chế xong.
Tuy có vẻ không thạo và cách xử lý ở một vài chỗ chưa thích hợp lắm nhưng có thể làm được như vậy đã khá tốt rồi.
Không ngờ ông cụ Bành đã phát hiện ra từ lâu.
An Diệc Diệp nghi ngờ nói: "Nhưng trước khi tôi rời đi, đúng là bình hoa vẫn còn nguyên vẹn. Bây giờ khóa cửa đã hư, bình hoa cũng vỡ rồi, chắc chắn đã có người vào đây."
Ông cụ Bành gật đầu, ánh mắt nhìn về phía camera ẩn trong góc.
Cô ta không ngờ trong căn phòng rách nát, bị bỏ hoang này lại có lắp camera ẩn.
Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên trở nên căng thẳng, nhưng ngay sau đó cô ta đã suy nghĩ lại.
Dù sao cũng không phải cô ta đập vỡ bình hoa, dù có xem camera cũng không ai làm gì cô ta được.
Đáng giận nhất chính là An Diệc Diệp lại tránh được tai họa lần này.
Cô ta đứng ở cửa nhìn một hồi, thấy An Diệc Diệp đã bắt đầu nhận sư phụ, cô ta tức giận đến mức không muốn xem nữa, xoay người lặng lẽ rời đi.
Tiêu Nhĩ Giai xoay người đi ra ngoài, thấy mấy người đi trước vẫn còn đứng ở cửa, rề rà không rời đi.
"Sao moi người còn chưa đi?"
Mấy người kia quay lại thấy cô ta liền chỉ về phía đối diện.
"Cô xem, người kia có phải là thầy Lý không"
Tiêu Nhĩ Giai ngẩng đầu nhìn, người đứng ở ven đường đối diện quả nhiên là thầy chủ nhiệm.
Cô ta suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: "Nghe nói thầy Lý có quan hệ rất tốt với mợ Khúc kia?"
Một người nói nhỏ: "Dù sao bắt đầu từ lúc khai giảng tới giờ, thầy Lý vẫn luôn quan tâm cô ta."
"Rõ ràng là ngày đầu tiên khai giảng, tại thầy Lý oan uổng cho người khác nên mới tốt bụng như vậy."
"Haiz, trước kia không phải có tin đồn nói vợ của Khúc Chấn Sơ có quan hệ mập mờ với thầy Lý sao?"
Tiêu Nhĩ Giai nghe một hồi, nhìn người đàn ông đứng đối diện, trong đầu từ từ nảy ra một ý tưởng mới.
Cô ta nhấc chân đi về phía thầy Lý, vừa đến gần, cô ta liền thấy bệnh án trên tay anh ta rớt xuống.
Cô ta tiện tay nhặt lên nhìn xem thì phát hiện đó là giấy thông báo phẫu thuật, trên đó còn viết số tiền phẫu thuật cần phải nộp.
Tiêu Nhĩ Giai lập tức mỉm cười.
"Thầy Lý, thầy đang gặp khó khăn về tiền bạc sao? Em có thể giúp thầy. "
Thầy Lý nghe tiếng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai liền giật lấy tờ giấy thông báo phẫu thuật lại.
"Không cần."
Tiêu Nhĩ Giai ngăn anh ta lại rồi nói tiếp: "Số tiền nhỏ chẳng là gì với em. Chỉ cần thầy làm cho em một việc nhỏ, em có thể đưa cho thầy."
Thầy Lý nghi ngờ nhìn cô ta, ánh mắt có phần dao động.
Trong nước không có nhiều người làm công việc phục chế văn vật, mà hầu hết tinh anh trong nghề đều tập trung ở Cố Cung.
Ông cụ Bành là một trong số những người thợ phục chế xuất sắc nhất.
Đa số thợ phục chế vì muốn truyền nghề sẽ tuyển sinh học trò rộng rãi, sau đó dốc lòng dạy bọn họ.
Tuy sau này số người có thể chịu đựng gian khổ trụ lại với nghề không có bao nhiêu nhưng tích lũy lâu dài cũng được khá nhiều.
Nhưng ông cụ Bành lại khác với bọn họ, ông cụ không nhận học trò.
Kể từ khi bước chân vào nghề này, đã bốn mươi năm qua ông cụ chưa từng nhận học trò nào.
An Diệc Diệp là người đầu tiên cũng là người cuối cùng.
Tính tình của ông cụ vốn rất bướng bỉnh, khi chưa công nhận bạn, ông cụ có thể moi móc ra vô số khuyết điểm của bạn.
Nhưng một khi ông cụ thấy bạn tốt rồi, ngay cả sợi tóc trên đầu bạn ông cụ cũng thấy đẹp, đúng là còn bao che khuyết điểm hơn cả bọn ông Trương.
Từ khi nhận An Diệc Diệp làm học trò, ông cụ Bành đúng là càng nhìn càng thích cô, rất muốn dạy hết tất cả bản lĩnh của mình cho cô.
Thậm chí có lúc nhìn An Diệc Diệp học hành quá mệt mỏi ông cụ còn đề nghị cho cô ra ngoài chơi, thư giãn đầu óc.
Nhưng một mực đám ông cụ Trương cứ ba ngày dăm bữa lại chạy tới, hoàn toàn xem trường học như nhà mình.
Mấy ông lão tuổi đã hơn năm mươi, cộng lại hơn mấy trăm tuổi, ai dám cản bọn họ?
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ đem một số thứ mua ở chợ trời tìm đến An Diệc Diệp và ông cụ Bành để giám định, thưởng thức.
Bình thường ông cụ Bành sẽ ngó lơ những việc này, nếu không được thì mắng thẳng vào mặt bọn họ.
An Diệc Diệp dễ tính, chỉ cần không khó, cô sẽ đồng ý những yêu cầu của bọn ông Trương.
Thường xuyên qua lại, ông cụ Bành hơi khó chịu.
"Con đừng để ý đến bọn họ."
"Chúng ta là thợ phục chế, phục chế một đôi đũa cũng phải lấy tiền hơn nữa còn lấy giá cao là đằng khác. Bọn họ đây là đang lợi dụng con."
Ông cụ Bành khinh thường nói: "Một đám nhiều tiền đến không có chỗ tiêu, thế mà còn dám đến lợi dụng học trò của tôi, không biết xấu hổ à?"
Ông cụ Trương cũng không cam lòng yếu thế, mấy người nói chưa được vài câu đã cãi nhau.
Cãi nhau xong qua hôm sau đã quên sạch, lại cẩn thận nâng báu vật trong tay đến tìm ông cụ Bành phục chế.
Camera trong phòng học được kiểm tra lại, toàn bộ quá trình đập cửa, tự tiện xông vào phòng học của đám người Tiêu Nhĩ Giai đều được quay lại.
Nhưng bởi vì góc quay nên không biết người ở phía sau đẩy người kia là ai.
Khi ông cụ Bành lấy được đoạn video kia đã hỏi An Diệc Diệp.
Suy nghĩ của trường học là nếu vật bị đập nát không có giá trị thì bỏ qua cho yên chuyện.
Những người có thể học ở đây đều là con em nhà giàu, có quyền thế, ngay cả trường học cũng không dám tùy tiện xúc phạm bọn họ.
Ném tới ném lui, liền ném củ khoai lang nóng này vào tay An Diệc Diệp.
Thái độ của ông cụ Bành rất rõ ràng, nên phạt.
An Diệc Diệp vừa thấy trong video có Tiêu Nhĩ Giai, liền biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô ta.
Rất có thể người kia là do cô ta đẩy ngã.
Dù có phạt người kia thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Tiêu Nhĩ Giai.
Ông cụ Bành nói: "Thứ bọn họ làm vỡ là đồ giả nhưng nếu là đồ thật thì sao? Bọn họ tự tiện đột nhập vào phòng làm việc của thầy đúng là một đám không hiểu quy củ!"
An Diệc Diệp đưa tay vỗ lưng cho ông cụ.
"Không sao ạ, cứ xử lý theo cách của trường học là được."
Ông cụ Bành vừa tức vừa bất đắc dĩ.
"Tính con tốt như vậy sớm muộn gì cũng bị bắt nạt."
Xế chiều hôm đó, An Diệc Diệp vừa truyền đạt ý của cô với nhà trường, thì thầy Lý chủ nhiệm cũ của cô tìm tới.
Anh ta hơi áy náy không yên đứng trước mặt An Diệc Diệp.
Nếu so sánh thầy Lý càng giống học trò hơn.
Anh ta đẩy cặp kính gọng đen trên mặt.
"Bạn học à, chuyện này là do bọn họ không đúng, nhưng em hãy nể mặt trước đây mọi người cùng học chung một lớp mà bỏ qua cho bọn họ đi."
Trước kia lúc còn ở học viện thương mại thầy Lý rất chăm sóc An Diệc Diệp nên cô đối với anh ta rất lịch sự.
"Thầy Lý, là bọn họ bảo thầy đến đây sao?"
Thầy Lý lắc đầu: "Nếu bọn họ đã là sinh viên của tôi thì nên để giáo viên chủ nhiệm là tôi đến quản lý."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT